Điên Cuồng Xây Dựng Thành Lĩnh Chủ
Chương 18
Di Sinh Sinh
2024-08-17 19:12:11
Và tác dụng lớn nhất của củ cải không phải là chống viêm, mà là điều trị các bệnh về đường tiêu hóa, sử dụng nó cho Đỗ Mỹ không đúng tác dụng nha!
Phó Linh sầu muộn, cô lại cho Đỗ Mỹ uống nước, quyết định ra ngoài xem thử.
Ngồi im tại đây chỉ có thể chờ người chết, Phó Linh kiểm tra vũ khí và trang bị, mở phòng ngự lãnh thổ, đi ra ngoài.
Lần này, cô vẫn đi về hướng khu rừng.
Rừng rậm bên này trải dài trên sườn núi, không còn quái vật quá nguy hiểm, thích hợp để khám phá.
Cô nhớ có một vài loại thảo mộc có khả năng chống viêm, cô đã từng thu thập chúng trong thế giới tận thế trước.
Khu rừng yên tĩnh, Phó Linh nhìn xuống chân mình, trong tay cầm trường đao chặt bớt cỏ cây quá cao che lấp tầm nhìn.
Sau khi đi bộ khoảng mười phút, cô không tìm thấy bất kỳ loại thảo mộc nào, nhưng lại tìm thấy một gốc riềng đã nở hoa.
Riềng là một chi thuộc họ Gừng, là một loại gia vị, cả cây tỏa ra mùi thơm lạ, khi luộc hoặc nướng thịt rắc một chút, rất thơm.
Phó Linh không rảnh thu thập, chỉ ghi nhớ địa điểm.
Sau khi đi thêm một đoạn nữa, Phó Linh gặp một khu rừng tre.
Phó Linh biết loại tre này, tên nó là tre bương. Tre bương sinh trưởng độc lập không mọc thành cụm nên mảng rừng nó sinh trưởng rất khó có chỗ dành cho thảo mộc khác.
Phó Linh do dự, chuẩn bị đi đường vòng rời khỏi rừng tre, bây giờ không phải mùa xuân, ở đây cũng không có măng để đào.
Vừa đi được hai bước, cô lại nhớ tới một chuyện, xoay người quay đầu lại dùng rìu chặt một đoạn tre, nhấp vào thu thập:
[Nhận được ống tre x10.]
[Nhận được lá tre x10.]
[Nhận được thanh tre x10.]
[Nhận được bản thiết kế mũ tre x1.]
Phó Linh hài lòng gật đầu, dùng ống tre đun sôi nước sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Sau khi thu thập, cây cối tự động chặt thành khúc và cành. Cây tre được phân chia tinh tế, lại còn nhận thưởng thêm một bản thiết kế. Không biết chặt thêm cây có nhận được bản thiết kế đồ hay không, khi nào có thời gian thì phải thử xem.
Phó Linh chỉ thử nghiệm một chút rồi rời đi, không chặt thêm tre.
Đỗ Mỹ vẫn đang chờ thảo dược cứu mạng, bây giờ cô đã có ống tre, nếu không tìm được thảo dược, cô có thể quay lại nấu nước củ cải cho cô ấy, cố chạy chữa vậy.
Phó Linh nán lại trong rừng thêm nửa tiếng nữa, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Sợ Đỗ Mỹ hôn mê xảy ra chuyện, cô không dám tiếp tục tìm kiếm nên trở về lãnh địa.
Lãnh địa vẫn như lúc cô mới ra ngoài, chỉ là bên ngoài tấm kính trong suốt, còn có thêm một người đang nằm liệt.
Phó Linh sững sờ, trước tiên đi vào xem tình hình của Đỗ Mỹ, thấy cô ấy vẫn còn khá ổn, giá trị sinh mệnh còn 30 điểm nhưng không tiếp tục giảm xuống nữa.
Cô đốt lửa, lấy ống tre ra. Ống tre vẫn còn đặc kín nên cô phải dùng dao găm cậy mở, tìm thêm hai viên đá, đặt hai bên ngọn lửa. Sau đó cô đặt ống tre lên, đổ nước trong ấm của mình vào đun sôi.
Nước sôi, Phó Linh lại lấy thêm hai ống khác tạo thành cái cốc, rót nước vào trong sau đó mới đi ra ngoài lãnh địa xem xét người nằm ngoài đó.
Phó Linh sầu muộn, cô lại cho Đỗ Mỹ uống nước, quyết định ra ngoài xem thử.
Ngồi im tại đây chỉ có thể chờ người chết, Phó Linh kiểm tra vũ khí và trang bị, mở phòng ngự lãnh thổ, đi ra ngoài.
Lần này, cô vẫn đi về hướng khu rừng.
Rừng rậm bên này trải dài trên sườn núi, không còn quái vật quá nguy hiểm, thích hợp để khám phá.
Cô nhớ có một vài loại thảo mộc có khả năng chống viêm, cô đã từng thu thập chúng trong thế giới tận thế trước.
Khu rừng yên tĩnh, Phó Linh nhìn xuống chân mình, trong tay cầm trường đao chặt bớt cỏ cây quá cao che lấp tầm nhìn.
Sau khi đi bộ khoảng mười phút, cô không tìm thấy bất kỳ loại thảo mộc nào, nhưng lại tìm thấy một gốc riềng đã nở hoa.
Riềng là một chi thuộc họ Gừng, là một loại gia vị, cả cây tỏa ra mùi thơm lạ, khi luộc hoặc nướng thịt rắc một chút, rất thơm.
Phó Linh không rảnh thu thập, chỉ ghi nhớ địa điểm.
Sau khi đi thêm một đoạn nữa, Phó Linh gặp một khu rừng tre.
Phó Linh biết loại tre này, tên nó là tre bương. Tre bương sinh trưởng độc lập không mọc thành cụm nên mảng rừng nó sinh trưởng rất khó có chỗ dành cho thảo mộc khác.
Phó Linh do dự, chuẩn bị đi đường vòng rời khỏi rừng tre, bây giờ không phải mùa xuân, ở đây cũng không có măng để đào.
Vừa đi được hai bước, cô lại nhớ tới một chuyện, xoay người quay đầu lại dùng rìu chặt một đoạn tre, nhấp vào thu thập:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Nhận được ống tre x10.]
[Nhận được lá tre x10.]
[Nhận được thanh tre x10.]
[Nhận được bản thiết kế mũ tre x1.]
Phó Linh hài lòng gật đầu, dùng ống tre đun sôi nước sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Sau khi thu thập, cây cối tự động chặt thành khúc và cành. Cây tre được phân chia tinh tế, lại còn nhận thưởng thêm một bản thiết kế. Không biết chặt thêm cây có nhận được bản thiết kế đồ hay không, khi nào có thời gian thì phải thử xem.
Phó Linh chỉ thử nghiệm một chút rồi rời đi, không chặt thêm tre.
Đỗ Mỹ vẫn đang chờ thảo dược cứu mạng, bây giờ cô đã có ống tre, nếu không tìm được thảo dược, cô có thể quay lại nấu nước củ cải cho cô ấy, cố chạy chữa vậy.
Phó Linh nán lại trong rừng thêm nửa tiếng nữa, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Sợ Đỗ Mỹ hôn mê xảy ra chuyện, cô không dám tiếp tục tìm kiếm nên trở về lãnh địa.
Lãnh địa vẫn như lúc cô mới ra ngoài, chỉ là bên ngoài tấm kính trong suốt, còn có thêm một người đang nằm liệt.
Phó Linh sững sờ, trước tiên đi vào xem tình hình của Đỗ Mỹ, thấy cô ấy vẫn còn khá ổn, giá trị sinh mệnh còn 30 điểm nhưng không tiếp tục giảm xuống nữa.
Cô đốt lửa, lấy ống tre ra. Ống tre vẫn còn đặc kín nên cô phải dùng dao găm cậy mở, tìm thêm hai viên đá, đặt hai bên ngọn lửa. Sau đó cô đặt ống tre lên, đổ nước trong ấm của mình vào đun sôi.
Nước sôi, Phó Linh lại lấy thêm hai ống khác tạo thành cái cốc, rót nước vào trong sau đó mới đi ra ngoài lãnh địa xem xét người nằm ngoài đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro