Chương 4
Lương Bì Tựu Diện Bao
2024-08-23 10:39:49
Ở hậu trường đều là minh tinh cùng nhóm trợ lý, tất cả đều thấy được một màn này, lộ ra bộ mặt sôi nổi ăn dưa.
Ứng Phi Yên đứng ở giữa đám người, nhìn hình ảnh Giang Chước Dạ cùng Tô Lệ đầu dựa đầu trước mắt, cảm giác mình bị người đánh một cái, tâm trí có chút không tỉnh táo.
Sao có thể? Hai người kia như thế nào lại quen biết, thoạt nhìn còn thân mật như vậy? Quăng tám sào cũng không dính líu gì với nhau, hay là xác định chung mục tiêu đẳng cấp O, như thế nào lại là cái dạng này ở trước mặt mình, liên thủ tát vào mặt mình sao?
Ứng Phi Yên nổi lên một cổ lửa giận vô danh, đi phía trước hai bước bắt lấy cánh tay Giang Chước Dạ.
Đại khái là cô dùng sức hơi có hơi mạnh, Giang Chước Dạ phát ra một tiếng kêu nhỏ hô đau:
"Ay da ——"
Bộ dáng mảnh mai mỹ nhân bị khi dễ thật sự quá mê người, lực chú ý của cả trai lẫn gái trong phòng nháy mắt đều chú ý tới đây.
Lập tức liền có vài trợ lý bộ dáng muốn nhào lên tới, trực tiếp đem tay Ứng Phi Yên giữ lại, vài người vây quanh mang ra ngoài hậu trường, hỏi cũng không hỏi một câu.
Ứng Phi Yên bị mấy người giữ lại, vừa kinh ngạc vừa giận, không ngừng kêu to:
"Buông tôi ra! Mấy người làm gì, tôi là tới hợp tác! Tôi tới nói chuyện!"
Nhưng mà cũng không có ai vì vị chủ tịch tôn quý này cầu tình.
Ứng Phi Yên tức muốn hộc máu, bộ dáng đoan trang thường ngày hóa hư không, gân xanh ở khóe mắt nổi lên, trừng mắt nhìn Tô Lệ:
"Lệ Lệ! Em nói một câu đi! Em kêu bọn họ buông tôi ra a!"
Tô Lệ nhìn Ứng Phi Yên.
Không thể không thừa nhận, nhìn một màn hỗn loạn này, trong lòng nàng có điểm sướng.
Vốn dĩ trong tiểu thuyết viết chính là, Ứng Phi Yên cùng Giang Chước Dạ ở hậu trường gặp nhau, hai người cao hứng phấn chấn nói chuyện phiếm, Giang Chước Dạ thiếu chút nữa té ngã, Ứng Phi Yên còn từ phía sau đỡ lấy đối phương, muốn có nhiêu ái muội là có bao nhiêu ái muội, còn hẹn nhau vài ngày sau đi nhà hàng cao cấp cùng nhau ăn cơm.
Hiện giờ xem ra, hôm nay Ứng Phi Yên là không thể đi theo nguyên tác cốt truyện, trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà.
Ứng Phi Yên thấy Tô Lệ thờ ơ, biểu tình kia vừa kinh ngạc vừa giận lại khó có thể tin, làm cho Tô Lệ nghĩ đến một số biểu cảm khoa trương của diễn viên hài kịch ở nước ngoài.
Chờ Ứng Phi Yên bị kéo ra ngoài, Tô Lệ quay đầu nhìn thoáng qua Giang Chước Dạ, nhịn không được nhỏ giọng hỏi:
"Cô vừa rồi rất đau sao?"
Nàng đang nghĩ muốn thay Ứng Phi Yên xin lỗi hay không, rốt cuộc đối phương là bạn gái cũ của mình, bạn gái cũ cũng coi như là một loại quan hệ đi.
Trên mặt Giang Chước Dạ đang che giấu đau đơn, lại nháy mắt biến mất vô tung, cô còn nhếch miệng nở nụ cười:
"Ha ha ha, cô cũng bị lừa tới rồi đúng không?"
Tô Lệ:
"...... Cô...... Là diễn sao?"
Giang Chước Dạ gật gật đầu, ngũ quan tinh xảo như họa, làm ra một cái nghịch ngợm mặt quỷ, lắc lắc cánh tay vừa rồi bị nắm:
"Tôi hoàn toàn không có việc gì, cũng không đau, chính là tưởng đem tên kia nhanh nhanh đuổi đi."
Tô Lệ:
"A......"
Nàng cũng không biết nên bày ra cái biểu tình gì.
Giang Chước Dạ ngừng lại một chút, lại nói:
"Chiếc xe kia của cô, có phải mua tặng cho vị hôn thê này hay không a?"
Tô Lệ gật gật đầu, có chút ngượng ngùng lại có chút phiền muộn, thấp thỏm chờ Giang Chước Dạ phát biểu ý kiến.
Cô có phải nói mình ngốc không? Có phải hay không cảm thấy mình là não chứa toàn tình với chả yêu?
Không nghĩ tới Giang Chước Dạ hất đầu lên, đuôi ngựa ở sau đầu khẽ động, thanh âm nhẹ nhàng:
"Vậy tôi đây liền yên tâm giữ thoải mái, tôi lại thích thu thập lễ vật chia tay của cặp đôi."
Tô Lệ:
"......"
Giang Chước Dạ này, nói chuyện cũng quá kỳ quái...... Làm Tô Lệ vừa nhát gan lại bảo thủ, theo bản năng cảm thấy không ổn.
"Tôi đi trước, bạn tôi còn ở bên ngoài chờ tôi...... Hôm nay cảm ơn cô."
Tô Lệ nói lời cảm tạ, xoay người đi ra ngoài.
Âm điệu mềm mại mang theo điểm làm nũng của Giang Chước Dạ vang lên:
"Đến cái WeChat đều không cho tôi sao? Nhẫn tâm quá nha muội muội."
Tô Lệ:
"......"
Nàng yên lặng móc di động ra, đưa ra giao diện WeChat của mình, xoay người sang chỗ khác cho đối phương quét mã.
Giang Chước Dạ lưu loát quét mã,ngón tay thon dài mềm mại ở trên màn hình gõ gõ đánh đánh, tròng mắt nâng lên từ mí mắt nhìn xem Tô Lệ:
"Rồi, tiểu cô nương hôm nay bắt gian hoàn thành, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tô Lệ há miệng thở dốc, tưởng giải thích chính mình cũng không phải tới bắt gian, nhưng cẩn thận tưởng tượng, chính mình xác thật là tới xem tiến triển của Ứng Phi Yên cùng Giang Chước Dạ như thế nào...... Giải thích cũng không thể giải thích, xấu hổ.
Giang Chước Dạ nhìn bộ dáng quẫn bách của Tô Lệ, khóe miệng gợi lên, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
"Tiểu cô nương trong ánh mắt giấu không được tâm sự nga, cô suy nghĩ cái gì, tôi xem đôi mắt cô liền biết."
Tô Lệ phình to lá gan hỏi:
"Kia...... Tôi hiện tại suy nghĩ cái gì?"
Giang Chước Dạ cúi đầu xem di động, ngữ khí đột nhiên lạnh xuống:
"Suy nghĩ tới vị hôn thê kia của cô."
Tô Lệ bị chọc trúng tâm sự, nàng đích xác vừa mới suy nghĩ đi ra ngoài về sau như thế nào đối mặt với Ứng Phi Yên...... Không có biện pháp, chuyện tình cảm này, mọc rễ sâu thật nhiều năm, còn phải lại thêm mấy ngày mới có thể đem người từ trong đầu móc ra đi.
"Ừ...... Tôi đây đi trước."
Tô Lệ không dám tiếp tục cái đề tài này, hốt hoảng đào tẩu.
Giang Chước Dạ tầm mắt từ trên di động chuyển qua cạnh cửa, chỉ nhìn thấy một góc váy dài vàng nhạt của Tô Lệ ở phía sau cửa chợt lóe qua.
Đôi mắt cô thâm thúy, xuất thần nhìn thật lâu, cho đến khi người đại diện Giả Tư Hàm đi lại chụp bả vai cô:
"Chị vừa đi WC, em lại làm gì, Giang đại tổ tông? Chị nghe nói em đem chủ tịch nào đó đuổi
ra ngoài? Em thật là không cần kiếm tiền a!"
Giang Chước Dạ quay đầu lại đạm đạm cười:
"Lão Giả, em ngày hôm qua thu được chiếc xe kia, không tồi đi?"
Giả Tư Hàm không hiểu đề tài đột nhiên này:
"Là không tồi a, làm sao vậy? Chị nói cho em đem xe trả trở về em không đáp ứng, thật là, em lại không thiếu xe!"
Giang Chước Dạ hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngón tay nhẹ nhàng giơ lên, gõ gõ đuôi lông mày:
"Chủ nhân của nó, càng không tồi đâu."
Giả Tư Hàm:
"?"
*
Tô Lệ đi ra ngoài, lôi kéo Quan Tĩnh Nhàn bị kinh hách nhanh chóng về nhà, may mắn toàn bộ hành trình không đụng Ứng Phi Yên.
Đêm nay, Tô Lệ mơ thấy thật hỗn loạn, trong chốc lát là cốt truyện nguyên tác tiểu thuyết, trong chốc lát lại là Giang Chước Dạ.
Trong mơ Giang Chước Dạ, dáng người yểu điệu nhu mỹ, tư thế đi đường như rắn, bàn xoay quanh toàn, vòng ở Tô Lệ bên lỗ tai nói chuyện, thanh âm mềm như bông.
Tô Lệ tỉnh lại, thân thể lại đau nhức như mọi ngày, nàng hoàn toàn mặc kệ, lập tức mặc tốt quần áo, chạy đi phòng vẽ tranh, cầm lấy bút vẽ tình cảm mãnh liệt sáng tác.
Tô Lệ tốt nghiệp ở chuyên ngành tranh sơn dầu, trong nhà có một cái phòng lớn chuyên môn dùng để cho nàng vẽ tranh, bên trong chứa đầy tranh vẽ của nàng.
Vẽ tranh sơn dầu quá vất vả, một khi bắt đầu, năm tiếng cũng chưa chắc có thể xong, trong nhà có quy định, cách một tiếng lại đi vào đưa Tô Lệ chút đồ ăn thức uống, khuyên nhủ kêu nàng đi nghỉ ngơi.
Trước kia Tô Lệ còn nghe theo khuyên bảo, buông bút vẽ làm vài động tác duỗi thân, nhưng hôm nay Trương mụ đi vào ba lần, bưng ba mâm trái cây đồ ăn vặt khác nhau, Tô Lệ không hề nhúc nhích, cả người đều đắm chìm ở trên vải vẽ tranh, khi Trương mụ nói chuyện đều không trả lời.
Trương mụ mê mang đi ra ngoài hỏi người hầu khác:
"Tiểu thư lần này có phải xảy ra vấn đề gì hay không, tôi nhìn giống như bị ngây ngốc vậy."
Người hầu khác:
"Tôi nghe nói người làm nghệ thuật dễ bị như vậy......"
Hơn 4 giờ sau, Tô Lệ hoàn thành bản thảo, vừa ra phòng vẽ tranh liền thấy chị của mình, ưu tú A Tô Mông, sắc mặt giận dữ ở cửa chờ mình.
Tô Lệ:
"...... Chị, chị đã về?"
Tuy rằng toàn thân đau nhức, ngón tay đều nâng không nổi, nhưng nội tâm nàng thập phần thỏa mãn, có cảm giác thành tựu thật lớn.
Nàng quay đầu lại chỉ chỉ tác phẩm của mình:
"Chị xem em chỉ là vẽ tranh mà thôi......"
Kết quả nàng quay đầu dùng sức quá mạnh, cảm giác choáng váng quen thuộc ập tới, trời đất quay cuồng, nàng trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Trương mụ.
"Ai da! Phu nhân đã sớm nói đừng cho con vẽ tranh, thân thể này của con......"
Trương mụ ồn ào nói khúc sau, Tô Lệ cũng không nghe rõ, nàng mất ý thức.
Khi tỉnh lại, Tô Lệ ở trên giường đệm quen thuộc, Lý Chân Chân cùng Tô Mông ngồi bên cạnh.
"Mẹ, chị, con không sao......"
Tô Lệ câu đầu tiên chính là trấn an.
Lý Chân Chân nhịn không nói chuyện, Tô Mông lại như pháo liên châu dạy dỗ:
"Đã sớm nói với em là không cần ở trong phòng vẽ lâu như vậy, thân thể của em không phải không biết a, em xỉu chị và mẹ rất khó chịu a! Chị không xem nổi loại người tự hại thân này! Nghe nói hôn sự của em cùng Ứng Phi Yên đã hủy? Như vậy cũng không thể vì chuyện này mà hại thân thể mình a!"
Tô Lệ nghe này đó, lộ ra mềm mại tươi cười:
"Chị, em không có tự làm hại thân thể mình, chỉ là vẽ tranh mà thôi, lần sau em sẽ chú ý."
Tô Mông tính tình nóng nảy, một khi bắt đầu dỗi người liền không dừng được, trừ bỏ đối mặt em gái nhỏ của mình. Em gái vừa chịu thua, Tô Mông lập tức tim đều hóa thành một bãi nước, những gì muốn nói đều nuốt trở về.
"...... Hừ, còn như vậy nữa chị sẽ không quan tâm tới em, công việc hôm nay dời đi để chạy về xem em, kết quả em lại xỉu cho chị xem."
Tô Lệ ôn tồn gật đầu, trong lòng ấm áp, cùng chị trò chuyện một chút.
Tô Mông cùng Lý Chân Chân dặn dò một hồi, lại kêu thỉnh bác sĩ gia đình tới làm kiểm tra toàn diện, lo lắng bệnh tình bộc phát ra.
Hai người đi rồi, Tô Lệ nhớ tới Ứng Phi Yên, nửa năm trước cùng mình nói qua nói:
"Chị em Tô Mông ở trong công ty, nghe nói biểu lộ chán ghét em, cho rằng em mỗi ngày ở trong nhà chơi, bạch bạch làm sâu gạo. Em yên tâm, sau khi kết hôn em là phu nhân Ứng gia, tôi sẽ không làm cho chị em nói em như vậy."
Khi đó yêu đương với Tô Lệ, đối với Ứng Phi Yên mỗi một câu nói tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng hiện tại, Tô Lệ bỗng nhiên cảm thấy trước kia chính mình tựa như người ngu ngốc, thế mà lại nguyện ý tin tưởng một người ngoài, đối với thân sinh người nhà mình mà chửi bới.
Thật là đáng sợ! Luyến ái làm chỉ số thông minh giảm xuống là thật sự! Trân ái gia đình, rời xa Ứng Phi Yên!
Lại qua mấy ngày, Tô Lệ làm xong kiểm tra toàn thân, Lý Chân Chân ra lệnh bắt nàng ở nhà hảo hảo tĩnh dưỡng, mỗi ngày chỉ cho phép đi phòng vẽ tranh vẽ một tiếng.
Có nhiều thời gian, nàng một người ngốc quá nhàm chán, lật ra danh sách di nguyện nhìn lại, ở trong đó chuyện có thể làm ở trong nhà tất cả đều đã làm.
Ví dụ như, đi phòng tập thể thao trong nhà, học được cahs sử dụng các thiết bị.
Nàng quả thật đã đi, thiết bị đã học được cái thứ ba, mệt liền dựa vào người hầu ôm về phòng.
Ví dụ như, một lần xem phim cấm.
Nàng tìm tìm được một bộ phim, "Bảy nam đại chiến một mỹ nữ", thực kích thích, nhìn xuống dưới liềm thấy, 《 hồ lô oa 》, chỉ có thể suy nghĩ kỹ hơn, về sau lại nói.
Ví dụ như, nếm thử rượu trắng trân quý của ba ba.
Sặc đến nàng ho ra nước mắt, thật sự thể không hiểu được, ba ba vì cái gì lại thích loại đồ vật này!
Còn có thật nhiều việc nhỏ hoa hoè loè loẹt, Tô Lệ đều làm được kha khá, xem xuống dưới chút nữa, nàng nhìn thấy có một cái: Nửa đêm đi bờ biển xem mặt trời mọc.
Trong nhà gần đây rất bận, không có người ở, muốn nửa đêm chuồn êm đi ra ngoài hẳn là cũng không khó. Thân thể mình đã tốt lên rất nhiều, tinh thần cũng từ lúc thất tình hoàn toàn khôi phục, trong lòng ngo ngoe rục rịch, có điểm muốn làm chuyện đại sự.
Tô Lệ mặc sức tưởng tượng cảnh mặt trời mọc ngoài bờ biển, di động bỗng nhiên kêu lên một cái thông báo WeChat, đến từ số WeChat của Giang Chước Dạ:
Giang Chước Dạ: 【 tiểu cô nương, mấy ngày nay tôi ở bờ biển đóng phim, cảnh biển thật đẹp nga. 】
Giang Chước Dạ: 【 ảnh chụp.jpg】
Tô Lệ sợ tới mức thiếu chút nữa đem điện thoại quăng đi! Giang Chước Dạ này, chẳng lẽ biết đọc tâm sao, vì cái gì mình vừa mới nghĩ đến bờ biển, cô liền nhắn lại đây a!
Kinh hách qua đi, Tô Lệ tâm tư âm thầm linh hoạt lên.
Giang Chước Dạ là cái đỉnh cấp O, bên người mình còn chưa bao giờ có bạn là đỉnh cấp O, nói không chừng có thể giao lưu thử xem, nhiều bạn cũng tốt.
Nàng châm chước đánh chữ trả lời:
【 thật đẹp, tôi cũng muốn đi bờ biển chơi, chỉ là một mình một người có hơi khó 】
Giang Chước Dạ quả nhiên thật nhanh trả lời:
【 tôi đưa cô đi a. 】
Tô Lệ khóe miệng gợi lên mỉm cười. Quả nhiên, các loại tin tức bôi đen giải trí không thể tin, đại minh tinh Giang Chước Dạ, tính tình rõ ràng là bình dị gần gũi ôn nhu hiền lành, như thế nào lại bị truyền thông bẻ cong thành cái gì "Điên công chúa" vậy......
Nữ chủ đại nhân, lớn lên đẹp như vậy, tính cách cùng diện mạo giống nhau đến như vậy đâu.
Ứng Phi Yên đứng ở giữa đám người, nhìn hình ảnh Giang Chước Dạ cùng Tô Lệ đầu dựa đầu trước mắt, cảm giác mình bị người đánh một cái, tâm trí có chút không tỉnh táo.
Sao có thể? Hai người kia như thế nào lại quen biết, thoạt nhìn còn thân mật như vậy? Quăng tám sào cũng không dính líu gì với nhau, hay là xác định chung mục tiêu đẳng cấp O, như thế nào lại là cái dạng này ở trước mặt mình, liên thủ tát vào mặt mình sao?
Ứng Phi Yên nổi lên một cổ lửa giận vô danh, đi phía trước hai bước bắt lấy cánh tay Giang Chước Dạ.
Đại khái là cô dùng sức hơi có hơi mạnh, Giang Chước Dạ phát ra một tiếng kêu nhỏ hô đau:
"Ay da ——"
Bộ dáng mảnh mai mỹ nhân bị khi dễ thật sự quá mê người, lực chú ý của cả trai lẫn gái trong phòng nháy mắt đều chú ý tới đây.
Lập tức liền có vài trợ lý bộ dáng muốn nhào lên tới, trực tiếp đem tay Ứng Phi Yên giữ lại, vài người vây quanh mang ra ngoài hậu trường, hỏi cũng không hỏi một câu.
Ứng Phi Yên bị mấy người giữ lại, vừa kinh ngạc vừa giận, không ngừng kêu to:
"Buông tôi ra! Mấy người làm gì, tôi là tới hợp tác! Tôi tới nói chuyện!"
Nhưng mà cũng không có ai vì vị chủ tịch tôn quý này cầu tình.
Ứng Phi Yên tức muốn hộc máu, bộ dáng đoan trang thường ngày hóa hư không, gân xanh ở khóe mắt nổi lên, trừng mắt nhìn Tô Lệ:
"Lệ Lệ! Em nói một câu đi! Em kêu bọn họ buông tôi ra a!"
Tô Lệ nhìn Ứng Phi Yên.
Không thể không thừa nhận, nhìn một màn hỗn loạn này, trong lòng nàng có điểm sướng.
Vốn dĩ trong tiểu thuyết viết chính là, Ứng Phi Yên cùng Giang Chước Dạ ở hậu trường gặp nhau, hai người cao hứng phấn chấn nói chuyện phiếm, Giang Chước Dạ thiếu chút nữa té ngã, Ứng Phi Yên còn từ phía sau đỡ lấy đối phương, muốn có nhiêu ái muội là có bao nhiêu ái muội, còn hẹn nhau vài ngày sau đi nhà hàng cao cấp cùng nhau ăn cơm.
Hiện giờ xem ra, hôm nay Ứng Phi Yên là không thể đi theo nguyên tác cốt truyện, trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà.
Ứng Phi Yên thấy Tô Lệ thờ ơ, biểu tình kia vừa kinh ngạc vừa giận lại khó có thể tin, làm cho Tô Lệ nghĩ đến một số biểu cảm khoa trương của diễn viên hài kịch ở nước ngoài.
Chờ Ứng Phi Yên bị kéo ra ngoài, Tô Lệ quay đầu nhìn thoáng qua Giang Chước Dạ, nhịn không được nhỏ giọng hỏi:
"Cô vừa rồi rất đau sao?"
Nàng đang nghĩ muốn thay Ứng Phi Yên xin lỗi hay không, rốt cuộc đối phương là bạn gái cũ của mình, bạn gái cũ cũng coi như là một loại quan hệ đi.
Trên mặt Giang Chước Dạ đang che giấu đau đơn, lại nháy mắt biến mất vô tung, cô còn nhếch miệng nở nụ cười:
"Ha ha ha, cô cũng bị lừa tới rồi đúng không?"
Tô Lệ:
"...... Cô...... Là diễn sao?"
Giang Chước Dạ gật gật đầu, ngũ quan tinh xảo như họa, làm ra một cái nghịch ngợm mặt quỷ, lắc lắc cánh tay vừa rồi bị nắm:
"Tôi hoàn toàn không có việc gì, cũng không đau, chính là tưởng đem tên kia nhanh nhanh đuổi đi."
Tô Lệ:
"A......"
Nàng cũng không biết nên bày ra cái biểu tình gì.
Giang Chước Dạ ngừng lại một chút, lại nói:
"Chiếc xe kia của cô, có phải mua tặng cho vị hôn thê này hay không a?"
Tô Lệ gật gật đầu, có chút ngượng ngùng lại có chút phiền muộn, thấp thỏm chờ Giang Chước Dạ phát biểu ý kiến.
Cô có phải nói mình ngốc không? Có phải hay không cảm thấy mình là não chứa toàn tình với chả yêu?
Không nghĩ tới Giang Chước Dạ hất đầu lên, đuôi ngựa ở sau đầu khẽ động, thanh âm nhẹ nhàng:
"Vậy tôi đây liền yên tâm giữ thoải mái, tôi lại thích thu thập lễ vật chia tay của cặp đôi."
Tô Lệ:
"......"
Giang Chước Dạ này, nói chuyện cũng quá kỳ quái...... Làm Tô Lệ vừa nhát gan lại bảo thủ, theo bản năng cảm thấy không ổn.
"Tôi đi trước, bạn tôi còn ở bên ngoài chờ tôi...... Hôm nay cảm ơn cô."
Tô Lệ nói lời cảm tạ, xoay người đi ra ngoài.
Âm điệu mềm mại mang theo điểm làm nũng của Giang Chước Dạ vang lên:
"Đến cái WeChat đều không cho tôi sao? Nhẫn tâm quá nha muội muội."
Tô Lệ:
"......"
Nàng yên lặng móc di động ra, đưa ra giao diện WeChat của mình, xoay người sang chỗ khác cho đối phương quét mã.
Giang Chước Dạ lưu loát quét mã,ngón tay thon dài mềm mại ở trên màn hình gõ gõ đánh đánh, tròng mắt nâng lên từ mí mắt nhìn xem Tô Lệ:
"Rồi, tiểu cô nương hôm nay bắt gian hoàn thành, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tô Lệ há miệng thở dốc, tưởng giải thích chính mình cũng không phải tới bắt gian, nhưng cẩn thận tưởng tượng, chính mình xác thật là tới xem tiến triển của Ứng Phi Yên cùng Giang Chước Dạ như thế nào...... Giải thích cũng không thể giải thích, xấu hổ.
Giang Chước Dạ nhìn bộ dáng quẫn bách của Tô Lệ, khóe miệng gợi lên, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
"Tiểu cô nương trong ánh mắt giấu không được tâm sự nga, cô suy nghĩ cái gì, tôi xem đôi mắt cô liền biết."
Tô Lệ phình to lá gan hỏi:
"Kia...... Tôi hiện tại suy nghĩ cái gì?"
Giang Chước Dạ cúi đầu xem di động, ngữ khí đột nhiên lạnh xuống:
"Suy nghĩ tới vị hôn thê kia của cô."
Tô Lệ bị chọc trúng tâm sự, nàng đích xác vừa mới suy nghĩ đi ra ngoài về sau như thế nào đối mặt với Ứng Phi Yên...... Không có biện pháp, chuyện tình cảm này, mọc rễ sâu thật nhiều năm, còn phải lại thêm mấy ngày mới có thể đem người từ trong đầu móc ra đi.
"Ừ...... Tôi đây đi trước."
Tô Lệ không dám tiếp tục cái đề tài này, hốt hoảng đào tẩu.
Giang Chước Dạ tầm mắt từ trên di động chuyển qua cạnh cửa, chỉ nhìn thấy một góc váy dài vàng nhạt của Tô Lệ ở phía sau cửa chợt lóe qua.
Đôi mắt cô thâm thúy, xuất thần nhìn thật lâu, cho đến khi người đại diện Giả Tư Hàm đi lại chụp bả vai cô:
"Chị vừa đi WC, em lại làm gì, Giang đại tổ tông? Chị nghe nói em đem chủ tịch nào đó đuổi
ra ngoài? Em thật là không cần kiếm tiền a!"
Giang Chước Dạ quay đầu lại đạm đạm cười:
"Lão Giả, em ngày hôm qua thu được chiếc xe kia, không tồi đi?"
Giả Tư Hàm không hiểu đề tài đột nhiên này:
"Là không tồi a, làm sao vậy? Chị nói cho em đem xe trả trở về em không đáp ứng, thật là, em lại không thiếu xe!"
Giang Chước Dạ hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngón tay nhẹ nhàng giơ lên, gõ gõ đuôi lông mày:
"Chủ nhân của nó, càng không tồi đâu."
Giả Tư Hàm:
"?"
*
Tô Lệ đi ra ngoài, lôi kéo Quan Tĩnh Nhàn bị kinh hách nhanh chóng về nhà, may mắn toàn bộ hành trình không đụng Ứng Phi Yên.
Đêm nay, Tô Lệ mơ thấy thật hỗn loạn, trong chốc lát là cốt truyện nguyên tác tiểu thuyết, trong chốc lát lại là Giang Chước Dạ.
Trong mơ Giang Chước Dạ, dáng người yểu điệu nhu mỹ, tư thế đi đường như rắn, bàn xoay quanh toàn, vòng ở Tô Lệ bên lỗ tai nói chuyện, thanh âm mềm như bông.
Tô Lệ tỉnh lại, thân thể lại đau nhức như mọi ngày, nàng hoàn toàn mặc kệ, lập tức mặc tốt quần áo, chạy đi phòng vẽ tranh, cầm lấy bút vẽ tình cảm mãnh liệt sáng tác.
Tô Lệ tốt nghiệp ở chuyên ngành tranh sơn dầu, trong nhà có một cái phòng lớn chuyên môn dùng để cho nàng vẽ tranh, bên trong chứa đầy tranh vẽ của nàng.
Vẽ tranh sơn dầu quá vất vả, một khi bắt đầu, năm tiếng cũng chưa chắc có thể xong, trong nhà có quy định, cách một tiếng lại đi vào đưa Tô Lệ chút đồ ăn thức uống, khuyên nhủ kêu nàng đi nghỉ ngơi.
Trước kia Tô Lệ còn nghe theo khuyên bảo, buông bút vẽ làm vài động tác duỗi thân, nhưng hôm nay Trương mụ đi vào ba lần, bưng ba mâm trái cây đồ ăn vặt khác nhau, Tô Lệ không hề nhúc nhích, cả người đều đắm chìm ở trên vải vẽ tranh, khi Trương mụ nói chuyện đều không trả lời.
Trương mụ mê mang đi ra ngoài hỏi người hầu khác:
"Tiểu thư lần này có phải xảy ra vấn đề gì hay không, tôi nhìn giống như bị ngây ngốc vậy."
Người hầu khác:
"Tôi nghe nói người làm nghệ thuật dễ bị như vậy......"
Hơn 4 giờ sau, Tô Lệ hoàn thành bản thảo, vừa ra phòng vẽ tranh liền thấy chị của mình, ưu tú A Tô Mông, sắc mặt giận dữ ở cửa chờ mình.
Tô Lệ:
"...... Chị, chị đã về?"
Tuy rằng toàn thân đau nhức, ngón tay đều nâng không nổi, nhưng nội tâm nàng thập phần thỏa mãn, có cảm giác thành tựu thật lớn.
Nàng quay đầu lại chỉ chỉ tác phẩm của mình:
"Chị xem em chỉ là vẽ tranh mà thôi......"
Kết quả nàng quay đầu dùng sức quá mạnh, cảm giác choáng váng quen thuộc ập tới, trời đất quay cuồng, nàng trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Trương mụ.
"Ai da! Phu nhân đã sớm nói đừng cho con vẽ tranh, thân thể này của con......"
Trương mụ ồn ào nói khúc sau, Tô Lệ cũng không nghe rõ, nàng mất ý thức.
Khi tỉnh lại, Tô Lệ ở trên giường đệm quen thuộc, Lý Chân Chân cùng Tô Mông ngồi bên cạnh.
"Mẹ, chị, con không sao......"
Tô Lệ câu đầu tiên chính là trấn an.
Lý Chân Chân nhịn không nói chuyện, Tô Mông lại như pháo liên châu dạy dỗ:
"Đã sớm nói với em là không cần ở trong phòng vẽ lâu như vậy, thân thể của em không phải không biết a, em xỉu chị và mẹ rất khó chịu a! Chị không xem nổi loại người tự hại thân này! Nghe nói hôn sự của em cùng Ứng Phi Yên đã hủy? Như vậy cũng không thể vì chuyện này mà hại thân thể mình a!"
Tô Lệ nghe này đó, lộ ra mềm mại tươi cười:
"Chị, em không có tự làm hại thân thể mình, chỉ là vẽ tranh mà thôi, lần sau em sẽ chú ý."
Tô Mông tính tình nóng nảy, một khi bắt đầu dỗi người liền không dừng được, trừ bỏ đối mặt em gái nhỏ của mình. Em gái vừa chịu thua, Tô Mông lập tức tim đều hóa thành một bãi nước, những gì muốn nói đều nuốt trở về.
"...... Hừ, còn như vậy nữa chị sẽ không quan tâm tới em, công việc hôm nay dời đi để chạy về xem em, kết quả em lại xỉu cho chị xem."
Tô Lệ ôn tồn gật đầu, trong lòng ấm áp, cùng chị trò chuyện một chút.
Tô Mông cùng Lý Chân Chân dặn dò một hồi, lại kêu thỉnh bác sĩ gia đình tới làm kiểm tra toàn diện, lo lắng bệnh tình bộc phát ra.
Hai người đi rồi, Tô Lệ nhớ tới Ứng Phi Yên, nửa năm trước cùng mình nói qua nói:
"Chị em Tô Mông ở trong công ty, nghe nói biểu lộ chán ghét em, cho rằng em mỗi ngày ở trong nhà chơi, bạch bạch làm sâu gạo. Em yên tâm, sau khi kết hôn em là phu nhân Ứng gia, tôi sẽ không làm cho chị em nói em như vậy."
Khi đó yêu đương với Tô Lệ, đối với Ứng Phi Yên mỗi một câu nói tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng hiện tại, Tô Lệ bỗng nhiên cảm thấy trước kia chính mình tựa như người ngu ngốc, thế mà lại nguyện ý tin tưởng một người ngoài, đối với thân sinh người nhà mình mà chửi bới.
Thật là đáng sợ! Luyến ái làm chỉ số thông minh giảm xuống là thật sự! Trân ái gia đình, rời xa Ứng Phi Yên!
Lại qua mấy ngày, Tô Lệ làm xong kiểm tra toàn thân, Lý Chân Chân ra lệnh bắt nàng ở nhà hảo hảo tĩnh dưỡng, mỗi ngày chỉ cho phép đi phòng vẽ tranh vẽ một tiếng.
Có nhiều thời gian, nàng một người ngốc quá nhàm chán, lật ra danh sách di nguyện nhìn lại, ở trong đó chuyện có thể làm ở trong nhà tất cả đều đã làm.
Ví dụ như, đi phòng tập thể thao trong nhà, học được cahs sử dụng các thiết bị.
Nàng quả thật đã đi, thiết bị đã học được cái thứ ba, mệt liền dựa vào người hầu ôm về phòng.
Ví dụ như, một lần xem phim cấm.
Nàng tìm tìm được một bộ phim, "Bảy nam đại chiến một mỹ nữ", thực kích thích, nhìn xuống dưới liềm thấy, 《 hồ lô oa 》, chỉ có thể suy nghĩ kỹ hơn, về sau lại nói.
Ví dụ như, nếm thử rượu trắng trân quý của ba ba.
Sặc đến nàng ho ra nước mắt, thật sự thể không hiểu được, ba ba vì cái gì lại thích loại đồ vật này!
Còn có thật nhiều việc nhỏ hoa hoè loè loẹt, Tô Lệ đều làm được kha khá, xem xuống dưới chút nữa, nàng nhìn thấy có một cái: Nửa đêm đi bờ biển xem mặt trời mọc.
Trong nhà gần đây rất bận, không có người ở, muốn nửa đêm chuồn êm đi ra ngoài hẳn là cũng không khó. Thân thể mình đã tốt lên rất nhiều, tinh thần cũng từ lúc thất tình hoàn toàn khôi phục, trong lòng ngo ngoe rục rịch, có điểm muốn làm chuyện đại sự.
Tô Lệ mặc sức tưởng tượng cảnh mặt trời mọc ngoài bờ biển, di động bỗng nhiên kêu lên một cái thông báo WeChat, đến từ số WeChat của Giang Chước Dạ:
Giang Chước Dạ: 【 tiểu cô nương, mấy ngày nay tôi ở bờ biển đóng phim, cảnh biển thật đẹp nga. 】
Giang Chước Dạ: 【 ảnh chụp.jpg】
Tô Lệ sợ tới mức thiếu chút nữa đem điện thoại quăng đi! Giang Chước Dạ này, chẳng lẽ biết đọc tâm sao, vì cái gì mình vừa mới nghĩ đến bờ biển, cô liền nhắn lại đây a!
Kinh hách qua đi, Tô Lệ tâm tư âm thầm linh hoạt lên.
Giang Chước Dạ là cái đỉnh cấp O, bên người mình còn chưa bao giờ có bạn là đỉnh cấp O, nói không chừng có thể giao lưu thử xem, nhiều bạn cũng tốt.
Nàng châm chước đánh chữ trả lời:
【 thật đẹp, tôi cũng muốn đi bờ biển chơi, chỉ là một mình một người có hơi khó 】
Giang Chước Dạ quả nhiên thật nhanh trả lời:
【 tôi đưa cô đi a. 】
Tô Lệ khóe miệng gợi lên mỉm cười. Quả nhiên, các loại tin tức bôi đen giải trí không thể tin, đại minh tinh Giang Chước Dạ, tính tình rõ ràng là bình dị gần gũi ôn nhu hiền lành, như thế nào lại bị truyền thông bẻ cong thành cái gì "Điên công chúa" vậy......
Nữ chủ đại nhân, lớn lên đẹp như vậy, tính cách cùng diện mạo giống nhau đến như vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro