Hoa khôi
Khiết Vãn
2024-11-11 20:57:05
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Tri Vãn phải trở lại trường. Kỳ nghỉ đã kết thúc, các sinh viên đều lũ lượt về lại ký túc xá, quang cảnh đông như trẩy hội.
Lần đầu Lâm Duệ tự mình lái xe đưa cô đi, Tri Vãn ngồi bên cạnh thấp thỏm lo sợ. Nếu mọi người biết bên cạnh cô là ông chủ của tập đoàn Lâm thị, không biết lời đồn còn ác độc tới mức nào.
"Tới nơi rồi!" Tri Vãn toan tháo dây an toàn, cô quay sang nói với người bên cạnh.
Trước giờ Lâm Duệ đều không quản chuyện ở trường của cô. Anh xuống xe nhìn một lượt xung quanh, bất ngờ nhăn mặt.
"Sao em cứ nhất quyết về lại nơi trật trội như vậy chứ? Ở cùng tôi không phải tốt hơn sao?"
Tri Vãn đưa tay nhận lấy túi đồ lỉnh khỉnh trên tay anh, nhà trường nếu biết anh chê ký túc xá của bọn họ hẳn sẽ tức điên lên mất.
"Để đó đi!" Lâm Duệ bất ngờ ngăn lại động tác xách đồ của cô, "Chúng ta lên xem phòng trước, đồ đạc cứ để Tiểu Tùng mang lên."
"Như vậy không hay cho lắm…"
"Cái gì không hay?"
Tri Vãn hơi chột dạ không dám nói tiếp: "Là em không hay!"
Lâm Duệ liếc xéo cô, hai tay anh lần mò đến vị trí eo thon nhỏ của cô, véo nhẹ: "Vớ vẩn! Em ở trên giường của ông đây vừa la vừa hét, còn không hay là gì?"
"Không đứng đắn!" Tri Vãn thẹn thùng đấm nhẹ vào vai anh.
Cô thật không hiểu người đàn ông này lấy đâu ra tự tin như thế, lúc nào cũng bình thản nói ra những câu khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Hai người cùng nhau đi lên ký túc xá, trên đường đi không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Đây là ký túc xá nữ, đàn ông rất hiếm khi nào. Các cô gái trông thấy người đang đi đến tuấn tú như vậy, ai nấy đều ngoái lại nhìn.
"Anh đẹp trai này là ai đấy? Lần đầu gặp đó nhà!"
"Bớt đi nàng ơi! Không thấy hai người họ đi cùng nhau sao? Còn dám trước mặt cô gái tơ tưởng đến bạn trai người ta."
"Chưa chắc đã là một đôi đâu, ký túc xá nữ chỉ cho phép người nhà đi vào, học kỳ trước đến cái bóng nam sinh còn không có. Soái ca này chắc là anh trai đi cùng em gái thôi!"
"Nói cũng đúng!"
"Kìa anh đẹp trai đi về phía này! Tôi muốn xin số điện thoại quá!"
Lâm Duệ nghe thấy hết những lời mấy cô gái vừa nãy nói, anh hơi khó chịu quay sang nhìn Tri Vãn: "Ký túc xá của bọn em hay như vậy lắm à?"
Tri Vãn cười cười nhìn anh: "Không hắn, lần này có anh mới gây ra kinh động lớn đến thế."
Điều Tri Vãn nói hoàn toàn là sự thật, trước giờ ký túc xá nữ luôn không có nam sinh. Không hiểu tại sao đột nhiên Lâm Duệ có nhã hứng nói với hiệu trưởng đi cùng cô.
Tri Vãn nhân lúc không ai để ý len lén nhìn anh, người đàn ông thân hình rắn rỏi cao lớn đang cầm túi xách của cô. Hai người đi gần nhau, nhìn thật giống một cặp đôi đang yêu đương thắm thiết không nỡ xa rời.
"Phòng này sao?" Lâm Duệ chỉ tay vào căn phòng số 274, nhướn mày nhìn cô.
"Ừm! Anh để em được rồi, công ty còn nhiều việc anh cứ đi trước đi!"
Lâm Duệ hơi không hài lòng nhìn cô, anh nắm chặt lấy túi xách không chịu đưa cho cô: "Sao vậy? Anh trai cất công đưa em tới đây, đến một cốc nước cũng không được à?"
Tri Vãn nhìn anh, lại nhìn những cô gái đang hướng ánh mắt tò mò về phía hai người. Cô cầm lấy nắm đấm cửa vặn nhẹ.
Thôi vậy! Để anh xem một chút, dù gì sớm vậy trong phòng chắc cũng chưa có ai.
Nhưng khi Tri Vãn vừa mở cửa ra, trong phòng đã có hai người, là Liễu Tuyết Nhu với Tề Vận.
Hai cô gái trong phòng nghe thấy tiếng động liền đồng loạt nhìn ra, không ai nghĩ Tri Vãn lại đi cùng với một người đàn ông lạ mặt. Liễu Tuyết Nhu liếc mắt một cái liền biết đây là người đàn ông xuất hiện trên màn hình laptop của Tri Vãn.
"Này người đẹp!" Tề Vận huơ huơ quả táo đang cắn dở trước mặt cô, hất cầm về phía Lâm Duệ, "Không định giới thiệu chút sao?"
Tri Vãn nghe thấy vậy hơi ngại, cô lần lượt chỉ tay về phía Tề Vận và Liễu Tuyết Nhu, nói: "Đây đều là bạn cùng phòng và cùng lớp của em! Đây là Tề Vận, còn đây là Liễu Tuyết Nhu!"
"Còn đây là.."
Tri Vãn không biết nên giới thiệu anh như thế nào. Anh trai? Bạn trai? Hình như đều không thích hợp. Mà nếu như cô nói là bạn trai liệu anh có để ý không?
Tri Vãn hít vào một hơi, cô bẽn lẽn nhìn anh, nói nhỏ: "Là bạn…"
"À, tôi là anh trai của Tri Vãn! Rất vui được gặp các em!" Lâm Duệ đột nhiên cắt ngang lời cô, anh niềm nở bắt tay với Tề Vận, cô nàng cũng rất tự nhiên như anh em lâu ngày không gặp.
"Ra là anh của Tri Vãn, chúng em thất lễ rồi!" Tề Vận hào sảng nói, cô chống cằm hết nhìn Lâm Duệ lại nhìn Tri Vãn, lớn tiếng, "Gen nhà hoa khôi tốt thật đấy!"
"Hoa khôi?" Lâm Duệ dường như rất thích thú liền hỏi lại.
"Anh không biết sao? Tri Vãn là hoa khôi của khoa đấy, ngày nào cũng nhận được một đống thư tình. Ngay cả học trưởng Lâm của chúng em cũng bị cậu ấy câu mất hồn."
Lần đầu Lâm Duệ tự mình lái xe đưa cô đi, Tri Vãn ngồi bên cạnh thấp thỏm lo sợ. Nếu mọi người biết bên cạnh cô là ông chủ của tập đoàn Lâm thị, không biết lời đồn còn ác độc tới mức nào.
"Tới nơi rồi!" Tri Vãn toan tháo dây an toàn, cô quay sang nói với người bên cạnh.
Trước giờ Lâm Duệ đều không quản chuyện ở trường của cô. Anh xuống xe nhìn một lượt xung quanh, bất ngờ nhăn mặt.
"Sao em cứ nhất quyết về lại nơi trật trội như vậy chứ? Ở cùng tôi không phải tốt hơn sao?"
Tri Vãn đưa tay nhận lấy túi đồ lỉnh khỉnh trên tay anh, nhà trường nếu biết anh chê ký túc xá của bọn họ hẳn sẽ tức điên lên mất.
"Để đó đi!" Lâm Duệ bất ngờ ngăn lại động tác xách đồ của cô, "Chúng ta lên xem phòng trước, đồ đạc cứ để Tiểu Tùng mang lên."
"Như vậy không hay cho lắm…"
"Cái gì không hay?"
Tri Vãn hơi chột dạ không dám nói tiếp: "Là em không hay!"
Lâm Duệ liếc xéo cô, hai tay anh lần mò đến vị trí eo thon nhỏ của cô, véo nhẹ: "Vớ vẩn! Em ở trên giường của ông đây vừa la vừa hét, còn không hay là gì?"
"Không đứng đắn!" Tri Vãn thẹn thùng đấm nhẹ vào vai anh.
Cô thật không hiểu người đàn ông này lấy đâu ra tự tin như thế, lúc nào cũng bình thản nói ra những câu khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Hai người cùng nhau đi lên ký túc xá, trên đường đi không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Đây là ký túc xá nữ, đàn ông rất hiếm khi nào. Các cô gái trông thấy người đang đi đến tuấn tú như vậy, ai nấy đều ngoái lại nhìn.
"Anh đẹp trai này là ai đấy? Lần đầu gặp đó nhà!"
"Bớt đi nàng ơi! Không thấy hai người họ đi cùng nhau sao? Còn dám trước mặt cô gái tơ tưởng đến bạn trai người ta."
"Chưa chắc đã là một đôi đâu, ký túc xá nữ chỉ cho phép người nhà đi vào, học kỳ trước đến cái bóng nam sinh còn không có. Soái ca này chắc là anh trai đi cùng em gái thôi!"
"Nói cũng đúng!"
"Kìa anh đẹp trai đi về phía này! Tôi muốn xin số điện thoại quá!"
Lâm Duệ nghe thấy hết những lời mấy cô gái vừa nãy nói, anh hơi khó chịu quay sang nhìn Tri Vãn: "Ký túc xá của bọn em hay như vậy lắm à?"
Tri Vãn cười cười nhìn anh: "Không hắn, lần này có anh mới gây ra kinh động lớn đến thế."
Điều Tri Vãn nói hoàn toàn là sự thật, trước giờ ký túc xá nữ luôn không có nam sinh. Không hiểu tại sao đột nhiên Lâm Duệ có nhã hứng nói với hiệu trưởng đi cùng cô.
Tri Vãn nhân lúc không ai để ý len lén nhìn anh, người đàn ông thân hình rắn rỏi cao lớn đang cầm túi xách của cô. Hai người đi gần nhau, nhìn thật giống một cặp đôi đang yêu đương thắm thiết không nỡ xa rời.
"Phòng này sao?" Lâm Duệ chỉ tay vào căn phòng số 274, nhướn mày nhìn cô.
"Ừm! Anh để em được rồi, công ty còn nhiều việc anh cứ đi trước đi!"
Lâm Duệ hơi không hài lòng nhìn cô, anh nắm chặt lấy túi xách không chịu đưa cho cô: "Sao vậy? Anh trai cất công đưa em tới đây, đến một cốc nước cũng không được à?"
Tri Vãn nhìn anh, lại nhìn những cô gái đang hướng ánh mắt tò mò về phía hai người. Cô cầm lấy nắm đấm cửa vặn nhẹ.
Thôi vậy! Để anh xem một chút, dù gì sớm vậy trong phòng chắc cũng chưa có ai.
Nhưng khi Tri Vãn vừa mở cửa ra, trong phòng đã có hai người, là Liễu Tuyết Nhu với Tề Vận.
Hai cô gái trong phòng nghe thấy tiếng động liền đồng loạt nhìn ra, không ai nghĩ Tri Vãn lại đi cùng với một người đàn ông lạ mặt. Liễu Tuyết Nhu liếc mắt một cái liền biết đây là người đàn ông xuất hiện trên màn hình laptop của Tri Vãn.
"Này người đẹp!" Tề Vận huơ huơ quả táo đang cắn dở trước mặt cô, hất cầm về phía Lâm Duệ, "Không định giới thiệu chút sao?"
Tri Vãn nghe thấy vậy hơi ngại, cô lần lượt chỉ tay về phía Tề Vận và Liễu Tuyết Nhu, nói: "Đây đều là bạn cùng phòng và cùng lớp của em! Đây là Tề Vận, còn đây là Liễu Tuyết Nhu!"
"Còn đây là.."
Tri Vãn không biết nên giới thiệu anh như thế nào. Anh trai? Bạn trai? Hình như đều không thích hợp. Mà nếu như cô nói là bạn trai liệu anh có để ý không?
Tri Vãn hít vào một hơi, cô bẽn lẽn nhìn anh, nói nhỏ: "Là bạn…"
"À, tôi là anh trai của Tri Vãn! Rất vui được gặp các em!" Lâm Duệ đột nhiên cắt ngang lời cô, anh niềm nở bắt tay với Tề Vận, cô nàng cũng rất tự nhiên như anh em lâu ngày không gặp.
"Ra là anh của Tri Vãn, chúng em thất lễ rồi!" Tề Vận hào sảng nói, cô chống cằm hết nhìn Lâm Duệ lại nhìn Tri Vãn, lớn tiếng, "Gen nhà hoa khôi tốt thật đấy!"
"Hoa khôi?" Lâm Duệ dường như rất thích thú liền hỏi lại.
"Anh không biết sao? Tri Vãn là hoa khôi của khoa đấy, ngày nào cũng nhận được một đống thư tình. Ngay cả học trưởng Lâm của chúng em cũng bị cậu ấy câu mất hồn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro