[Điền Văn] Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân
Bông Hoa Nhỏ Mà...
Thư Thư Thư
2024-09-17 01:02:45
Mặt trời sưởi ấm khiến người ta lười biếng, lúc học đến suýt chút nữa ngủ quên thì bỗng cảm giác được có ai lật sách của cô.
Trân Trân tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy là Lý Sảng và con trai của cô ấy - Hà Tử Nhiên.
Lý Sảng nhìn cô, không nhịn được cười hỏi: "Em đang làm gì ở đây vậy?"
Trân Trân hoàn hồn, trả lời: "À chị dâu, em đang học bài, học ghép vần."
Lý Sảng nghĩ một lúc: "Hóa ra Thị Hoài Minh tìm Hà Thạc lấy những quyển sách giáo khoa tiểu học là cho em à?"
Trân Trân không biết chuyện này, chỉ nói: "Chắc là vậy đi."
Lý Sảng vẫn cười: "Hai người các em thật là thú vị, Thị Hoài Minh cũng có thể chịu giày vò, không chê mệt đến chết."
Người ta cưới vợ là vì sinh sống, anh cưới vợ là để bồi dưỡng.
Cô ấy đã sớm qua cái tuổi học tập, thấy Trân Trân lớn như vậy vẫn cầm quyển sách giáo khoa tiểu học học thuộc lòng, rất buồn cười.
Trân Trân nhìn Lý Sảng nói: "Anh ba trình độ văn hóa cao, em cũng muốn trở nên tốt một chút."
Lý Sảng thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Trân Trân hỏi: "Cậu ta ghét bỏ em à?"
Trân Trân lắc đầu một cái: "Không có, không chê."
Lý Sảng còn muốn hỏi lại, đúng lúc này Thị Hoài Minh và Hà Thạc trở về.
Lý Sảng liền ngừng nói, thẳng eo lên kêu Hà Tử Nhiên bên cạnh xoay người đi về nhà.
Hà Thạc và Thị Hoài Minh đi tới bên này thì tách ra, Thị Hoài Minh và Trân Trân cùng nhau trở về.
Ngồi xuống ăn cơm, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: "Ngày mai là chủ nhật, sáng sớm huấn luyện xong là có thể nghỉ ngơi, anh dự định mời một nhà ba người Hà Thạc đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa cơm. Lý Sảng bỏ một buổi chiều dẫn em đi mua nhiều đồ như vậy, chúng ta nên cảm ơn người ta."
Trân Trân đối với việc này không có ý kiến gì, cô hỏi một câu: "Em. . . . em có chủ nhật hả?"
Thị Hoài Minh gật đầu với cô: "Có, học tập cũng phải kết hợp nghỉ ngơi."
Trân Trân cười lên, nói suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình: "Vậy nếu không thì em đi mua thức ăn về nhà làm, mời bọn họ về nhà chúng ta ăn. Em cũng muốn cảm ơn chị dâu Lý Sảng, không bằng để em tự làm đi."
Thị Hoài Minh suy nghĩ một chút : "Em muốn làm à? Làm nhiều món ăn như vậy rất phiền phức."
Trân Trân rất nghiêm túc nói: "Không có phiền phức chút nào, những cái khác em không giỏi, nhưng mà làm cơm là chuyện em am hiểu nhất."
Thấy Trân Trân thật lòng muốn làm, Thị Hoài Minh gật đầu: "Vậy anh nói với Hà Thạc."
Trân Trân còn có ý nghĩ của chính mình: "Nếu không để em nói vợ chị dâu Lý Sảng đi, vốn cũng là chuyện của em."
Cô đồng ý đi nói thì đương nhiên là có thể, Thị Hoài Minh vẫn gật đầu: "Được."
Trân Trân hào hứng cơm nước xong, sau đó nhân lúc Thị Hoài Minh cho mình 15 phút đi sát vách tìm Lý Sảng.
Gõ cửa xong thấy người mở là Hà Thạc, cô cười nói: "Đoàn trưởng Hà, em tìm chị dâu Lý Sảng."
Hà Thạc thấy Trân Trân cười mình cũng không tên cười theo, quay đầu lại gọi Lý Sảng.
Lý Sảng đi ra, hỏi Trân Trân: "Tiểu Miên Hoa, lại tìm chị có chuyện gì à?"
Trân Trân nói với cô ấy: "Chị dâu, lần trước chị giúp em nhiều như vậy, em và anh ba bàn xong rồi, ngày mai muốn mời một nhà anh chị ăn cơm, em dự định đi mua đồ ăn về tự nấu, mời mọi người đến nhà em ăn có được không?"
Vốn là Lý Sảng không muốn nói tới nói lui, chuyện vốn cũng không lớn.
Nhưng nghe Trân Trân nói như vậy, lại nghĩ tới mùi vị bánh hành lá mà Trân Trân làm, cô ấy quả quyết cười lên nói: "Được."
Thấy Lý Sảng đồng ý rồi, Trân Trân cũng hài lòng.
Cô cũng cười nói: "Vậy tối mai làm cơm xong em lại sang gọi mọi người qua ăn nhé."
Lý Sảng không làm bộ dáng khách khí nữa: "Vậy chị sẽ không khách khí."
Trân Trân cười lên như ánh mặt trời mùa xuân ấm áp.
Sự vui vẻ của cô phát ra từ trong lòng, tròng mắt lấp lánh trong suốt như mặt nước.
Ngay lúc muốn chuẩn bị đi về, Trân Trân lại nghĩ tới cái gì, do dự một chút lại hỏi Lý Sảng: "Đúng rồi chị dâu, em tới đây mấy ngày rồi chỉ quen biết có một người bạn là chị, cho nên muốn hỏi chị một chút, chị biết có thể mượn bột nở ở chỗ nào không? Em muốn hấp bánh bao, làm xong bánh bao em sẽ trả lại bột nở."
Lý Sảng suy nghĩ một chút: "Chị giúp em hỏi một chút."
Bình thường cô ấy không thích làm cơm nên trong nhà không có thứ đồ này.
Có điều cô ấy quen biết nhiều người, đúng là có thể giúp đỡ Trân Trân tìm một chút.
Trân Trân: "Cảm ơn chị!"
Lý Sảng nhìn khuôn mặt tươi cười của Trân Trân mình cũng không nhịn được cười theo.
Thấy Trân Trân đi về, trên mặt cô ấy cũng mang theo nụ cười đi vào trong nhà mình.
Vào trong nhà cô ấy nói với Hà Thạc: "Ngày mai Thị Hoài Minh và Tiểu Miên Hoa mời chúng ta sang nhà bọn họ ăn cơm."
Hà Thạc quay đầu nhìn cô ấy: "Em đồng ý rồi?"
Lý Sảng: "Đúng vậy, có cơm miễn phí sao lại không ăn?"
Hà Thạc: "Không phải trước kia em còn nói không muốn lằng nhằng sao, qua đây mời cũng không đi?"
Lý Sảng: "Hiện tại em đổi ý không được à?"
Hà Thạc: "Được. . . . . . Đương nhiên được. . . . . ."
Trân Trân tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy là Lý Sảng và con trai của cô ấy - Hà Tử Nhiên.
Lý Sảng nhìn cô, không nhịn được cười hỏi: "Em đang làm gì ở đây vậy?"
Trân Trân hoàn hồn, trả lời: "À chị dâu, em đang học bài, học ghép vần."
Lý Sảng nghĩ một lúc: "Hóa ra Thị Hoài Minh tìm Hà Thạc lấy những quyển sách giáo khoa tiểu học là cho em à?"
Trân Trân không biết chuyện này, chỉ nói: "Chắc là vậy đi."
Lý Sảng vẫn cười: "Hai người các em thật là thú vị, Thị Hoài Minh cũng có thể chịu giày vò, không chê mệt đến chết."
Người ta cưới vợ là vì sinh sống, anh cưới vợ là để bồi dưỡng.
Cô ấy đã sớm qua cái tuổi học tập, thấy Trân Trân lớn như vậy vẫn cầm quyển sách giáo khoa tiểu học học thuộc lòng, rất buồn cười.
Trân Trân nhìn Lý Sảng nói: "Anh ba trình độ văn hóa cao, em cũng muốn trở nên tốt một chút."
Lý Sảng thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Trân Trân hỏi: "Cậu ta ghét bỏ em à?"
Trân Trân lắc đầu một cái: "Không có, không chê."
Lý Sảng còn muốn hỏi lại, đúng lúc này Thị Hoài Minh và Hà Thạc trở về.
Lý Sảng liền ngừng nói, thẳng eo lên kêu Hà Tử Nhiên bên cạnh xoay người đi về nhà.
Hà Thạc và Thị Hoài Minh đi tới bên này thì tách ra, Thị Hoài Minh và Trân Trân cùng nhau trở về.
Ngồi xuống ăn cơm, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: "Ngày mai là chủ nhật, sáng sớm huấn luyện xong là có thể nghỉ ngơi, anh dự định mời một nhà ba người Hà Thạc đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa cơm. Lý Sảng bỏ một buổi chiều dẫn em đi mua nhiều đồ như vậy, chúng ta nên cảm ơn người ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trân Trân đối với việc này không có ý kiến gì, cô hỏi một câu: "Em. . . . em có chủ nhật hả?"
Thị Hoài Minh gật đầu với cô: "Có, học tập cũng phải kết hợp nghỉ ngơi."
Trân Trân cười lên, nói suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình: "Vậy nếu không thì em đi mua thức ăn về nhà làm, mời bọn họ về nhà chúng ta ăn. Em cũng muốn cảm ơn chị dâu Lý Sảng, không bằng để em tự làm đi."
Thị Hoài Minh suy nghĩ một chút : "Em muốn làm à? Làm nhiều món ăn như vậy rất phiền phức."
Trân Trân rất nghiêm túc nói: "Không có phiền phức chút nào, những cái khác em không giỏi, nhưng mà làm cơm là chuyện em am hiểu nhất."
Thấy Trân Trân thật lòng muốn làm, Thị Hoài Minh gật đầu: "Vậy anh nói với Hà Thạc."
Trân Trân còn có ý nghĩ của chính mình: "Nếu không để em nói vợ chị dâu Lý Sảng đi, vốn cũng là chuyện của em."
Cô đồng ý đi nói thì đương nhiên là có thể, Thị Hoài Minh vẫn gật đầu: "Được."
Trân Trân hào hứng cơm nước xong, sau đó nhân lúc Thị Hoài Minh cho mình 15 phút đi sát vách tìm Lý Sảng.
Gõ cửa xong thấy người mở là Hà Thạc, cô cười nói: "Đoàn trưởng Hà, em tìm chị dâu Lý Sảng."
Hà Thạc thấy Trân Trân cười mình cũng không tên cười theo, quay đầu lại gọi Lý Sảng.
Lý Sảng đi ra, hỏi Trân Trân: "Tiểu Miên Hoa, lại tìm chị có chuyện gì à?"
Trân Trân nói với cô ấy: "Chị dâu, lần trước chị giúp em nhiều như vậy, em và anh ba bàn xong rồi, ngày mai muốn mời một nhà anh chị ăn cơm, em dự định đi mua đồ ăn về tự nấu, mời mọi người đến nhà em ăn có được không?"
Vốn là Lý Sảng không muốn nói tới nói lui, chuyện vốn cũng không lớn.
Nhưng nghe Trân Trân nói như vậy, lại nghĩ tới mùi vị bánh hành lá mà Trân Trân làm, cô ấy quả quyết cười lên nói: "Được."
Thấy Lý Sảng đồng ý rồi, Trân Trân cũng hài lòng.
Cô cũng cười nói: "Vậy tối mai làm cơm xong em lại sang gọi mọi người qua ăn nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Sảng không làm bộ dáng khách khí nữa: "Vậy chị sẽ không khách khí."
Trân Trân cười lên như ánh mặt trời mùa xuân ấm áp.
Sự vui vẻ của cô phát ra từ trong lòng, tròng mắt lấp lánh trong suốt như mặt nước.
Ngay lúc muốn chuẩn bị đi về, Trân Trân lại nghĩ tới cái gì, do dự một chút lại hỏi Lý Sảng: "Đúng rồi chị dâu, em tới đây mấy ngày rồi chỉ quen biết có một người bạn là chị, cho nên muốn hỏi chị một chút, chị biết có thể mượn bột nở ở chỗ nào không? Em muốn hấp bánh bao, làm xong bánh bao em sẽ trả lại bột nở."
Lý Sảng suy nghĩ một chút: "Chị giúp em hỏi một chút."
Bình thường cô ấy không thích làm cơm nên trong nhà không có thứ đồ này.
Có điều cô ấy quen biết nhiều người, đúng là có thể giúp đỡ Trân Trân tìm một chút.
Trân Trân: "Cảm ơn chị!"
Lý Sảng nhìn khuôn mặt tươi cười của Trân Trân mình cũng không nhịn được cười theo.
Thấy Trân Trân đi về, trên mặt cô ấy cũng mang theo nụ cười đi vào trong nhà mình.
Vào trong nhà cô ấy nói với Hà Thạc: "Ngày mai Thị Hoài Minh và Tiểu Miên Hoa mời chúng ta sang nhà bọn họ ăn cơm."
Hà Thạc quay đầu nhìn cô ấy: "Em đồng ý rồi?"
Lý Sảng: "Đúng vậy, có cơm miễn phí sao lại không ăn?"
Hà Thạc: "Không phải trước kia em còn nói không muốn lằng nhằng sao, qua đây mời cũng không đi?"
Lý Sảng: "Hiện tại em đổi ý không được à?"
Hà Thạc: "Được. . . . . . Đương nhiên được. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro