Tan vỡ
Khiết Vãn
2024-11-11 20:57:05
Món đồ trước mặt đập vào mắt Tri Vãn như từng chiếc gai nhọn, từng chút từng chút rạch nát hàng rào kiên cố cuối cùng trong cô. Tri Vãn biết, thứ Thời Dụ Miên muốn cô nghe là thứ cô không muốn biết nhất trên đời.
Đó có thể là gì nhỉ? Tri Vãn thầm nghĩ.
Có thể là âm thanh hoan ái của anh với một cô gái khác, hoặc cũng có thể của chính anh với Thời Dụ Miên.
Những tấm ảnh hôm đó lại một lần nữa xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô. Chúng như nhắc nhở cho cô biết mình không phải là người phụ nữ duy nhất của Lâm Duệ.
Trên đời luôn có một số chuyện chúng ta không thể quên đi, chỉ là trái tim hèn mọn muốn chôn giấu tất cả trong lòng. Để đến khi bị người khác nhìn thấy, mổ xẻ, chúng lại một lần nữa nứt toạc ra như lúc đầu.
Tri Vãn trơ mắt nhìn nụ cười khiêu khích của Thời Dụ Miên, cô ta như ác quỷ đang ấn nút hủy diệt cuộc sống của cô. Ngón tay thon dài trượt lên bàn phím, từ từ nhấn nút.
Chẳng mấy chốc âm thanh trong chiếc máy ghi âm tràn ra. Tri Vãn cẩn thận lắng nghe, có tiếng người thở đều đều, có tiếng mưa rơi xối xả, lại có tiếng của một cuộc tranh cãi.
Cô nghe thấy giọng của Thời Dụ Miên, cô ta kiêu ngạo nói bằng chất giọng cực êm tai: "Vậy… anh có yêu cô ta không?"
Câu nói này hẳn là dành cho Lâm Duệ, "cô ta" kia chắc là để chỉ cô.
Tri Vãn thấp thỏm chờ đợi Lâm Duệ lên tiếng, giờ phút này cô vừa mong ngóng câu trả lời của anh, vừa hy vọng anh sẽ không nói ra những điều cô đang nghĩ.
Một giọng nam chậm rãi cất lên, đó là Lâm Duệ, anh hít thở đều đều dường như đang cố gắng ổn định cảm xúc: "Nghe này, Miên Miên! Giữa chúng tôi hoàn toàn không có quan hệ gì cả, tôi nhận nuôi em ấy cũng giống như nuôi một vật nhỏ trong nhà. Một vật nhỏ biết làm vui lòng người khác."
"Anh nói vậy không sợ cô gái nhỏ kia nghe được sẽ buồn sao?"
Tri Vãn nghe thấy Lâm Duệ cười khẩy, anh tựa như nghe được chuyện vui nên cuời rất sảng khoái: "Em nghĩ nhiều rồi! Cô ấy như một con mèo nhỏ vậy, thỉnh thoảng giương ra móng vuốt cũng chỉ muốn người chủ âu yếm, vuốt lông. Chút chuyện này chắc chắc cô ấy không để ý!"
Tri Vãn hoàn toàn sụp đổ, cô chưa bao giờ nghĩ anh lại coi mình như vậy. Một vật nhỏ biết làm vui lòng người khác? Anh thực sự cho rằng cô như vậy sao?
Hai tay Tri Vãn run run dựa vào ghế, cô phát hiện sống mũi cay cay, viền mắt có c hút nóng. Đôi môi mấp máy nhưng cuối cùng không thể nói được gì.
Những lời Lâm Duệ vừa nói đã triệt để đánh sập sự tự tin trong cô, thì ra anh chỉ xem cô là con mèo nhỏ tiện tay nhặt về nuôi. Thỉnh thoảng ban phát cho nó chút thức ăn, sự dịu dàng, nó sẽ không ngừng ở bên anh nũng nịu.
"Chút chuyện này chắc chắn cô ấy không để ý" Tri Vãn mỉm cười giễu cợt, để ý hay không chỉ có bản thân cô là người rõ nhất. Những lần làm tình cùng anh, anh âu yếm vuốt ve cô, cố gắng nhẫn nại giúp cô lên đỉnh. Nhưng đó không phải là những gì cô muốn, cô muốn Lâm Duệ hôn cô dịu dàng, sau đó sẽ ghé sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói khẽ 'anh yêu em'.
Tri Vãn chợt tỉnh ngộ, bao năm qua anh chưa từng nói câu đó với cô. Trước giờ cô chưa từng cầu xin anh cho mình một danh phận, nhưng hơn hết cô muốn trong lòng anh cho cô một vị trí.
Thời Dụ Miên nhìn biểu cảm của cô gái trước mặt, tâm lí vặn vẹo nảy sinh cảm giác đắc ý. Cô ta mỉm cười, không ngại đổ thêm dầu vào lửa: "Sao vậy? Không phải cô tự tin lắm à? Trèo lên giường của anh ấy thì có gì ghê gớm, chẳng phải cũng chỉ là công cụ làm ấm giường thôi sao?"
"Cô nói bậy! Tôi không tin đây là Lâm Duệ, nhất định là cô đang gạt tôi!"
"Tôi gạt cô hay cô đang tự lừa gạt chính mình bản thân coo rõ nhất! Không phải trong lòng cô đã sớm biết rõ rồi sao, bản ghi âm này chẳng qua là vạch trần tâm tư giấu kín đó của cô."
Thời Dụ Miên thở dài một hơi đi đến ghé vào tai Tri Vãn nơi khẽ: "Tri Vãn, cô thật đáng thương! Trông bộ dạng xù lông hiện tại của cô có giống một con mèo nhỏ hay không" Cô ta đay nghiến, gằn giọng: "Một con mèo nhỏ biết làm vui lòng người khác!"
Thời Dụ Miên cười sảng khoái bước ra khỏi phòng, cô ta quay người lại nói với Tri Vãn: "Máy ghi âm tặng lại cho cô, cô muốn kiểm tra là thật hay không thì tùy cô."
Tri Vãn nghe thấy tiếng gót giày Thời Dụ Miên xa dần, cô biết cô ta đã đi thật. Cô ngồi gục xuống sàn đất, hai tay cuộn chặt ôm lấy người. Cô nhìn chiếc máy ghi âm để lại trên bàn, nhất thời không biết xử lý ra sao.
Kiểm chứng? Có gì mà phải kiểm chứng khi đáp án rõ nhất cô đã nắm trong lòng.
Suy cho cùng một vật nuôi chỉ biết làm vui lòng người khác thì không có tư cách phán xét, càng không có tư cách thăm dò suy nghĩ của chủ nhân.
Đó có thể là gì nhỉ? Tri Vãn thầm nghĩ.
Có thể là âm thanh hoan ái của anh với một cô gái khác, hoặc cũng có thể của chính anh với Thời Dụ Miên.
Những tấm ảnh hôm đó lại một lần nữa xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô. Chúng như nhắc nhở cho cô biết mình không phải là người phụ nữ duy nhất của Lâm Duệ.
Trên đời luôn có một số chuyện chúng ta không thể quên đi, chỉ là trái tim hèn mọn muốn chôn giấu tất cả trong lòng. Để đến khi bị người khác nhìn thấy, mổ xẻ, chúng lại một lần nữa nứt toạc ra như lúc đầu.
Tri Vãn trơ mắt nhìn nụ cười khiêu khích của Thời Dụ Miên, cô ta như ác quỷ đang ấn nút hủy diệt cuộc sống của cô. Ngón tay thon dài trượt lên bàn phím, từ từ nhấn nút.
Chẳng mấy chốc âm thanh trong chiếc máy ghi âm tràn ra. Tri Vãn cẩn thận lắng nghe, có tiếng người thở đều đều, có tiếng mưa rơi xối xả, lại có tiếng của một cuộc tranh cãi.
Cô nghe thấy giọng của Thời Dụ Miên, cô ta kiêu ngạo nói bằng chất giọng cực êm tai: "Vậy… anh có yêu cô ta không?"
Câu nói này hẳn là dành cho Lâm Duệ, "cô ta" kia chắc là để chỉ cô.
Tri Vãn thấp thỏm chờ đợi Lâm Duệ lên tiếng, giờ phút này cô vừa mong ngóng câu trả lời của anh, vừa hy vọng anh sẽ không nói ra những điều cô đang nghĩ.
Một giọng nam chậm rãi cất lên, đó là Lâm Duệ, anh hít thở đều đều dường như đang cố gắng ổn định cảm xúc: "Nghe này, Miên Miên! Giữa chúng tôi hoàn toàn không có quan hệ gì cả, tôi nhận nuôi em ấy cũng giống như nuôi một vật nhỏ trong nhà. Một vật nhỏ biết làm vui lòng người khác."
"Anh nói vậy không sợ cô gái nhỏ kia nghe được sẽ buồn sao?"
Tri Vãn nghe thấy Lâm Duệ cười khẩy, anh tựa như nghe được chuyện vui nên cuời rất sảng khoái: "Em nghĩ nhiều rồi! Cô ấy như một con mèo nhỏ vậy, thỉnh thoảng giương ra móng vuốt cũng chỉ muốn người chủ âu yếm, vuốt lông. Chút chuyện này chắc chắc cô ấy không để ý!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tri Vãn hoàn toàn sụp đổ, cô chưa bao giờ nghĩ anh lại coi mình như vậy. Một vật nhỏ biết làm vui lòng người khác? Anh thực sự cho rằng cô như vậy sao?
Hai tay Tri Vãn run run dựa vào ghế, cô phát hiện sống mũi cay cay, viền mắt có c hút nóng. Đôi môi mấp máy nhưng cuối cùng không thể nói được gì.
Những lời Lâm Duệ vừa nói đã triệt để đánh sập sự tự tin trong cô, thì ra anh chỉ xem cô là con mèo nhỏ tiện tay nhặt về nuôi. Thỉnh thoảng ban phát cho nó chút thức ăn, sự dịu dàng, nó sẽ không ngừng ở bên anh nũng nịu.
"Chút chuyện này chắc chắn cô ấy không để ý" Tri Vãn mỉm cười giễu cợt, để ý hay không chỉ có bản thân cô là người rõ nhất. Những lần làm tình cùng anh, anh âu yếm vuốt ve cô, cố gắng nhẫn nại giúp cô lên đỉnh. Nhưng đó không phải là những gì cô muốn, cô muốn Lâm Duệ hôn cô dịu dàng, sau đó sẽ ghé sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói khẽ 'anh yêu em'.
Tri Vãn chợt tỉnh ngộ, bao năm qua anh chưa từng nói câu đó với cô. Trước giờ cô chưa từng cầu xin anh cho mình một danh phận, nhưng hơn hết cô muốn trong lòng anh cho cô một vị trí.
Thời Dụ Miên nhìn biểu cảm của cô gái trước mặt, tâm lí vặn vẹo nảy sinh cảm giác đắc ý. Cô ta mỉm cười, không ngại đổ thêm dầu vào lửa: "Sao vậy? Không phải cô tự tin lắm à? Trèo lên giường của anh ấy thì có gì ghê gớm, chẳng phải cũng chỉ là công cụ làm ấm giường thôi sao?"
"Cô nói bậy! Tôi không tin đây là Lâm Duệ, nhất định là cô đang gạt tôi!"
"Tôi gạt cô hay cô đang tự lừa gạt chính mình bản thân coo rõ nhất! Không phải trong lòng cô đã sớm biết rõ rồi sao, bản ghi âm này chẳng qua là vạch trần tâm tư giấu kín đó của cô."
Thời Dụ Miên thở dài một hơi đi đến ghé vào tai Tri Vãn nơi khẽ: "Tri Vãn, cô thật đáng thương! Trông bộ dạng xù lông hiện tại của cô có giống một con mèo nhỏ hay không" Cô ta đay nghiến, gằn giọng: "Một con mèo nhỏ biết làm vui lòng người khác!"
Thời Dụ Miên cười sảng khoái bước ra khỏi phòng, cô ta quay người lại nói với Tri Vãn: "Máy ghi âm tặng lại cho cô, cô muốn kiểm tra là thật hay không thì tùy cô."
Tri Vãn nghe thấy tiếng gót giày Thời Dụ Miên xa dần, cô biết cô ta đã đi thật. Cô ngồi gục xuống sàn đất, hai tay cuộn chặt ôm lấy người. Cô nhìn chiếc máy ghi âm để lại trên bàn, nhất thời không biết xử lý ra sao.
Kiểm chứng? Có gì mà phải kiểm chứng khi đáp án rõ nhất cô đã nắm trong lòng.
Suy cho cùng một vật nuôi chỉ biết làm vui lòng người khác thì không có tư cách phán xét, càng không có tư cách thăm dò suy nghĩ của chủ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro