Điên Cuồng Xây Dựng Thành Lĩnh Chủ
Chương 3
Di Sinh Sinh
2024-08-17 19:12:11
[Trò chơi 'Sinh tồn' đã được tải xuống, 32654123 người chơi đã đăng nhập thành công. Tiếp theo gói quà tân thủ sẽ được phân phối, hãy nhận lấy nó.]
Phông chữ màu đỏ rung động trước mắt, âm thanh máy móc vang vọng khắp thế giới trước đó biến mất.
Chủ Thần đã đi rồi sao? Phó Linh nhìn xung quanh, cô đang ở trong rừng núi, rừng cây rậm rạp trong màn mưa trông vô cùng đáng sợ, cô có thể lờ mờ nghe thấy tiếng gầm rú của thú dữ ở phía xa.
Đây là trò chơi 'sinh tồn'? Còn Địa cầu thì sao? Nó đã đi đâu? Cả con người sống trên đó nữa?
Ánh mắt Phó Linh rơi vào con số hiển thị, 30 triệu người, chẳng lẽ đây là số nhân loại còn sống sót trên địa cầu?
Phó Linh không thể tin được suy đoán này, địa cầu có vài tỷ người, chỉ còn lại 30 triệu?
Nhưng cô cũng không thể không tin, tại vì thế giới tận thế trước đó khi cô đến, ban đầu cũng là một hành tinh thịnh vượng, sau khi trải qua nạn virus zombie và dị thú cũng chỉ còn lại chưa đầy 10 triệu người sống sót.
Trong tận thế, mạng người cũng chỉ là một con số mà thôi.
Vất vả lắm mới thoát khỏi tận thế thì lại gặp phải tận thế.
Phó Linh sắp quỳ xuống lạy vận số của mình rồi!
Cô suy sụp tinh thần trong chốc lát, lại sốc lại cảm xúc. Dù thế nào thì có thể sống vẫn là chuyện may mắn. Tốt nhất là cô có thể sống cho đến khi có người phá đảo trò chơi, địa cầu tiến hòa, tiến đến thời đại hòa bình.
Nghĩ như vậy, Phó Linh mở gói quà tân thủ ra.
[Chúc mừng người chơi đã nhận được lệnh bài lĩnh chủ x1.]
Lĩnh chủ?
Phó Linh từng chơi trò chơi nên biết lộ trình nâng cấp của người chơi có vai trò lĩnh chủ, thường là người chơi này sẽ phải xây dựng và phát triển lãnh thổ, về cơ bản xem như cách xa chuyện chiến đấu và giết chóc.
Chuyện này không tồi, vừa lúc trùng hợp với ý tưởng trồng trọt và xây dựng nhà ở của cô.
Cô trăm triệu lần không thể nghĩ tới, thay đổi một thế giới khác rồi mà cô vẫn phải đi xây dựng cơ sở hạ tầng.
Phó Linh nhấn chọn sử dụng.
[Chúc mừng người chơi đã sử dụng lệnh bài lĩnh chủ, trở thành trưởng thôn cấp 1, hãy tiếp tục nỗ lực để thăng cấp!]
[Chúc mừng người chơi đã sử dụng lệnh bài lĩnh chủ duy nhất của trò chơi, nhận được quà tặng cung x1, rìu x1, cuốc x1, ấm nước x1.]
[Chúc mừng người chơi đã trở thành trưởng thôn cấp 1, có được nhà tranh x1, nhà kho x1, phòng giao dịch x1.]
Phó Linh bị hàng loạt lời nhắc nhở làm lóa mắt, phải mất vài phút mới sắp xếp lại được những thông tin này. Cô hiện là trưởng thôn cấp 1, sở hữu ba tòa nhà đang chờ được xây dựng, có một cái rìu, một cái cuốc, một ấm đun nước và một cây cung tên.
Vũ khí, nước, nhà cửa đều có đủ.
Phó Linh hài lòng, cảm thấy thẻ bài may mắn của mình đã phát huy tác dụng.
Bây giờ, việc cấp bách là cô phải tìm một nơi để đặt tòa nhà của mình, trong đó quan trọng nhất là phòng giao dịch, đó là địa điểm một khi đã chọn chỗ rồi sẽ không thể sửa đổi, hơn nữa còn có thể xác định lãnh thổ của trưởng thôn.
Phó Linh lấy cây cung tên ra xem thử, nó còn đi kèm cả tính chất tự xác định mục tiêu, quả nhiên đây là một trò chơi!
Phông chữ màu đỏ rung động trước mắt, âm thanh máy móc vang vọng khắp thế giới trước đó biến mất.
Chủ Thần đã đi rồi sao? Phó Linh nhìn xung quanh, cô đang ở trong rừng núi, rừng cây rậm rạp trong màn mưa trông vô cùng đáng sợ, cô có thể lờ mờ nghe thấy tiếng gầm rú của thú dữ ở phía xa.
Đây là trò chơi 'sinh tồn'? Còn Địa cầu thì sao? Nó đã đi đâu? Cả con người sống trên đó nữa?
Ánh mắt Phó Linh rơi vào con số hiển thị, 30 triệu người, chẳng lẽ đây là số nhân loại còn sống sót trên địa cầu?
Phó Linh không thể tin được suy đoán này, địa cầu có vài tỷ người, chỉ còn lại 30 triệu?
Nhưng cô cũng không thể không tin, tại vì thế giới tận thế trước đó khi cô đến, ban đầu cũng là một hành tinh thịnh vượng, sau khi trải qua nạn virus zombie và dị thú cũng chỉ còn lại chưa đầy 10 triệu người sống sót.
Trong tận thế, mạng người cũng chỉ là một con số mà thôi.
Vất vả lắm mới thoát khỏi tận thế thì lại gặp phải tận thế.
Phó Linh sắp quỳ xuống lạy vận số của mình rồi!
Cô suy sụp tinh thần trong chốc lát, lại sốc lại cảm xúc. Dù thế nào thì có thể sống vẫn là chuyện may mắn. Tốt nhất là cô có thể sống cho đến khi có người phá đảo trò chơi, địa cầu tiến hòa, tiến đến thời đại hòa bình.
Nghĩ như vậy, Phó Linh mở gói quà tân thủ ra.
[Chúc mừng người chơi đã nhận được lệnh bài lĩnh chủ x1.]
Lĩnh chủ?
Phó Linh từng chơi trò chơi nên biết lộ trình nâng cấp của người chơi có vai trò lĩnh chủ, thường là người chơi này sẽ phải xây dựng và phát triển lãnh thổ, về cơ bản xem như cách xa chuyện chiến đấu và giết chóc.
Chuyện này không tồi, vừa lúc trùng hợp với ý tưởng trồng trọt và xây dựng nhà ở của cô.
Cô trăm triệu lần không thể nghĩ tới, thay đổi một thế giới khác rồi mà cô vẫn phải đi xây dựng cơ sở hạ tầng.
Phó Linh nhấn chọn sử dụng.
[Chúc mừng người chơi đã sử dụng lệnh bài lĩnh chủ, trở thành trưởng thôn cấp 1, hãy tiếp tục nỗ lực để thăng cấp!]
[Chúc mừng người chơi đã sử dụng lệnh bài lĩnh chủ duy nhất của trò chơi, nhận được quà tặng cung x1, rìu x1, cuốc x1, ấm nước x1.]
[Chúc mừng người chơi đã trở thành trưởng thôn cấp 1, có được nhà tranh x1, nhà kho x1, phòng giao dịch x1.]
Phó Linh bị hàng loạt lời nhắc nhở làm lóa mắt, phải mất vài phút mới sắp xếp lại được những thông tin này. Cô hiện là trưởng thôn cấp 1, sở hữu ba tòa nhà đang chờ được xây dựng, có một cái rìu, một cái cuốc, một ấm đun nước và một cây cung tên.
Vũ khí, nước, nhà cửa đều có đủ.
Phó Linh hài lòng, cảm thấy thẻ bài may mắn của mình đã phát huy tác dụng.
Bây giờ, việc cấp bách là cô phải tìm một nơi để đặt tòa nhà của mình, trong đó quan trọng nhất là phòng giao dịch, đó là địa điểm một khi đã chọn chỗ rồi sẽ không thể sửa đổi, hơn nữa còn có thể xác định lãnh thổ của trưởng thôn.
Phó Linh lấy cây cung tên ra xem thử, nó còn đi kèm cả tính chất tự xác định mục tiêu, quả nhiên đây là một trò chơi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro