Điên Cuồng Chiếm Hữu

Làm chủ cuộc ch...

Khiết Vãn

2024-11-11 20:57:05

"Em muốn tôi không, Tri Vãn?"

"Em muốn tôi không, Tri Vãn?"

Câu nói này đã triệt để đánh bại những suy nghĩ trong đầu cô. Người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong, khao khát có được nhất đang ở trước mặt, sao có thể dối lòng mà nói không muốn chứ.

Cô như con thiêu thân lao đầu vào trong sự dịu dàng của anh. Biết là muôn đời vây hãm nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện.

Sáu năm nay, đều là cô cam tâm tình nguyện.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, anh như chất kích thích mà cô không muốn cai. Lâm Duệ trời sinh đã có ngũ quan anh tuấn, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng thu hút ánh nhìn của người khác. Dáng người của anh rất cao, thân hình săn chắc đã qua tập luyện, môi mỏng câu lên một đường hờ hững. Nhìn qua có vẻ tùy hứng, bạc tình.

Người đàn ông này, sáu năm trước vẫn còn dáng vẻ thiếu niên, giờ đây trải qua sóng gió thương trường, sớm đã mang thêm nét phong tỉnh vạn chủng.

Người như vậy chung sống với cô sáu năm, tính ra chỉ có lời không có lỗ.

Tri Vãn bị chính suy nghĩ của mình làm cho hốt hoảng, cô tránh né ánh nhìn suồng sã của anh, cảm thấy tâm trạng rối bời.

Người đàn ông ưu tú như vậy, sao có thể là của cô được chứ?"

"Nghĩ gì vậy?" Lâm Duệ dường như không để tâm đến suy nghĩ của cô, trong đầu anh giờ chỉ nghĩ đến chuyện đó, anh không hài lòng khi Tri Vãn lơ là cảm xúc trong lúc này.



"Không có gì!"

"Ừm." Lâm Duệ đè thấp giọng, động tác vẫn cợt nhả nhưng lại không có dấu hiệu tiến xa hơn.

Tri Vãn biết, anh đang đợi cô chủ động.

"Anh giận em sao?" Tri Vãn đánh bạo hỏi, cô cảm thấy trong giọng nói Lâm Duệ có chút khác.

"Em thấy sao?" Anh không nhanh không chậm hỏi vặn lại cô.

"Em…" Tri Vãn ngừng lại, cơ thể vì chịu sự trêu ghẹo của Lâm Duệ mà căng cứng, cô khó chịu ngọ nguậy người.

Ngay lúc này, Tri Vãn cảm nhận được một vật nóng bỏng đâm vào đùi cô. Cô tò mò nhìn xuống liền thấy "người anh em" của Lâm Duệ đã dựng thẳng dậy từ bao giờ.

"Được đó Tri Vãn, không nghĩ em còn lưu manh tới như vậy." Lâm Duệ khom người cười lớn, hẳn là vừa rồi anh đã nhìn thấy phản ứng của cô. Tri Vãn xấu hổ cúi gằm mặt xuống, không thể phản bác được gì.

"Vãn Vãn, đừng để tôi đợi lâu, em biết tôi muốn gì mà." Lâm Duệ đột nhiên chuyển chủ đề, bàn tay đang đặt sát người cô như tăng thêm sức lực.

Tri Vãn bị anh vây chặt lấy dựa vào tường, cô không thể trốn tránh liền to gan nhìn thẳng vào anh. Trong mắt người đàn ông là dục vọng không hề che giấu. Hơi thở nóng rực của anh phả vào người cô, mỗi tấc da thịt anh vừa chạm qua đều run lên khe khẽ. Vật nam tính phía dưới căng cứng liên tục chọc vào đùi cô đòi hỏi.

Lâm Duệ không nhịn được nữa.



Suy nghĩ này khiến Tri Vãn cảm thấy đau lòng.

Cô vốn không phải người dễ dàng mềm lòng, nhưng lại luôn đầu hàng trước Lâm Duệ. Thứ tình cảm hèn mọn này, Tri Vãn đã ôm trong tim suốt sáu năm rồi.

Cô hít một hơi thật sâu lấy can đảm, giương đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Lâm Duệ. Giờ phút này Tri Vãn mặc kệ tất cả, cô chỉ là một cô gái nhỏ, dốc hết tất cả vì người mình yêu.

Tri Vãn dướn người chạm khẽ lên môi anh, đôi tay choàng lên cổ anh luồn vào mái tóc. Cô học theo động tác của anh, môi mỏng gặm nhấm từng chút một, chiếc lưỡi xinh đẹp khẽ quét qua hàm răng, phác hoạ hình viền môi người đàn ông trước mặt.

Lâm Duệ hài lòng tận hưởng nụ hôn của cô, anh thay đổi tư thế ôm Tri Vãn vào lòng. Hai người không phải chưa từng làm chuyện đó, nhưng mỗi lần đều là anh chủ động. Tri Vãn luôn là người bị động tiếp nhận mọi thứ trong chuyện này. Lần này muốn cô chủ động cũng là muốn xem, cô gái nhỏ của hắn, ở phương diện kia quyến rũ như thế nào.

Tri Vãn nhắm mắt lại mê đắm hôn anh, nụ hôn của hai người từ chuồn chuồn lướt nước sớm trở nên thô bạo, cuồng nhiệt. Môi mỏng quấn quýt vào nhau, trao cho đối phương tất cả nhiệt thành nhất. Tri Vãn kiễng chân nhảy lên người anh, Lâm Duệ thuận tay ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.

Ở tư thế này Tri Vãn có thể nhìn thấy anh từ trên xuống, nhìn thấy một mặt đang bị dục vọng chiếm hữu của anh. Nghĩ đến dáng vẻ này của anh chỉ xuất hiện trước mặt mình, Tri Vãn hưng phấn hơn bao giờ hết.

Nụ hôn của cô dời xuống khuôn mặt anh, liếm lác chiếc cằm cương nghị, cạ nhẹ vào một bên tai anh, rồi không chút kiêng dè ngậm lấy hầu kết lên xuống của anh, nhẹ nhàng hôn mút.

Cổ họng Lâm Duệ thoả mãn phát ra tiếng gầm thật nhẹ, anh hơi mở mắt nhìn thấy vẻ đê mê, ửng hồng trên khuôn mặt cô gái nhỏ. Ngược lại cảm thấy rất hưng phấn.

Tri Vãn biết hầu kết là nơi mẫn cảm của nam giới, cô cũng biết bây giờ Lâm Duệ rất vui. Suy nghĩ này khiến cô có thêm can đảm tiếp tục hành động của mình.

Chiếc lưỡi ướt át của cô một lần nữa quét qua khoang miệng anh, để lại vị ngọt của riêng mình. Cô nhắm mắt tận hưởng khoái cảm đang xâm lấn trong lòng. Chiếc lưỡi như con rắn trườn vào mọi ngóc ngách, quấn lấy lưỡi của anh trêu đùa, gạ gẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Cuồng Chiếm Hữu

Số ký tự: 0