Không quên được
Khiết Vãn
2024-11-11 20:57:05
"Bản báo cáo này tôi muốn trước 5 giờ ngày mai phải nộp cho tôi đầy đủ, nếu không các người tự giác viết đơn xin nghỉ việc đi."
Lâm Duệ lạnh lùng vứt xấp giấy tờ trên bàn xuống, khuôn mặt anh tuấn tối sầm.
Mọi người trong công ty không dám hó hé nửa lời, ai nấy đều im lặng chịu đựng qua cơn thịnh nộ.
Tính khí Lâm Duệ vốn ôn hòa, nhưng chẳng hiểu vì sao mấy năm gần đây thường xuyên cáu gắt. Anh vùi đầu vào công việc không để bản thân có một khắc nghỉ ngơi, nhân viên thường xuyên thấy anh hơn một tuần chưa về nhà.
Lâm Duệ cố gắng khắc chế cơn tức giận, một tay anh sờ lên mặt dây chuyền đeo ở cổ đã được sửa sang kiểu dành cho nam mới miễn cưỡng đỡ hơn đôi chút.
"Tiểu Tùng, phân phó xuống dưới, tối nay có buổi gặp gỡ với đối tác bên Thịnh Điển, nhất định không được xảy ra chuyện sau sót nào."
Tiểu Tùng nhanh nhẹn ghi chép lịch trình lại phân phó nhiệm vụ cho từng người. Tổng giám đốc của bọn họ có bệnh cầu toàn, theo thời gian càng lúc càng nghiêm trọng.
Cuộc họp kết thúc không đâu vào đâu, Lâm Duệ ngả người xuống ghế nhắm mắt lại. Hai tay anh day nhẹ lên ấn đường nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Lâm tổng, ngài không sao chứ?" Tiểu Tùng ở bên cạnh chậm rãi lên tiếng.
Thời gian đúng thật là khắc tinh của mỗi người, thấm thoát đã sáu năm trôi qua. Anh vẫn ngày ngày ở bên Lâm Duệ, chứng kiến Lâm thị từ một tập đoàn không mấy tiếng tăm trở nên hùng cường như ngày hôm nay.
Sáu năm, một mốc thời gian không dài cũng không ngắn đủ để thay đổi rất nhiều chuyện. Là thư ký thân cận bên cạnh Lâm Duệ, anh trơ mắt nhìn vị sếp tổng của mình vùi đầu vào công việc quên cả ngày đêm. Như thế chỉ cần rảnh rỗi một chút trái tim liền không chịu nổi nữa mà vỡ ra thành nhiều mảnh.
Người khác nhìn vào chỉ nghĩ Lâm Duệ ngày càng ổn trọng, chỉ có anh biết tình trạng bây giờ của Lâm Duệ chỉ là một cái xác không xương.
Tâm hồn anh đã chết rũ ngay khoảnh khắc người con gái đó bước lên máy bay rồi.
Lâm Duệ mở ngăn kéo tủ lấy ra một lọ thuốc, anh bình thản dốc ra hai viên nốc cạn. Xem ra cơ thể này sớm đã mục giũa đến mức phải dùng thuốc để chống chọi.
"Cậu ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một lát."
Tiểu Tùng thở dài một hơi rồi đi ra.
Rõ ràng là cả hai đều có tình với đối phương, thế nhưng lại giày vò nhau đến bước đường này.
Còn một mình trong phòng, Lâm Duệ chậm rãi lấy từ trong ngăn kéo ra một khung ảnh. Anh dùng tay tỉ mẩn lau sạch bụi trên đó, trong hình là cô gái mà anh nhớ nhung suốt sáu năm qua.
Mặc dù Lâm Duệ tùy tiện tra một chút liền biết được chuyến bay của Tri Vãn đi đến đâu, anh cũng có thể ngay lập tức cùng cô đến đó.
Nhưng anh lựa chọn thành toàn cho cô, giống như cô đã nói, ở lại tự mình suy ngẫm lí do khiến bọn họ đi đến bước đường này.
Trong hình là Tri Vãn hồi mới bước chân vào đại học, trên khuôn mặt đều là sự non nớt của thiếu nữ. Cô đứng dưới giàn hoa mỉm cười rạng rỡ, Lâm Duệ đứng ở trước mặt chụp hình cho cô.
Anh miết nhẹ lên nụ cười cô gái trong tấm hình, thật lạ là cô gái đó từng vì riêng anh mà nở nụ cười ngọt ngào như này.
"Vãn Vãn…" Anh thì thầm gọi tên cô nhưng đáp lại anh chỉ là khoảng không hiu quạnh.
Lâm Duệ ảo não thở dài, anh gấp lại khung ảnh đặt vào trong ngăn kéo tủ. Nhìn nụ cười cô gái kia từ từ biến mất giống như chuyến bay năm đó dấn bước vào bầu trời.
Lâm Duệ thu lại nét mệt mỏi trên khuôn mặt, anh tức khắc đã đeo lên lớp ngụy trang kiên cố bên ngoài. Tối nay có buổi gặp gỡ với đối tác bên Thịnh Điển, anh không cho phép bản thân có chút sai sót nào.
__________________________________
Tại nhà lớn Lâm gia.
Lâm Duệ nhìn người con gái bên cạnh đã chuẩn bị váy vóc sẵn sàng có chút khó hiểu. Anh không biết Thời Dụ Miên sẽ xuất hiện, hai người đưa mắt nhìn nhau đều không hẹn mà cùng cảm thấy khó xử.
Sau cùng vẫn là Thời Dụ Miên lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Là dì Khương bảo em đi cùng anh, em có từ chối rồi nhưng dì nhất quyết không đồng ý."
Nếu đó là ý của Khương Vận thì anh cũng không tiện từ chối, Lâm Duệ bất đắc dĩ phải dẫn cô đi theo đến buổi tiệc.
Thời Dụ Miên âm thầm cảm ơn Khương Vận luôn tìm cách tác hợp cho hai người. Sáu năm qua mối quan hệ giữa cô và Lâm Duệ không có chút tiến triển nào, chỉ dù Tri Vãn không còn ở đây nhưng theo cô ta thấy trái tim của Lâm Duệ cũng sớm không ở đây nữa rồi.
Nghĩ đến điều này Thời Dụ Miên càng căm hân Tri Vãn, thứ cô ta vất vả muốn có được suốt bao nhiêu năm Tri Vãn lại có được quá dễ dàng.
Nhưng Thời Dụ Miên cũng không quá nóng vội, cô ta không tin bản thân không cảm hoá được Lâm Duệ.
Không có Tri Vãn, anh sớm muộn cũng sẽ tiếp nhận cô thôi.
Thời Dụ Miên vui vẻ với suy nghĩ của mình, cô ta nhanh chóng lên xe ngồi xuống bên cạnh Lâm Duệ.
Lâm Duệ lạnh lùng vứt xấp giấy tờ trên bàn xuống, khuôn mặt anh tuấn tối sầm.
Mọi người trong công ty không dám hó hé nửa lời, ai nấy đều im lặng chịu đựng qua cơn thịnh nộ.
Tính khí Lâm Duệ vốn ôn hòa, nhưng chẳng hiểu vì sao mấy năm gần đây thường xuyên cáu gắt. Anh vùi đầu vào công việc không để bản thân có một khắc nghỉ ngơi, nhân viên thường xuyên thấy anh hơn một tuần chưa về nhà.
Lâm Duệ cố gắng khắc chế cơn tức giận, một tay anh sờ lên mặt dây chuyền đeo ở cổ đã được sửa sang kiểu dành cho nam mới miễn cưỡng đỡ hơn đôi chút.
"Tiểu Tùng, phân phó xuống dưới, tối nay có buổi gặp gỡ với đối tác bên Thịnh Điển, nhất định không được xảy ra chuyện sau sót nào."
Tiểu Tùng nhanh nhẹn ghi chép lịch trình lại phân phó nhiệm vụ cho từng người. Tổng giám đốc của bọn họ có bệnh cầu toàn, theo thời gian càng lúc càng nghiêm trọng.
Cuộc họp kết thúc không đâu vào đâu, Lâm Duệ ngả người xuống ghế nhắm mắt lại. Hai tay anh day nhẹ lên ấn đường nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Lâm tổng, ngài không sao chứ?" Tiểu Tùng ở bên cạnh chậm rãi lên tiếng.
Thời gian đúng thật là khắc tinh của mỗi người, thấm thoát đã sáu năm trôi qua. Anh vẫn ngày ngày ở bên Lâm Duệ, chứng kiến Lâm thị từ một tập đoàn không mấy tiếng tăm trở nên hùng cường như ngày hôm nay.
Sáu năm, một mốc thời gian không dài cũng không ngắn đủ để thay đổi rất nhiều chuyện. Là thư ký thân cận bên cạnh Lâm Duệ, anh trơ mắt nhìn vị sếp tổng của mình vùi đầu vào công việc quên cả ngày đêm. Như thế chỉ cần rảnh rỗi một chút trái tim liền không chịu nổi nữa mà vỡ ra thành nhiều mảnh.
Người khác nhìn vào chỉ nghĩ Lâm Duệ ngày càng ổn trọng, chỉ có anh biết tình trạng bây giờ của Lâm Duệ chỉ là một cái xác không xương.
Tâm hồn anh đã chết rũ ngay khoảnh khắc người con gái đó bước lên máy bay rồi.
Lâm Duệ mở ngăn kéo tủ lấy ra một lọ thuốc, anh bình thản dốc ra hai viên nốc cạn. Xem ra cơ thể này sớm đã mục giũa đến mức phải dùng thuốc để chống chọi.
"Cậu ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một lát."
Tiểu Tùng thở dài một hơi rồi đi ra.
Rõ ràng là cả hai đều có tình với đối phương, thế nhưng lại giày vò nhau đến bước đường này.
Còn một mình trong phòng, Lâm Duệ chậm rãi lấy từ trong ngăn kéo ra một khung ảnh. Anh dùng tay tỉ mẩn lau sạch bụi trên đó, trong hình là cô gái mà anh nhớ nhung suốt sáu năm qua.
Mặc dù Lâm Duệ tùy tiện tra một chút liền biết được chuyến bay của Tri Vãn đi đến đâu, anh cũng có thể ngay lập tức cùng cô đến đó.
Nhưng anh lựa chọn thành toàn cho cô, giống như cô đã nói, ở lại tự mình suy ngẫm lí do khiến bọn họ đi đến bước đường này.
Trong hình là Tri Vãn hồi mới bước chân vào đại học, trên khuôn mặt đều là sự non nớt của thiếu nữ. Cô đứng dưới giàn hoa mỉm cười rạng rỡ, Lâm Duệ đứng ở trước mặt chụp hình cho cô.
Anh miết nhẹ lên nụ cười cô gái trong tấm hình, thật lạ là cô gái đó từng vì riêng anh mà nở nụ cười ngọt ngào như này.
"Vãn Vãn…" Anh thì thầm gọi tên cô nhưng đáp lại anh chỉ là khoảng không hiu quạnh.
Lâm Duệ ảo não thở dài, anh gấp lại khung ảnh đặt vào trong ngăn kéo tủ. Nhìn nụ cười cô gái kia từ từ biến mất giống như chuyến bay năm đó dấn bước vào bầu trời.
Lâm Duệ thu lại nét mệt mỏi trên khuôn mặt, anh tức khắc đã đeo lên lớp ngụy trang kiên cố bên ngoài. Tối nay có buổi gặp gỡ với đối tác bên Thịnh Điển, anh không cho phép bản thân có chút sai sót nào.
__________________________________
Tại nhà lớn Lâm gia.
Lâm Duệ nhìn người con gái bên cạnh đã chuẩn bị váy vóc sẵn sàng có chút khó hiểu. Anh không biết Thời Dụ Miên sẽ xuất hiện, hai người đưa mắt nhìn nhau đều không hẹn mà cùng cảm thấy khó xử.
Sau cùng vẫn là Thời Dụ Miên lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Là dì Khương bảo em đi cùng anh, em có từ chối rồi nhưng dì nhất quyết không đồng ý."
Nếu đó là ý của Khương Vận thì anh cũng không tiện từ chối, Lâm Duệ bất đắc dĩ phải dẫn cô đi theo đến buổi tiệc.
Thời Dụ Miên âm thầm cảm ơn Khương Vận luôn tìm cách tác hợp cho hai người. Sáu năm qua mối quan hệ giữa cô và Lâm Duệ không có chút tiến triển nào, chỉ dù Tri Vãn không còn ở đây nhưng theo cô ta thấy trái tim của Lâm Duệ cũng sớm không ở đây nữa rồi.
Nghĩ đến điều này Thời Dụ Miên càng căm hân Tri Vãn, thứ cô ta vất vả muốn có được suốt bao nhiêu năm Tri Vãn lại có được quá dễ dàng.
Nhưng Thời Dụ Miên cũng không quá nóng vội, cô ta không tin bản thân không cảm hoá được Lâm Duệ.
Không có Tri Vãn, anh sớm muộn cũng sẽ tiếp nhận cô thôi.
Thời Dụ Miên vui vẻ với suy nghĩ của mình, cô ta nhanh chóng lên xe ngồi xuống bên cạnh Lâm Duệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro