Chương 16
2024-10-30 15:56:47
“Thế nào? Ngon không?” Chi Giao hỏi.
Thu Lan không trả lời mà chỉ biết gật đầu lia lịa.
Đây chính là một trong những thứ ngon nhất mà nó từng ăn trong đời. Thật ra nhà nó nghèo, chẳng mấy khi đủ ăn chứ đừng nói là được ăn ngon. Ngay cả Tết thì cùng lắm cũng chỉ có thêm miếng thịt hay thi thoảng bắt được con cá rô cá trắm ngoài mương thì mẹ nó cũng chỉ biết cho nước mắm vào kho mặn để ăn cho được lâu, nên về cơ bản thì Thu Lan gần như chưa được ăn ngon bao giờ. Thứ ngon nhất cho tới hiện tại mà nó được ăn chính là miếng giò lụa mà mỗi lần mẹ đi ăn cỗ trong làng để phần cho anh em nó. Miếng thịt lươn này có lẽ có thể sánh được với miếng giò lụa kia.
“Em ăn thêm đi.” Chi Giao nói rồi đút thêm cho mình và Thu Lan mỗi người một miếng lươn.
“Hôm nay chị còn đi bắt lươn không? Cho em đi bắt với.” Thu Lan hỏi, ngước đôi mắt lên nhìn nàng, đầy mong chờ.
“Có chứ, nhưng chiều tối thì chị mới đi đặt trúm. Con lươn này hay kiếm ăn ban đêm. Hôm nay chị em mình đừng đi bắt ốc nữa mà ở nhà làm thêm trúm bắt lươn nhé.”
Thu Lan mừng rỡ gật đầu lia lịa.
Đầu và đuôi Chi Giao để phần cho con chó hoang, còn lại tất cả mười hai khúc lươn. Nàng và Thu Lan ăn hết tám miếng, còn lại bốn miếng thì nàng bảo con bé mang về cho mẹ và anh nó.
“Em cầm về, bảo là của chị cho. Con lươn này không những ngon mà còn rất bổ dưỡng. Người ốm như anh Vĩnh Khiêm nhà em ăn vào sẽ rất tốt.”
Thu Lan không từ chối lòng tốt của Chi Giao, vội mang hai vỉ lươn nướng về cho anh và mẹ mỗi người một vỉ. Ban đầu Thị Thúy và Vĩnh Khiêm còn e ngại không ăn vì sợ có độc, Thu Lan phải làm gương ăn trước và thuyết phục một lúc thì hai người mới chịu ăn thử.
Miếng thịt lươn vừa nhai trong miệng thì mắt hai mẹ con đều mở to vì kinh ngạc. Cả hai người đều không ngờ được con lươn lại có thể ăn ngon như vậy. Thi thoảng trong làng cũng có người bắt được rắn ráo làm thịt, nghe nói hương vị rất ngon, thậm chí còn ngon hơn thịt gà. Thịt lươn này hẳn là cũng có vị tương tự thịt rắn.
Lúc đi ra ngoài, Chi Giao thấy con chó hoang ở góc vườn, nàng vội vào trong nhà đem mấy cái đầu và xương lươn cho nó ăn. Nó ăn hai miếng đã hết sạch, ngước đôi mắt vô tội lên nhìn nàng, sau đó đi tới dụi dụi đầu vào chân nàng, dường như còn muốn đợi nàng đem thêm.
“Xin lỗi Mực, hôm nay tao chỉ có thế này thôi. Đợi chiều tao đi đặt trúm rồi mai sẽ cho mày ăn tiếp nhé.” Chi Giao vuốt ve bộ lông đen thui của nó.
Không biết vì cái vuốt của nàng hay vì hiểu được lời nàng nói, con Mực im lặng nằm ngoan, không đòi hỏi gì nữa.
Vì cái trúm hiện tại đang dùng là để bắt tôm tép, từ đầu đến thân đều phải đan bằng tre, nếu đan toàn bộ thì sẽ rất lâu. Chi Giao quyết định làm cái trúm chuyên bắt lươn giống như nông dân miền Tây đời trước hay làm, chỉ gồm một ống tre và một cái hom là đủ. Như vậy, chỉ cần đan hom chứ không cần đan ống. Một cái ống trúm nếu đan toàn bộ thì mất cả mấy canh giờ, nếu chỉ đan hom thì chỉ cần nửa canh giờ là xong.
Chưa đầy hai canh giờ, nàng và Thu Lan đã đan được năm cái. Thu Lan đan được bốn cái, nàng đan được một cái. Tuy làm chậm, nhưng tự tay đan được một đồ vật hữu dụng khiến tâm trạng Chi Giao sướng lâng lâng. Như vậy là nàng đã bắt đầu có một chút kỹ năng sinh tồn cho cuộc sống gian khổ trước mắt rồi. Giàu có thì cũng chẳng mơ, nhưng nàng tự tin, nhất định sau này sẽ thoát khỏi cảnh đói nghèo này, nhất định sẽ được ăn ngon mỗi ngày. Lúc này nàng đã hoàn toàn quên mất số tiền hai mươi quan chuộc thân mà nhà họ Đinh treo trên đầu mình.
Chiều tối, Chi Giao cùng Thu Lan mang năm cái trúm mới làm cùng với cái trúm cũ đi ra đồng. Hôm nay nàng có tất cả sáu cái trúm, cái nào cũng có đẫy mồi giun ở trong. Nàng đặt ba cái trong ruộng, ba cái ở ngoài mương.
Đặt trúm xong xuôi, cả hai cùng đi về nhà. Lúc về đến cổng, Chi Giao dặn Thu Lan.
“Chuyện chúng ta ăn lươn, em đừng nói cho mọi người trong làng vội. Trước sau gì thì người ta cũng biết thôi, nhưng từ giờ tới lúc đó thì mình không cần phải nói, nhớ chưa?”
“Em biết rồi.” Thu Lan gật đầu. Nó cũng không có ý định nói cho mọi người biết. Mọi người biết rồi, ai cũng đi bắt, thì có khi chẳng còn lươn cho nó ăn. Nó vẫn chưa tới mức tốt bụng hay ngu ngốc như vậy.
Tờ mờ sáng hôm sau, Chi Giao còn chưa ra khỏi cửa thì đã thấy Thu Lan cười toe toét đi vào. Tối hôm qua nó đã xin Chi Giao cùng được đi thu lươn, tất nhiên là nàng đồng ý ngay lập tức. Có tận sáu cái trúm, nếu cái nào cũng có lươn thì một mình nàng cũng khó mang về được hết.
Vận may hôm nay tốt hơn hôm qua nhiều. Mỗi cái trúm đều có ba tới bốn con lươn. Nhất là mấy cái trúm để ngoài mương, có cái còn có tận năm con, con nào con nấy cũng đều béo múp.
Ba cái trúm ngoài mương được tất cả mười ba con. Ba cái trúm trong ruộng được tất cả chín con, có bốn con còn bé nên Chi Giao thả ra ngoài. Như vậy tổng là nàng được mười tám con.
Mười tám con lươn béo, Chi Giao nghĩ tới việc được ăn thịt lươn thỏa thích, cảm thấy trong lòng vô cùng phấn khởi. Thu Lan cũng cười tít mắt. Hôm nay được nhiều, nàng cũng sẽ cho nhà Thị Thúy nhiều hơn.
Thu Lan không trả lời mà chỉ biết gật đầu lia lịa.
Đây chính là một trong những thứ ngon nhất mà nó từng ăn trong đời. Thật ra nhà nó nghèo, chẳng mấy khi đủ ăn chứ đừng nói là được ăn ngon. Ngay cả Tết thì cùng lắm cũng chỉ có thêm miếng thịt hay thi thoảng bắt được con cá rô cá trắm ngoài mương thì mẹ nó cũng chỉ biết cho nước mắm vào kho mặn để ăn cho được lâu, nên về cơ bản thì Thu Lan gần như chưa được ăn ngon bao giờ. Thứ ngon nhất cho tới hiện tại mà nó được ăn chính là miếng giò lụa mà mỗi lần mẹ đi ăn cỗ trong làng để phần cho anh em nó. Miếng thịt lươn này có lẽ có thể sánh được với miếng giò lụa kia.
“Em ăn thêm đi.” Chi Giao nói rồi đút thêm cho mình và Thu Lan mỗi người một miếng lươn.
“Hôm nay chị còn đi bắt lươn không? Cho em đi bắt với.” Thu Lan hỏi, ngước đôi mắt lên nhìn nàng, đầy mong chờ.
“Có chứ, nhưng chiều tối thì chị mới đi đặt trúm. Con lươn này hay kiếm ăn ban đêm. Hôm nay chị em mình đừng đi bắt ốc nữa mà ở nhà làm thêm trúm bắt lươn nhé.”
Thu Lan mừng rỡ gật đầu lia lịa.
Đầu và đuôi Chi Giao để phần cho con chó hoang, còn lại tất cả mười hai khúc lươn. Nàng và Thu Lan ăn hết tám miếng, còn lại bốn miếng thì nàng bảo con bé mang về cho mẹ và anh nó.
“Em cầm về, bảo là của chị cho. Con lươn này không những ngon mà còn rất bổ dưỡng. Người ốm như anh Vĩnh Khiêm nhà em ăn vào sẽ rất tốt.”
Thu Lan không từ chối lòng tốt của Chi Giao, vội mang hai vỉ lươn nướng về cho anh và mẹ mỗi người một vỉ. Ban đầu Thị Thúy và Vĩnh Khiêm còn e ngại không ăn vì sợ có độc, Thu Lan phải làm gương ăn trước và thuyết phục một lúc thì hai người mới chịu ăn thử.
Miếng thịt lươn vừa nhai trong miệng thì mắt hai mẹ con đều mở to vì kinh ngạc. Cả hai người đều không ngờ được con lươn lại có thể ăn ngon như vậy. Thi thoảng trong làng cũng có người bắt được rắn ráo làm thịt, nghe nói hương vị rất ngon, thậm chí còn ngon hơn thịt gà. Thịt lươn này hẳn là cũng có vị tương tự thịt rắn.
Lúc đi ra ngoài, Chi Giao thấy con chó hoang ở góc vườn, nàng vội vào trong nhà đem mấy cái đầu và xương lươn cho nó ăn. Nó ăn hai miếng đã hết sạch, ngước đôi mắt vô tội lên nhìn nàng, sau đó đi tới dụi dụi đầu vào chân nàng, dường như còn muốn đợi nàng đem thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin lỗi Mực, hôm nay tao chỉ có thế này thôi. Đợi chiều tao đi đặt trúm rồi mai sẽ cho mày ăn tiếp nhé.” Chi Giao vuốt ve bộ lông đen thui của nó.
Không biết vì cái vuốt của nàng hay vì hiểu được lời nàng nói, con Mực im lặng nằm ngoan, không đòi hỏi gì nữa.
Vì cái trúm hiện tại đang dùng là để bắt tôm tép, từ đầu đến thân đều phải đan bằng tre, nếu đan toàn bộ thì sẽ rất lâu. Chi Giao quyết định làm cái trúm chuyên bắt lươn giống như nông dân miền Tây đời trước hay làm, chỉ gồm một ống tre và một cái hom là đủ. Như vậy, chỉ cần đan hom chứ không cần đan ống. Một cái ống trúm nếu đan toàn bộ thì mất cả mấy canh giờ, nếu chỉ đan hom thì chỉ cần nửa canh giờ là xong.
Chưa đầy hai canh giờ, nàng và Thu Lan đã đan được năm cái. Thu Lan đan được bốn cái, nàng đan được một cái. Tuy làm chậm, nhưng tự tay đan được một đồ vật hữu dụng khiến tâm trạng Chi Giao sướng lâng lâng. Như vậy là nàng đã bắt đầu có một chút kỹ năng sinh tồn cho cuộc sống gian khổ trước mắt rồi. Giàu có thì cũng chẳng mơ, nhưng nàng tự tin, nhất định sau này sẽ thoát khỏi cảnh đói nghèo này, nhất định sẽ được ăn ngon mỗi ngày. Lúc này nàng đã hoàn toàn quên mất số tiền hai mươi quan chuộc thân mà nhà họ Đinh treo trên đầu mình.
Chiều tối, Chi Giao cùng Thu Lan mang năm cái trúm mới làm cùng với cái trúm cũ đi ra đồng. Hôm nay nàng có tất cả sáu cái trúm, cái nào cũng có đẫy mồi giun ở trong. Nàng đặt ba cái trong ruộng, ba cái ở ngoài mương.
Đặt trúm xong xuôi, cả hai cùng đi về nhà. Lúc về đến cổng, Chi Giao dặn Thu Lan.
“Chuyện chúng ta ăn lươn, em đừng nói cho mọi người trong làng vội. Trước sau gì thì người ta cũng biết thôi, nhưng từ giờ tới lúc đó thì mình không cần phải nói, nhớ chưa?”
“Em biết rồi.” Thu Lan gật đầu. Nó cũng không có ý định nói cho mọi người biết. Mọi người biết rồi, ai cũng đi bắt, thì có khi chẳng còn lươn cho nó ăn. Nó vẫn chưa tới mức tốt bụng hay ngu ngốc như vậy.
Tờ mờ sáng hôm sau, Chi Giao còn chưa ra khỏi cửa thì đã thấy Thu Lan cười toe toét đi vào. Tối hôm qua nó đã xin Chi Giao cùng được đi thu lươn, tất nhiên là nàng đồng ý ngay lập tức. Có tận sáu cái trúm, nếu cái nào cũng có lươn thì một mình nàng cũng khó mang về được hết.
Vận may hôm nay tốt hơn hôm qua nhiều. Mỗi cái trúm đều có ba tới bốn con lươn. Nhất là mấy cái trúm để ngoài mương, có cái còn có tận năm con, con nào con nấy cũng đều béo múp.
Ba cái trúm ngoài mương được tất cả mười ba con. Ba cái trúm trong ruộng được tất cả chín con, có bốn con còn bé nên Chi Giao thả ra ngoài. Như vậy tổng là nàng được mười tám con.
Mười tám con lươn béo, Chi Giao nghĩ tới việc được ăn thịt lươn thỏa thích, cảm thấy trong lòng vô cùng phấn khởi. Thu Lan cũng cười tít mắt. Hôm nay được nhiều, nàng cũng sẽ cho nhà Thị Thúy nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro