Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Trở lại làm bạn

Lương Bì Tựu Diện Bao

2024-08-23 10:39:49

Trong ngoài dân túc một mảng hỗn loạn.

Mọi người đều đưa ra bên ngoài sân, Tô Lệ cũng đã tỉnh táo lại, ngồi ở trên ghế nhỏ Quan Tĩnh Nhàn đã dọn sẵn, chờ cảnh sát tới đây xử lý.

Hiện giờ đã rạng sáng hai giờ, Quan Tĩnh Nhàn trước đó ôm bình chữa cháy phun vào bức màn và cửa sổ kia, hiện tại nhìn toàn bộ toà nhà bị huân đen còn cảm thấy sợ hãi:

"Sao vất vả đến đây chơi một chuyến lại gặp loại chuyện này......."

Tô Lệ cũng cảm giác không thể tưởng tượng được, trong tiểu thuyết nguyên tác không có nói đến tình tiết này, bất quá hiện tại nàng đã thoát khỏi các tình tiết của nguyên tác lâu rồi.

Nhưng mà vừa rồi cảnh tượng vừa rồi được Giang Chước Dạ bế ra từ trong đám cháy, Tô lệ khó mà có thể quên được.

Nàng nhìn trái nhìn phải, trong đám người tìm Giang Chước Dạ, nhưng như thế nào cũng không tìm thấy, người kia giống như không tồn tại.

Tô Lệ thấy mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm bên lửa trại, tự bản thân nàng đứng dậy không nổi, duỗi tay nắm lấy mép áo của một người đàn ông:

"Giang Chước Dạ ở nơi nào anh có nhìn thấy không?"

Người đàn ông chỉ chỉ trong một góc hẻm nhỏ đen tối, xoay người rời đi.

Tô Lệ ăn hai miếng chocolate, chờ cho cơ thể có sức liền đứng dậy, đi đến nơi hẻm nhỏ.

Quan Tĩnh Nhàn muốn đi theo, nàng không cho.

Bên trong hẻm nhỏ tối tăm, u ám, cái gì cũng không thấy rõ, đèn đường cũng không có, chỉ có ánh trăng bạc nhạt phủ lên mặt đất mờ ảo.

Tô Lệ đi tìm mọi nơi, chỉ thấy ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ nơi góc tường, có bóng người ngồi xổm ở nơi đó, thu lại một góc, cái bóng dưới ánh trăng bị kéo dài.

Hiu quạnh thưa thớt.

Bóng người ngồi xổm thành một cục kia tựa hộ còn đang run lẩy bẩy rất nhỏ, không sao lại như thế, Tô Lệ nhìn thấy trong lòng liền có chút chua xót.

Nàng thử đi tới phía trước, kêu một tiếng:

"Giang Chước Dạ?"

Bóng người kia run lên kịch liệt, cúi đầu đứng nửa người lên liền muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể lung lay, rõ ràng không có sức.

Tô Lệ có thể ngửi thấy được một tia mùi vị của cỏ xanh quen thuộc, nàng chậm rãi đi đến trước mặt bóng người kia, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đối phương, nhẹ giọng nói:

"Chúng ta nói chuyện đi."

Đôi tay Giang Chước Dạ ôm đầu, gắt gao ôm lại gần nhau, chỉ lộ ra tóc đen dày mượt, thân hình không ngừng run rẩy, đôi tay chặt chẽ ôm lại ở hai bên cánh tay, giống như hai chiếc khoá, tự bóp lấy cánh tay của mình.

Tô Lệ nhìn thấy liền thấy rất đau, nàng duỗi tay giúp bẻ ngón tay Giang Chước Dạ ra, một bên nói:

"Hôm nay cảm ơn chị."

Giang Chước Dạ không trả lời, ngón tay bị Tô Lệ bẻ ra bỏ xuống, lúc đầu còn có chút phản kháng, rất nhanh thả lỏng, bỏ xuống ở bên người.

Cô hơi hơi nâng đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt, từ các khe hở giữa mái tóc đén nhìn xuyên qua xem Tô Lệ, nhỏ giọng nói:

"Em không nên tới......"

Tô Lệ:

"Em thế nào cũng muốn nói một tiếng cảm ơn với ân nhân cứu mạng của mình."

Giang Chước Dạ lắc đầu, liều mạng lắc đầu, đến mức mái tóc đen rối tung bay lên, cả người không ngừng run rẩy, tần suất run rẩy càng ngày càng cao, thân thể giống như muốn tan thành từng mảnh.

Bộ dáng này thật đáng sợ, giống như một bệnh nhân tâm thần đang phát bệnh, Tô Lệ cũng có chút sợ hãi, nàng cũng không thể làm gì, chỉ có thể duỗi tay đè lại vai Giang Chước dạ, nâng cao giọng kêu cô:

"Giang Chước Dạ, Giang Chước Dạ! Chị đừng như vậy mà, rất đáng sợ!"

Thân thể Giang Chước Dạ run rẩy đột nhiên im bặt, từ trong mái tóc đen lộ ra một đôi mắt đen, âm thanh rầu rĩ truyền đến:

"Đáng sợ sao......"

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, cười lớn:

"Ha ha ha, ha ha......"

Tô lệ sợ tới mức lui về sau một bước, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, dưới chân lảo đảo, hai tay đỡ lấy bức tường bên cạnh mới có thể giữ vững được.

Giang Chước Dạ mở to miệng, cười hướng lên trời, tiếng cười kia dù là nói là cười thì không bằng nói là tiếng khóc, giống như tiếng khóc trong đêm, khiến người nghe thấy sởn tóc gáy.

Giọng nói cô hẳn là bị khói phá hỏng, không phải là loại mềm mại ngọt ngào giống trước đây, ngược lại giống như đàn ông, khàn khàn thô ráp, giống như giấy nhám chà xát vào gỗ, xứng với tiếng cười điên cuồng cùng ánh trăng mờ ảo, có thể so với cảnh tượng quái dị trong phim điện ảnh.

Tô Lệ sau khi ý thức được phản ứng liền lui về phía sau, nhưng nàng nhịn xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nàng lẳng lặng nhìn Giang Chước Dạ trước mặt giống như phát điên, lẳng lặng chờ.

Giang Chước Dạ cười một lúc lâu, hấp dẫn một số người đứng từ đầu hẻm nhìn vào, Quan Tĩnh Nhàn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, xông thẳng đi vào, bắt lấy Tô Lệ:

"Đây là sao vậy, cô ấy có phải muốn bắt nạt cậu?"

Tô Lệ lắc đầu, nói với Quan Tĩnh Nhàn chỉ chỉ ngõ nhỏ:

"Mình không sao, phiền cậu giúp mình canh chừng, không cho những người đó tiến vào, mình muốn cùng chị ấy nói chuyện."

Quan Tĩnh Nhàn khó hiểu đáp ứng, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Giang Chước Dạ một cái, xoay người rời đi.

Giang Chước Dạ cười xong, tiếp tục vây hai tay quanh đầu gối, ngẩn ngơ ngồi xổm ở chỗ kia, chỉ là gương mặt mỹ lệ minh diễm kia đã bị tóc ướt đẫm mồ hôi bao trùm.

Tô Lệ đi về phía trước, dựa lại thật gần, nhẹ giọng nói:

"Chị có phải, sợ lửa hay không a?"

Tô Lệ cũng có học qua một ít kiến thức tâm lý học, nàng cảm thấy biểu hiện khác thường này của Giang Chước Dạ, có chút giống như PTSD.

(PTSD: PTSD là viết tắt của "Post-Traumatic Stress Disorder," nghĩa là Rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Đây là một rối loạn tâm lý có thể xảy ra sau khi một người trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện kinh hoàng, đáng sợ hoặc nguy hiểm.) Nguồn: Chat GPT.

Vừa rồi mới hoả hoạn, quả thật rất đáng sợ, nhưng xét đến cuối cũng không có thương vong, chuyện cũng được xử lý kịp thời, ngay cả Tô Lệ tự nhận có tố chất tâm lý tốt, hiện tại đã bình thường lại, Giang Chước Dạ vậy mà còn phát điên như vậy.

Điều đó chỉ có thể do, Giang Chước Dạ rất sợ lửa, chắc chắn là có chuyện xưa.

Nghe được lời này, Giang Chước Dạ lại cúi đầu, giọng khàn khàn nói:

"Chị...... Là bị lửa thiêu chết."

Tô Lệ:

"...... Hả?"

Giang Chước Dạ nói lại một lần nữa với sự bình tĩnh:

"Kiếp trước chị, bị lửa thiêu chết, ở trong biệt thự của mình."

Nội tâm Tô Lệ chấn động, chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Nàng không thể tin được bản thân vừa nghe được cái gì!

Đôi mắt trợn lên, mồ hôi lạnh từ thái dương toát ra, trái tim đập bùm bùm kinh hoàng, mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều đang khẩn trương co rút lại.

Nếu là người khác nghe được lời này, chỉ biết nghĩ là ảnh hậu Giang Chước Dạ bị kinh hoàng quá độ, bắt đầu nói mê sảng, hoặc là đang nói giỡn.

Nhưng Tô Lệ thì không. Nàng là người mơ thấy qua nguyên bản cuốn tiểu thuyết này, nàng biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết được xây dựng nên, mà chính bản thân nàng, là một vai phụ, không tại sao lại thức tỉnh ý thức, dần dần khống chế được vận mệnh của mình.

Nàng đến bây giờ mới thôi, còn vì đếm ngược cái chết của mình.

Vậy là, Giang Chước Dạ...... Kiếp trước bị thiêu chết, kiếp này trở thành ảnh hậu, trở thành nữ chính của quyển sách này, cũng có khả năng là thật!

Tô lệ ngồi dưới đất, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, âm thanh nàng run rẩy:

"Chị nói...... Kiếp trước? Cho nên chị, chị là....... Trọng sinh sao?"

Giang Chước Dạ giương mắt, kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Lệ, tựa hồ thật khó hiểu hỏi:

"Em không cảm thấy vớ vẩn sao? Không cảm thấy chị đang nói dối sao, không cảm thấy chị bị tâm thần phân liệt sao?"

Ba câu hỏi liên tiếp đến chính Tô Lệ cũng mê mang, nàng quả thật không thể xác định được Giang Chước Dạ có phải đang nói thật không, nàng chỉ có thể dùng cảm giác cảu mình đi xác định.

Nàng há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Em cảm thấy chị không phải người nói lung tung."

Khoé môi Giang Chước Dạ gợi lên, lộ ra một nụ cười khó coi, đôi mắt cô híp lại, những sợi tóc cắt ngang tầm mắt cô, trong ánh trăng biểu cảm cô hốt hoảng, lại thật điên cuồng, như đánh cược hết tất cả.

Cô nói:

"Chị đến từ một thế giới khác xuyên vào thế giới này, chị xuyên vào thân thể Giang Chước Dạ của thế giới này, thay thế cô ấy sống tám năm."

Tô Lệ chậm rãi tiêu hóa tin tức này, chỉ cảm thấy ánh trăng lạnh như vậy, lòng ngực nàng nguội lạnh.

Nàng dùng tay che lại trái tim mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Giang Chước Dạ, hỏi:

"Cho nên, từ sau năm 21 tuổi, cái người Giang Chước Dạ thành công kia, vẫn luôn là chị, không phải người thật?"

Giang Chước Dạ chậm rãi gật đầu, thần sắc như dã thú cuối cùng cũng giải thoát khỏi trói buộc, mang theo nụ cười cuồng dã kiêu ngạo:

"Ha ha ha ha, không nghĩ tới đi, là chị dùng cơ thể Giang Chước Dạ, là chị cứu lại sự nghiệp trong bùn lầy của cô ấy, cũng là chị có được diễn xuất đẳng cấp thế giới. Em quen biết cho tới nay đều luôn là chị, vui không?"

Tô Lệ không nói gì, đôi mắt nàng hơi buông thả, nhìn về mắt đất phía trước.

Trên mặt đất, Giang Chước Dạ mang dép lê, bị đông lạnh đến đỏ lên, hơn nữa vẫn còn luôn run rẩy.

Tô Lệ than nhẹ một hơi, mở miệng hỏi:

"Vì sao lại muốn nói cho em cái này?"

Khoé miệng Giang Chước Dạ kéo đến tai, nụ cười quỷ dị:

"Chị không muốn lại lừa gạt em. Chị muốn cho em biết bí mật của chị, như vậy có lẽ em sẽ tha thứ cho chị, em sẽ sao?"

Tô Lệ lại một lần nữa trầm mặc, nàng cắn môi dưới, tâm tình thật phức tạp.

Nàng nhớ bản thân rất lâu trước kia, thời điểm vừa mới nghiên cứu lý lịch của Giang Chước Dạ, đã nghĩ tới thứ:

[Toàn bộ thế giới này dựa theo quy tắc của tiểu thuyết mà vận hành, duy chỉ có Giang Chước Dạ, tựa như một chiếc bánh răng hỏng của thế giới này.]

Rốt cuộc nàng cũng kiểu đây là gì sao.

Bởi vì Giang Chước Dạ này, sớm đã đổi tâm, linh hồn không phải người trong sách kia, mới có thể chủ động với định mệnh trong nguyên tác, không hề bị ảnh hưởng.

Cũng chính bởi vậy, Giang Chước Dạ hiện tại mới có thể là người phụ nữ làm cho Tô Lệ vừa yêu vừa hận.

Tô Lệ từ khi mới quen biết cô, liền không tự chủ được trong rất nhiều chuyện bị cô hấp dẫn, từng bước từng bước đi sâu vào, đến cuối cùng thậm chí còn làm cho Tô Lệ có suy nghĩ vượt quá giới hạn thông thường.

Nói cách khác, người Tô Lệ thích kia, vẫn luôn chính là linh hồn hiện tại của Giang Chước Dạ.

Nàng chậm rãi mở miệng:

"Này còn phụ thuộc vào bí mật của chị là gì."

Giang Chước Dạ nở nụ cười.

Vừa vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát ồn ào, có nghĩ là xe cảnh sát và cứu thương đều đã tới.

Tô Lệ lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, hai người trao đổi rất nhiều thông tin, nhưng cũng chỉ nói chuyện được năm phút mà thôi.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Chước Dạ, lại một lần nữa nhìn thấy đôi chân sưng đỏ của đối phương :

"Chị có thể chứ?"

Giang Chước Dạ thử đứng dậy, cô ngồi xổm một thời gian dài, hai chân tê mỏi, đứng dậy liền lảo đảo một cái.

Trực tiếp gục vào trong lòng ngực Tô Lệ.

Tô Lệ vụng về vươn hai tay, đem người ôm vào trong lòng ngực mình, lại cố tình giữ khoảng cách với thân thể mình, nhưng nhìn cũng không quá rõ ràng.

Giang Chước Dạ đường cong mềm mại, vẫn luôn đè ở trên người nàng, hai người dựa vào nhau thật gần, hơi thở đều phun vào tai và gương mặt đối phương.

Tim đập như nổi trống, lồng ngực phảng phất như muốnđám thủng.

Tô Lệ nghe được tiếng nhịp đập con tim, nàng có chút muốn che lỗ tai lại, che lại lỗ tai lừa mình dối người, làm như bản thân không có kích động như vậy.

Chỉ là một tiếng tim đập khác, gần như còn điên cuồng hơn so với nàng.

Giang Chước Dạ dựa vào trên người Tô Lệ, thân thể mềm mại kề hơn nửa vai của nàng:

"Chị có chút...... Đi không được."

Tô Lệ chỉ có thể nửa ôm nửa đỡ như vậy, khập khiễng đưa Giang Chước Dạ ra khỏi hẻm nhỏ.

Mấy chục người cùng nhau ngồi trên xe cảnh sát, trên người có thương tích thì ngồi xe cứu thương, mọi người cuồn cuộn xuất phát hướng vào trong nội thành.

Thời gian rạng sáng, trên xe cũng không ai nói chuyện, vừa sợ vừa mệt, tất cả đều muốn nhắm mắt nghỉ ngơi muốn nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngốc.

Giang Chước Dạ ngồi ở đối diện Tô Lệ, những người còn lại đều ngồi xe cảnh sát, bởi vì chưa bị thương.

Trên cánh tay Giang Chước Dạ thật ra có một vết thương, nhưng lại không sâu, ngược lại là Quan Tĩnh Nhàn lúc đó dùng bình chữa cháy đập cửa sổ bị thuỷ tinh cứa qua, có chút đáng sợ, chỉ có thể đến xe cứu thương nhanh chóng xử lý.

Rất nhanh đến cục cảnh sát, Tô Lệ và Giang Chước Dạ cùng nhau chờ làm ghi chép, ngồi chờ ở ghế trên hành lang.

Giang Chước Dạ duỗi tay chỉ chỉ di động Tô Lệ.

Tô Lệ hiểu ý, mở di động ra, gỡ block phương thức liên lạc của Giang Chước Dạ.

Giây tiếp theo, Giang Chước Dạ gửi tin nhắn tới:

[Em cảm thấy chị là quái vật sao? Có định báo cáo chị lên cho quốc gia không?]

Tô Lệ quay đầu, lắc đầu với Giang Chước Dạ.

Nàng là ốc còn không mang nổi mình ốc, nói thật là không có sức đâu mà đi quản chuyện này, xuyên qua thì xuyên qua đi, bản thân nàng còn không phải là nhân vật từ trong sách thức tỉnh lại sao, muốn báo cáo lên quốc giá, có lẽ hai người đều phải bị cách ly đi nghiên cứu.

Linh hồn là cái gì, đến bây giờ vẫn chưa có lời giải, dù sao nhân loại không nghiên cứu ra được, Tô Lệ cũng không tính hy sinh cuộc sống của mình, làm một vai phụ mờ nhạt trên con đường đầy khó khăn.

Chuyện của Giang Chước Dạ thì tự chị ấy đi mà làm, Tô Lệ không muốn can thiệp.

Giang Chước Dạ cúi đầu gõ chữ:

[Cảm ơn em, nguyện ý giữ bí mật giúp chị. Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta tìm nơi gặp mặt, chị đem hết mọi chuyện đều nói cho em biết.]

Tô Lệ xem xong, gật gật đầu.

Ánh mắt Giang Chước Dạ sáng quắc, hiện tại nhìn qua đã không còn bộ dạng điên điên khùng khùng, sửa sang lại đã biến trở về hình ảnh ảnh hậu sặc sỡ loá mắt, chỉ alf trên má còn có tro bụi, trên quần áo còn bị phá rách, trên chân còn mang dép lê.

Làm xong mọi ghi chép, trời cũng đã sáng, Tô Lệ còn phải đến bệnh viện thăm Quan Tĩnh Nhàn, nghe nói Quan Tĩnh Nhàn còn bị một mảnh thuỷ tinh cứa vào dây thần kinh nào đó, yêu cầu làm một chút tiểu phẫu, phẫu thuật xong còn cần ở lại bệnh viện quan sát hai ngày.

Giang Chước Dạ có người đại diện và tài xế tới đón, Tô Lệ nhận được tin nhắn từ Lý Chân Chân, đưa theo tài xế tới đây, gần như là nâng Tô Lệ ra khỏi cục cnahr sát, cẩn thận cực kỳ.

Giang Chước Dạ trước khi đi còn nói với Tô Lệ lần sau gặp lại, Tô Lệ chỉ đạm nhạt cười, tùy tiện vẫy tay.

Tuy nói lúc đó Giang Chước Dạ phấn đấu quên mình, từ lầu một chạy lên lầu hai, xách theo bình chữa cháy phá cửa, cứu bản thân mình ra, nhưng Tô Lệ sẽ không vì chuyện này mà nháy mắt thân thiện với cô được.

Nhiều nhất chỉ là ân nhân cứu mạng, thêm một cái cảm ơn, nhưng không có một chốc một lát trở về trạng thái bạn tốt tri tâm. Huống hồ bây giờ, cảm giác trong lòng Tô Lệ vô cùng phức tạp, cũng không muốn ngay lập tức lại xem đối phương thành bạn tốt tri kỷ.

Giang Chước Dạ căn bản không phải nữ chính trong sách, cái người nữ chính ngây thơ lương thiện Giang Chước Dạ kia, ngược lại đến từ một thế giới khác, là một cô gái bị thiêu chết!

Tô Lệ khó mà hoàn toàn tin được, rồi lại không thể không tin, rất nhanh đại não nàng cũng đã đem tất cả tin tức xâu chuỗi lại, xác nhận tỏ vẻ đây là sự thật, cho dù là huyền huyễn, đây cũng là sự thật chỉ có một!

Tô Lệ thăm Quan Tĩnh Nhàn xong, trở về nhà mình, mê mang ngủ sâu, ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh.

Điện thoại nàng có không ít tin nhắn, mở ra liền thấy, tất cả đều là những người bạn xã giao gửi tới dò hỏi tình huống, trong đó thậm chí còn có Trần An Cát không mấy thân quen, một tin nhắn dò hỏi Giang Chước Dạ có phải cũng ở hiện trường hỏa hoạn hay không.

Tô Lệ mở Weibo, quả nhiên, #Giang Chước Dạ cứu người trong đám cháy# đã bay lên top 1 hot search.

Nội dung trên hot search là hình ảnh do một tài khoản marketing đăng lên, Tô Lệ bấm vào xem, bên trong ngọn lửa bùng cháy, Giang Chước Dạ xách theo bình chữa cháy cửa đi lên cầu thang, hùng hổ mở đường, sau đó ở trước cửa dựng lại, hô to vài câu gì đó, rồi nhấc bình chữa cháy lên bắt đầu phát cửa, đập một lúc sau, cô vọt vào, chỉ trong chốc lát ôm ra một cô gái, tuy rằng dưới chân loạng choạng nhưng nửa thân trên thật ổn định, ôm cô gái chạy ra khỏi màn hình.

Dưới phần bình luận đều sợ ngây người, ai đã gặp qua một Omega lợi hại như vậy, còn có thể dũng cảm vào đám cháy cứu người, còn có thể trực tiếp bế công chúa một nữ sinh, cũng quá dữ!

Một bộ phận cư dân mạng bắt đầu hoài nghi giới tính thật của Giang Chước Dạ:

"Đứa nhỏ này không phải là A đi? Tôi là một A bình thường còn không làm được tới vậy, cô ấy không phải là O được nuông chiều từ bé sao?"

"Kỳ thị giới tính đúng không? Giang Chước Dạ là O tương đối cường tráng có tiềm lực, này có vấn đề gì sao?"

"Không phải tôi kỳ thị gì, tôi chỉ là cảm thấy A giả O tiến vào giới giải trí, có phải có chút gây áp lực cho các diễn viên O khác? Điều này nó có thúc đẩy sự cạnh tranh trong ngành không!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên mạng xôn xao bàn luận, Tô Lệ chỉ nhìn chằm chằm vào video đăng tải kia, nhìn thật lâu.

Nàng quen thuộc mỗi một cảm xúc trên mặt Giang Chước Dạ, nàng có thể nhìn ra được, lúc đập cửa, Giang Chước Dạ vô cùng kiên định, biểu cảm hoàn toàn là không để ý đến sống chết, trong mắt chỉ toàn là........ Quan tâm.

Giang Chước Dạ rất để ý căn nhà này, bởi vì, trong phòng có Tô Lệ của cô, đang chờ được giải cứu ra.

Giang Chước Dạ, một linh hồn đến từ một thế giới xa lạ, quan tâm Tô Lệ, thậm chí mặc kế chuyện sống chết của mình.

Cái ánh mắt này, làm cho Tô Lệ nhìn đến phức tạp.

Nàng không rõ đây là vì sao, tựa như đến bây giờ nàng cũng không rõ, Giang Chước Dạ vì sao lại muốn cố ý tiếp cận chính mình, rồi lại muốn huỷ diệt chính mình?

Trái tim nhảy bùm bùm, Tô Lệ bấm dựng video, duỗi tay chạm lên trên màn hình, gương mặt Giang Chước Dạ trong đó bị mồ hôi và tóc che lại, trong đầu nghĩ đến dưới ánh trăng bạc, Giang Chước Dạ giấu đi đôi mắt khẩn cầu thương xót giữa mái tóc đen.

Chuyện lên hot search, Giang Chước Dạ cũng không có giải thích gì, chỉ là qua một thời gian, chính phủ địa phương gửi cho phòng làm việc của Giang Chước Dạ tặng một lá cờ thưởng, khen ngợi hành động cứu người của cô, được phòng làm việc tung ra.

Giang Chước Dạ hoàn toàn lười khắc khẩu với những người trên mạng đề giới tính của mình, cũng không đăng tải gì.

Cô chỉ để ý Tô Lệ thêm lại phương thức liên lạc.

Sau khi trịnh trọng tự hỏi xong, Giang Chước Dạ quyết định chọn nơi gặp mặt quan trọng này, chọn ở khách sạn của sản nghiệp của mình, là một gian phòng xa hoa cao cấp.

Tô lệ đế theo đúng giờ hẹn, mặc một chiếc váy hoa, bên ngoài khoác chiếc áo hồng nhạt, trang điểm nhẹ, tóc búi lên, nhìn thật trang trọng.

Giang Chước Dạ chỉ cần thấy Tô Lệ tới, cũng đã đủ vui mừng, cô sớm chuẩn bị tốt một bàn đồ ăn, đều là cô tự mình làm ở phòng bếp trong căn phòng của khách sạn, đặt ở trên bàn chờ đợi hưởng thụ.

Tô Lệ ngồi xuống, không có ý tứ muốn ăn cơm, đi thẳng vào vấn đề nói:

"Bắt đầu đi."

Tươi cười dạt dào trên mặt Giang Chước Dạ dần dần chìm xuống, cô vốn dĩ mặc tạp dề bận trước bận sau, nghe được lời này cũng liền ngừng lại, duỗi tay cởi bỏ tạp dề, bỏ vào bếp.

Chờ Giang Chước Dạ từ bếp đi ra, toàn bộ không khí trong phòng đều thay đổi.

Sắc mặt cô bình tĩnh lại nghiêm túc, mở miệng nói chuyện, tiếng nói vẫn khàn khàn như cũ, mang theo nặng nề từ tốn.

"Đời trước chị là một cô nhi, từ nhỏ dựa vào việc làm ở đoàn phim để có cơm ăn, dần dần lớn lên một chút liền trở thành diễn viên quần chúng...... Khi chị còn nhỏ có một người bạn, gia đình cô ấy tình huống không tốt, cha mẹ cô ấy xem cô ấy là cái cây rụng tiền đưa tới làm diễn viên nhí, nhưng vẫn không nổi tiếng. Tụi chị là hai người bạn thân từ nhỏ lớn lên, cô ấy trưởng thành...... Rất giống em, hơn nữa cũng có bệnh bẩm sinh."

Tô Lệ nghe rất nghiêm túc, trước mắt như hiện ra đoạn phim từ miêu tả của Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ lúc nhỏ, chắc là không thể nào điềm mỹ đáng yêu, có lẽ gầy gầy yếu yếu, cũng có lẽ mặt sẽ vàng như cây nến, bụng nhô lên.

Không có người cho Giang Chước Dạ ăn cơm trưa miễn phí, chị ấy ngoại trừ đi ra phố ăn xin, chỉ có thể làm công việc được cho phép để kiếm ăn.

Cô ăn qua quá nhiều khổ mà Tô Lệ không thể tưởng tượng ra được.

Đã từng vì đóng một vai thi thể trong phim kháng chiến, liền đem phân chó và bùn đất trét đầy mặt mình, khi đó cô mới tám tuổi;

Đã từng vì đi theo nhà thầu đòi tiền, cùng mấy người đàn ông đuổi theo nhà thầu kia mấy con đường, dùng gậy đánh người kia từ phía sau, cướp túi tiền của người ta, mấy người đàn ông kia lấy những số tiền khác, cô chỉ lấy thứ mình nên có được, khi đó cô cũng chỉ có mười ba tuổi;

Đã từng bị người lừa đi số tiền tích góp từ nhỏ tới lớn, suýt chút nữa bị một người có thế lực lớn hãm hại....... Sau đó cô chạy thoát báo cảnh sát, cảnh sát chỉ cười nhạo cô mặc quá ít, chỉ có trời mới biết cô chỉ là mua không nổi quần áo mùa đông.

Tô Lệ nghe xong, nước mắt ngăn không được chảy xuống. Cuộc sống nàng quá tốt, thậm chí không thể tưởng tượng được, sao một người lại có cuộc sống như vậy, sao lại có một thế giới khốc liệt như vậy?

Cũng may sau đó, tình huống càng ngày càng tốt. Giang Chước Dạ có được một vai phim truyền hình, từ nữ vai thứ N đến vai nữ chính, cô có công ty, có fans, có người đại diện...... Bạn thân cô cũng vào giới, được cô dìu dắt, cũng ra được mấy tác phẩm tiêu biểu.

Giang Chước Dạ nhận được phim điện ảnh, bạn thân kia cũng nhận được phim điện ảnh, điện ảnh của hai người chiếu cùng kỳ, phòng vé của Giang Chước Dạ cháy sạch, còn điện ảnh của cô bạn gần như không người hỏi thăm.

Vào lúc Giang Chước Dạ phát hiện ra, cô bạn thân đã bán mình cho người có thế lực trong giới, chính là người đã từng khinh nhục Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ phẫn hận lại bất lực, chỉ có thể tạm thời đoạn tuyệt quan hệ với bạn thân, muốn tìm thời cơ thích hợp khuyên bạn sống cho tốt.

Bộ điện ảnh thứ hai Giang Chước Dạ đóng vai chính, liền cầm được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, trong đêm trao giải đó, Giang Chước Dạ lái xe trở về biệt thự, ngoài ý muốn nhìn thấy cô bạn thân.

Cô vui vẻ cho rằng bạn thân tìm tới mình để làm hòa, nhưng không nghĩ đến là, cô bạn thân đổ ập xuống một trận nhục mạ, nói với cô:

"Trên đời này tao hận nhất chính là mày, mày dựa vào cái gì mà mọi chuyện đều luôn đứng trước tao, dựa vào cái gì lại có thể như vậy, sao lại có được thiên phú như vậy, tuỳ tiện quay chụp một chút liền có thể nổi lên, mà tao sao lại không thể nổi được? Tao rất hận mày, hận đến mức tao nằm mơ cũng nghĩ, nghĩ là nếu mày không có trên đời này thì tốt rồi......."

Cô bạn thân cười giơ bật lửa lên, ném vào trong bức màn đã tẩm xăng, ngọn lửa cháy lên hừng hực, cô bạn thân cười lớn rời đi, rồi phát hiện cửa ra đã bị phá huỷ.

Giang Chước Dạ nói tới đây rồi không tiếp tục.

Tô lệ mặt đầy nước mắt, sớm đã khô, khi nàng nghe đến nửa đoạn sau với người bạn thân kia, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.

Nàng hỏi:

"Cô ấy đã chết sao?"

Giang Chước Dạ:

"Chị không biết. Chị chỉ biết, vừa mở mắt ra, chị liền đến thế giới này."

Trong phòng yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Đồ ăn trên bàn cũng đã sớm nguội lạnh, không biết qua bao lâu, Giang Chước Dạ đứng dậy:

"Chị đem đồ ăn đi hâm lại một chút."

Tô Lệ gọi cô lại:

"Đừng nhúc nhích."

Giang Chước Dạ đứng, ánh mắt hướng đến Tô Lệ:

"Hửm?"

Tô Lệ ngẩng mặt, giọng nói mềm nhẹ cực kỳ:

"Cho nên, chị là xem em thành thế thân của bạn thân chị đúng không? Muốn trút hết tất cả trả thù với bạn thân lên người em, đây là suy nghĩ ngay từ đầu của chị sao?"

Thần sắc Giang Chước Dạ phức tạp, gật gật đầu, giống như phạm nhân chờ đợi thẩm phán, chờ Tô Lệ nói tiếp.

Tô Lệ cũng gật đầu, ánh mắt sạch sẽ trong suốt:

"Nói như vậy, em có thể hiểu được động cơ của chị. Nhưng mà, hành vi của chị vẫn tạo ra thương tổn với em, không thể sửa đổi. Cho nên, sau này chị nên tiến hành đền bù với em, cho đến khi em cho rằng đã đủ mới thôi."

Giang Chước Dạ hiểu được ý tứ tỏng lời nói của nàng, lộ ra cảm xúc bất ngờ:

"Em...... Em là nói......"

Khuôn mặt nhỏ của Tô Lệ nhăn lại, sặc mặt tái nhợt, gương mặt bởi vì dùng lực mà xuất hiện đỏ ửng, nàng mở miệng nói:

"Em nói, chúng ta có thể, thử lại một lần nữa làm bạn."

Giang Chước Dạ:

"!"

Cô lập tức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa làm ghế dựa bị ngã, một chút cũng không có hình tượng của ảnh hậu

"Cảm ơn em, Lệ Lệ, thật muốn cảm ơn em cho chị cơ hội này! Trước kia đều là chị sai rồi, về sau chị nhất định sẽ đối tốt với em gấp bội, tốt với em thêm gấp mười lần, gấp trăm lần!"

Đôi mắt Giang Chước Dạ mở to, khi nói chuyện quơ tay múa chân, nụ cười ở khóe miệng giống như mật đường, bộ dáng giống như trong máy mắt trở về mười mấy tuổi, làm cho Tô Lệ nhìn thấy cũng không nhịn được mỉm cười.

Nhưng nàng còn có chút lời nói muốn, vì thế ho nhẹ một tiếng.

Giang Chước Dạ lập tức yên tĩnh lại, ngồi trang trọng chờ nàng nói chuyện.

Tô Lệ:

"Mặc kệ chị đời trước xảy ra chuyện gì, em chỉ có một nguyện vọng....... Hy vọng một đời này của chị, có thể sống vui vẻ, quên hết đau khổ. Cho nên, để tránh cho sau này chị lỡ tay đốt chết em, em cảm thấy chị hẳn là nên tìm cố vấn tâm lý để nói chuyện một chút, biết không?"

Giang Chước Dạ liên tục gật đầu, đôi mắt híp thành trăng non, cười:

"Lệ Lệ, em thật quan tâm chị, chi thật hạnh phúc nha."

Tô Lệ:

"...... Chậc."

Như thế nào lại có chút sến súa.

Edit có lời muốn nói:Chương sau sẽ có bất ngờ :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Số ký tự: 0