Điên Cuồng Chiếm Hữu

Có chút tức giậ...

Khiết Vãn

2024-11-11 20:57:05

Kỷ Duật không biết vì lí do gì khiến cô đột nhiên muốn xuất viện như vậy. Nhưng trước ánh nhìn nài nỉ cùng sự hoảng hốt của Tri Vãn, anh ít nhiều biết được chuyện này rất quan trọng với cô.

Tri Vãn được làm thủ tục xuất viện ngay sau đó, cô được Kỷ Duật đưa về trước cửa khách sạn. Trước khi quay người vào trong, Kỷ Duật kéo cô lại chậm rãi lên tiếng.

"Tri Vãn! Hôm nay anh đến tìm em chủ yếu muốn nói em đã trúng tuyển vào công ty, em có thể đi làm luôn, hết kỳ nghỉ đông có thể chuyển sang làm part-time để không ảnh hưởng đến việc học trên trường. Em thấy thế nào?"

Tri Vãn cẩn thận suy nghĩ, đây là một cơ hội tốt cho cô. Nhưng cô vẫn cần phải suy nghĩ thật kỹ

Cô mỉm cười cảm ơn Kỷ Duật: "Cảm ơn anh rất nhiều! Có điều em cần một chút thời gian…"

"Tất nhiên là được!" Kỷ Duật vui vẻ lên tiếng, "Em cứ suy nghĩ kỹ rồi cho anh một câu trả lời, anh hy vọng câu trả lời em cho anh cũng là thứ anh muốn nghe!"

Tri Vãn gật đầu, sau khi trông thấy Kỷ Duật quay xe dời đi, cô cũng lập tức chạy vào khách san.

Tin nhắn cô gửi cho Lâm Duệ hồi nãy anh vẫn chưa xem, Tri Vãn có chút lo sợ. Cô biết Lâm Duệ sẽ không tức giận tới mình, nhưng thâm tâm vẫn có chút sợ hãi.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm lấy nắm đấm cửa vặn nhẹ. Nắm đấm cửa thật ra không có sức nặng nhưng với cô lại khó khăn hơn bao giờ hết.

Vừa mới đẩy cửa bước vào là lúc Lâm Duệ từ trong phòng tắm bước ra. Anh để trần cả thân trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, mái đầu bù xù với những giọt nước theo đó lăn xuống sườn mặt.

Tri Vãn hơi giật mình, cô theo bản năng lùi xuống vài bước. Trông thấy hành động của cô, Lâm Duệ cười khinh khỉnh.

"Sao vậy? Tôi đáng sợ đến thế à!" Anh vừa nói vừa đi đến phía giường, hất cằm ra hiệu cho Tri Vãn.



Tri Vãn nhận thấy mệnh lệnh của anh, cô đi đến chậm rãi cầm lấy khăn lau tóc cho anh, ngón tay mềm mại của cô suợt vào tóc anh, nhẹ nhàng lau hết nước.

"Hai hôm nay em đã đi đâu? Tôi với Tiểu Tùng gọi cho em đều không được!" Lâm Duệ nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc của cô, anh bình thản lên tiếng tựa như đây không phải chuyện gì quan trọng.

Tri Vãn nghe thấy vậy khẽ run run, động tác lau tóc bỗng dừng lại. Cô mím chặt môi không biết nên trả lời anh thế nào, cô càng không muốn nói chuyện mình vì ăn chỗ hải sản anh gắp cho mà bị dị ứng.

Cô từng nghe ở đâu đó câu nói, người quan tâm em chỉ hận cho em không đủ, kẻ không quan tâm lại sợ em đòi hỏi quá nhiều.

Vậy nên cô không muốn trong mắt Lâm Duệ bản thân là kẻ không hiểu chuyện, không biết điều. Mấy chuyện vặt vãnh này chắc hẳn có nói anh cũng không để ý.

Lâm Duệ chú ý tới thái độ thất thần của cô, anh đanh giọng hỏi lại: "Tôi đang hỏi em đó? Trả lời tôi!"

"Em… em." Tri Vãn lúng túng không biết nên trả lời thế nào, cô nhắm mắt viện đại một lí do, "Em tới nhà của Nguyên Dĩnh, cô ấy thất tình nên gọi em đến tâm sự!"

"Ồ! Là thật sao?" Lâm Duệ hùa theo cô, không muốn vạch trần lời nói dối ngô nghê của Tri Vãn.

Nếu cô đã không muốn nói, vậy anh sẽ tự dưng cách của mình.

||||| Truyện đề cử: Sủng Bảo Bối Thành Nghiện |||||

Tri Vãn nơm nớp lo sợ nhìn anh, cô không biết Lâm Duệ có tin vào cái lí do cô bịa ra không. Chỉ biết ánh nhìn thăm dò của anh khiến cô vô thức chột dạ, cả người căng thẳng như kẻ tử tù sắp bị đưa lên máy chém.



"Anh không tin em sao?"

"Người bạn này của em, sao tôi lại không biết nhỉ?"

Tri Vãn nghe thấy vậy vội vàng kể cho anh về Nguyên Dĩnh. Nhưng cô chỉ nói đấy là một đàn chị ở trường, nếu không việc cô giấu anh đi thực tập sẽ bị phát hiện.

"Mọi chuyện là vậy đấy? Anh vẫn không chịu tin em à?"

Lâm Duệ nhìn Tri Vãn, hai mắt cô long lanh, vì sự quẫn bách mà tròng mắt hơi ửng đỏ. Cô giương đôi mắt to tròn lên nhìn anh, ánh mắt ngây thơ vô tội, bàn tay nhỏ nhắn của cô vẫn theo thói quen massage đầu anh.

"Tôi đùa thôi, em đừng coi là thật!" Lâm Duệ kéo cô ngồi lên đùi mình, phối hợp với vở kịch của cô.

Bất giác anh đã không nhận ra, Tri Vãn là người phụ nữ đầu tiên dám lừa gạt anh như vậy.

"Mấy ngày nay chơi có vui không? Tôi thấy em còn không nghe điện thoại của tôi!"

Tri Vãn hơi chột dạ chỉ biết cười trừ, cô vòng tay ôm lấy cổ Lâm Duệ muốn lấy lòng anh: "Vui lắm!"

Lâm Duệ hơi bất ngờ, anh bật cười thật lớn thô bạo nhéo đầu mũi cô: "Nhóc con ăn gan hùm hay gì? Ra ngoài chưa được bao lâu đã học thói xấu."

"Cũng chỉ xấu trước mặt anh!"

"Vậy không ổn rồi! Em nói xem thái độ không thành thật như vậy thì phải phạt thế nào? Một đêm năm lần được không?" Lâm Duệ ghé sát vào tai cô nói bằng giọng điệu mờ ám, anh không thương tiếc cắn mạnh vào tai cô khiến cho vị trí mẫn cảm lập tức lưu lại dấu ấn nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Chiếm Hữu

Số ký tự: 0