Chương 19
2024-10-30 15:56:47
“Cháo này là cháo gì mà lạ vậy?” Chi Giao vừa mở vung nồi ra thì đã có người đi ngang qua hỏi.
“Đây là cháo lươn.” Nàng thành thật đáp.
Kỳ thực, nàng đã suy nghĩ rất nhiều từ hôm qua tới giờ, phân vân không biết có nên nói với mọi người thứ mình bán là cháo lươn không, hay nói dối họ rằng đây là một thứ cháo gì đó khác. Suy cho cùng thì ở thời đại này mọi người vẫn còn nghĩ rằng ăn cháo lươn sẽ chết. Nàng lấy một thứ chết người đem ra bán cho người ta thì chuyện bị đuổi đánh cũng không phải là không có khả năng.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, muốn người không biết, trừ khi đừng làm. Cho dù trước mắt có thể lừa người, nhưng sớm muộn gì rồi một ngày nào đó chuyện cũng sẽ vỡ lở. Tới lúc đó, cho dù biết rằng lươn không có độc nhưng sau này ai còn tin nàng nữa? Người ta chỉ quan tâm việc mình đã bị lừa dối suốt bấy lâu mà thôi.
Còn chuyện lộ bí quyết thì nàng không lo. Cho dù người khác biết đây là lươn đi chăng nữa thì Chi Giao tin rằng ngày họ tìm ra được công thức nấu cháo lươn của nàng vẫn còn rất lâu. Nàng khá tự tin với tay nghề nấu cháo lươn thế kỷ hai mốt của mình.
Quả nhiên, vừa nghe thấy từ “lươn”, người vừa hỏi kia đã giật mình lùi lại.
“Cô giả ngu hay là ngu thật?” Mặt người đó đanh lại. “Lươn là loài kịch độc, ăn vào sẽ chết. Chẳng lẽ cô không biết?”
Lúc này, mấy người gần đó cũng bắt đầu vây quanh gánh cháo của Chi Giao.
“May quá! Ban nãy thấy thấy cô ta giở vung nồi ra, ta còn thấy nhìn ngon mắt, đang định hỏi mua đấy!”
“Mau mau đi gọi nha môn lại đây! Có kẻ muốn bán cháo độc hãm hại mọi người.” Một ai đó kêu lên. Tiếng kêu này thành công thu hút sự chú ý của tất cả những người xung quanh.
Chi Giao không ngờ sự việc lại diễn biến tới mức này. Ban đầu, nàng nghĩ chỉ cần giải thích như lúc ở nhà với Thu Lan, với Thị Thúy và Vĩnh Khiêm là được. Ai mà biết được rằng sự việc lại thành phức tạp như vậy.
Đám đông ở đâu hay thời đại nào thì cũng hết sức hung hãn. Dường như họ lúc nào cũng chỉ chực chờ để phát tiết cơn giận chôn sâu trong lòng. Mọi người vây quanh đòi đập bể nồi cháo của Chi Giao. Nàng lấy hết sức cản lại nhưng vẫn có người kéo được nàng ra, giành được nồi cháo. Trong lúc Chi Giao tuyệt vọng nghĩ rằng số mệnh mình cũng sắp chấm dứt cùng nồi cháo kia thì chợt nghe có một tiếng quát lớn.
“Có chuyện gì mà mới sáng ra đã ầm ĩ như vậy?” Tiếng quát rất uy vũ, âm trầm nhưng lại rất vang, thành công khiến tất cả mọi người đều ngừng lại việc đang làm.
Lúc này ai nấy đều quay về phía cất tiếng nói thì thấy hai người đàn ông vừa mới đi tới. Cả hai người đều mặc áo viên lĩnh bằng lụa, trên đầu đội mũ the bình đính màu đen. Vừa nhìn là đã biết người có tiền.
Người phía bên phải có khuôn mặt chữ điền, trông rất cương nghị và đáng tin. Giọng quát ban nãy chính là của người này. Người còn lại có khuôn mặt thanh tú hơn một chút, mũi cao và thẳng, mặt hơi xương, mắt và mày đều rất sắc, nhìn qua thì trông có vẻ chính trực nhưng vẫn toát lên một chút kiêu ngạo. Vừa nhìn thấy người này, Chi Giao đã giật mình.
Trời ạ, cái khuôn mặt này chẳng phải là Trần Kiến Văn, vị hôn phu cũ trong truyền thuyết mà Lê Thị Giao trước đây vẫn thường nhung nhớ đó hay sao? Nhớ lại những chuyện trước đây mà chủ nhân cũ của cái thân thể này làm trước vị hắn ta, nào là tới nhà ôm chân khóc lóc xin hắn ra tay cứu cha nàng, nào là sang làng bên phá ruộng nhà hôn thê mới của hắn đến nỗi làng bên phạt vạ, Chi Giao bỗng cảm thấy xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tuy những việc kia không phải do nàng làm, nhưng nàng đang thừa hưởng cái thân thể này, cả cái ký ức của nó, cho nên nàng có cảm giác chẳng khác gì mình đã làm những việc đó cả.
Mà bên kia, nhìn thấy Chi Giao, Kiến Văn cũng khẽ giật mình. Nhận ra người phụ nữ này chính là vị hôn thê cũ mà trước đây mình rất ghét, mặt hắn đột nhiên đanh lại. Hắn mới chỉ gặp nàng ta vài lần, thế nhưng lần nào nàng ta cũng làm khùng làm điên khiến hắn đau đầu vô cùng. Lần này không biết lại là chuyện quái quỷ gì nữa đây.
“Đây là cháo lươn.” Nàng thành thật đáp.
Kỳ thực, nàng đã suy nghĩ rất nhiều từ hôm qua tới giờ, phân vân không biết có nên nói với mọi người thứ mình bán là cháo lươn không, hay nói dối họ rằng đây là một thứ cháo gì đó khác. Suy cho cùng thì ở thời đại này mọi người vẫn còn nghĩ rằng ăn cháo lươn sẽ chết. Nàng lấy một thứ chết người đem ra bán cho người ta thì chuyện bị đuổi đánh cũng không phải là không có khả năng.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, muốn người không biết, trừ khi đừng làm. Cho dù trước mắt có thể lừa người, nhưng sớm muộn gì rồi một ngày nào đó chuyện cũng sẽ vỡ lở. Tới lúc đó, cho dù biết rằng lươn không có độc nhưng sau này ai còn tin nàng nữa? Người ta chỉ quan tâm việc mình đã bị lừa dối suốt bấy lâu mà thôi.
Còn chuyện lộ bí quyết thì nàng không lo. Cho dù người khác biết đây là lươn đi chăng nữa thì Chi Giao tin rằng ngày họ tìm ra được công thức nấu cháo lươn của nàng vẫn còn rất lâu. Nàng khá tự tin với tay nghề nấu cháo lươn thế kỷ hai mốt của mình.
Quả nhiên, vừa nghe thấy từ “lươn”, người vừa hỏi kia đã giật mình lùi lại.
“Cô giả ngu hay là ngu thật?” Mặt người đó đanh lại. “Lươn là loài kịch độc, ăn vào sẽ chết. Chẳng lẽ cô không biết?”
Lúc này, mấy người gần đó cũng bắt đầu vây quanh gánh cháo của Chi Giao.
“May quá! Ban nãy thấy thấy cô ta giở vung nồi ra, ta còn thấy nhìn ngon mắt, đang định hỏi mua đấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mau mau đi gọi nha môn lại đây! Có kẻ muốn bán cháo độc hãm hại mọi người.” Một ai đó kêu lên. Tiếng kêu này thành công thu hút sự chú ý của tất cả những người xung quanh.
Chi Giao không ngờ sự việc lại diễn biến tới mức này. Ban đầu, nàng nghĩ chỉ cần giải thích như lúc ở nhà với Thu Lan, với Thị Thúy và Vĩnh Khiêm là được. Ai mà biết được rằng sự việc lại thành phức tạp như vậy.
Đám đông ở đâu hay thời đại nào thì cũng hết sức hung hãn. Dường như họ lúc nào cũng chỉ chực chờ để phát tiết cơn giận chôn sâu trong lòng. Mọi người vây quanh đòi đập bể nồi cháo của Chi Giao. Nàng lấy hết sức cản lại nhưng vẫn có người kéo được nàng ra, giành được nồi cháo. Trong lúc Chi Giao tuyệt vọng nghĩ rằng số mệnh mình cũng sắp chấm dứt cùng nồi cháo kia thì chợt nghe có một tiếng quát lớn.
“Có chuyện gì mà mới sáng ra đã ầm ĩ như vậy?” Tiếng quát rất uy vũ, âm trầm nhưng lại rất vang, thành công khiến tất cả mọi người đều ngừng lại việc đang làm.
Lúc này ai nấy đều quay về phía cất tiếng nói thì thấy hai người đàn ông vừa mới đi tới. Cả hai người đều mặc áo viên lĩnh bằng lụa, trên đầu đội mũ the bình đính màu đen. Vừa nhìn là đã biết người có tiền.
Người phía bên phải có khuôn mặt chữ điền, trông rất cương nghị và đáng tin. Giọng quát ban nãy chính là của người này. Người còn lại có khuôn mặt thanh tú hơn một chút, mũi cao và thẳng, mặt hơi xương, mắt và mày đều rất sắc, nhìn qua thì trông có vẻ chính trực nhưng vẫn toát lên một chút kiêu ngạo. Vừa nhìn thấy người này, Chi Giao đã giật mình.
Trời ạ, cái khuôn mặt này chẳng phải là Trần Kiến Văn, vị hôn phu cũ trong truyền thuyết mà Lê Thị Giao trước đây vẫn thường nhung nhớ đó hay sao? Nhớ lại những chuyện trước đây mà chủ nhân cũ của cái thân thể này làm trước vị hắn ta, nào là tới nhà ôm chân khóc lóc xin hắn ra tay cứu cha nàng, nào là sang làng bên phá ruộng nhà hôn thê mới của hắn đến nỗi làng bên phạt vạ, Chi Giao bỗng cảm thấy xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tuy những việc kia không phải do nàng làm, nhưng nàng đang thừa hưởng cái thân thể này, cả cái ký ức của nó, cho nên nàng có cảm giác chẳng khác gì mình đã làm những việc đó cả.
Mà bên kia, nhìn thấy Chi Giao, Kiến Văn cũng khẽ giật mình. Nhận ra người phụ nữ này chính là vị hôn thê cũ mà trước đây mình rất ghét, mặt hắn đột nhiên đanh lại. Hắn mới chỉ gặp nàng ta vài lần, thế nhưng lần nào nàng ta cũng làm khùng làm điên khiến hắn đau đầu vô cùng. Lần này không biết lại là chuyện quái quỷ gì nữa đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro