Chương 25
2024-10-30 15:56:47
Thị Nhu nghe con gái giải thích như vậy thì cũng yên tâm phần nào.
“Vậy gánh cháo của con làm ăn của con có thuận lợi không?”
“Ban đầu cũng có một chút rắc rối, có người muốn bắt con lên quan.” Chi Giao nhớ lại chuyện ngày đầu đi bán.
“Vậy sau đó làm sao mà con qua được?” Thị Nhu lo lắng cho con gái.
“Cũng may con gặp được người tốt nên không sao.” Nàng mỉm cười.
“Bác đừng lo. Cũng may có quan huyện thừa và anh Từ Bá đứng ra giúp đỡ, lại còn mua cháo ăn, thế nên mọi người đều muốn ăn theo. Bây giờ gánh cháo của chị Giao là đắt hàng nhất bến sông đấy.” Thu Lan đang chơi gần đó nghe thấy thì vội nói đỡ lời. Nó nghĩ rằng nếu Thị Nhu nghe được như vậy sẽ thấy rất vui, nhưng có ngờ đâu bà vừa nghe tới quan huyện thừa thì mặt đã tái lại.
Tuy bây giờ không có quan hệ gì với nhà người ta nữa, nhưng tin tức về việc con trai nhà họ đỗ Hương cống sau đó được bổ nhiệm làm quan huyện thừa thì bà vẫn rất rõ.
“Quan huyện thừa à?” Thị Nhu lẩm bẩm. Bà chỉ sợ đứa con gái của mình lại làm điều gì dại dột, ảnh hưởng tới người ta thì sau này sống không yên.
Chi Giao biết trong lòng mẹ mình đang nghĩ gì, vội trấn an bà.
“Mẹ đừng lo, con đã không còn vương vấn gì người đó nữa rồi. Kẻ bỏ mặc hôn thê trong lúc khó khăn thì cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì. Trước đây mắt con đúng là bị mù nên mới mê muội một kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy.”
“Con nói vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi. Con phải nhớ kỹ, nhà họ và nhà chúng ta hiện tại đã không còn giống như xưa. Người ta đã ở nơi mà chúng ta không thể với tới.”
“Con đã rõ rồi.”
Trời đã trưa nên Chi Giao không ngồi lâu, nàng để lại túi gạo cho Thị Nhu rồi cùng Thu Lan quẩy quang gánh đi về.
Ngày thứ ba bán cháo lươn, Chi Giao vẫn làm số lượng giống như hôm trước. Nàng biết làm nhiều hơn thì vẫn có thể bán hết, thế nhưng cái nồi to mà nàng mua hôm trước cũng chỉ đựng được hơn hai mươi tô, chưa kể có nặng hơn nữa thì nàng cũng không thể nào gánh được. Ước gì ngày ngày không phải gánh đi xa thì tốt.
Nàng dự tính mượn nhờ bếp nhà Thị Nhu để nấu. Nếu vậy chỉ cần mang nguyên liệu tới đó là được. Thế nhưng tạm thời chưa quen với cuộc sống ở đây, nàng chưa muốn tiếp xúc nhiều với gia đình mẹ đẻ của chủ nhân thân thể này, sợ có sai sót gì thì dễ khiến mọi người sinh nghi, bởi vậy chỉ đành gác ý định này lại.
Nếu sau này làm ăn được thì nàng nhất định phải thuê hẳn một chỗ trên huyện để đỡ phải gánh cháo xa mới được. Bây giờ mới là mùa Thu, trời chưa lạnh lắm, nếu tới mùa Đông mưa phùn gió bấc thì không biết nàng có gánh nổi giữa cái lạnh căm căm đó hay không.
Gánh cháo của Chi Giao có vẻ đã bắt đầu có chút tiếng tăm, vì vậy hôm nay bán còn hết hàng nhanh hơn cả hôm qua. Một trăm hai mươi đồng hôm nay, nàng dành để mua đòn gánh và hai cái chậu, hết tổng tất cả là bảy mươi đồng. Còn năm mươi đồng, nàng mua thêm bốn bát gạo và ít đồ ăn.
Hôm nay nàng quyết định sẽ nấu cơm. Từ khi xuyên tới đây ngày nào cũng phải ăn cháo, Chi Giao thực sự sắp không chịu nổi nữa. Dù gần đây có lươn để tẩm bổ nhưng vẫn không thể thay thế cơm được.
Cá ở đây tương đối rẻ, nàng mua hai con cá quả mà giá chỉ có năm đồng. Tuy nhiên muốn kho cá thì lại phải mua thêm năm đồng mật, bảy đồng nước mắm. Không có gì đựng nên nàng lại phải mua thêm hai cái hũ, mỗi cái năm đồng nữa, tổng tất cả là hai mươi bảy đồng. Trong tay nàng chỉ còn lại ba đồng.
Chi Giao tặc lưỡi, thôi thì cũng đã khá hơn hôm qua rồi. Hôm qua còn hết sạch chẳng còn một đồng nào. Dù sao trước mắt cứ phải ăn để lấy sức đã. Nhất định ngày mai nàng sẽ tiết kiệm được nhiều hơn.
Gánh đồ về tới nhà, nàng rửa sạch sẽ ba cái bát tô và thìa đã mượn của Thị Thúy để mang trả. Hôm qua mua được nồi, hôm nay mua được bát và thìa, còn cả dao, ngày mai nàng sẽ mua thêm thớt và ghế đòn. Như vậy dần dần sẽ không phải đi mượn nữa. Nàng lại trả công cho Thu Lan một bát gạo, đồng thời mượn thêm một cái nồi và một cái thớt để về chặt cá.
“Vậy gánh cháo của con làm ăn của con có thuận lợi không?”
“Ban đầu cũng có một chút rắc rối, có người muốn bắt con lên quan.” Chi Giao nhớ lại chuyện ngày đầu đi bán.
“Vậy sau đó làm sao mà con qua được?” Thị Nhu lo lắng cho con gái.
“Cũng may con gặp được người tốt nên không sao.” Nàng mỉm cười.
“Bác đừng lo. Cũng may có quan huyện thừa và anh Từ Bá đứng ra giúp đỡ, lại còn mua cháo ăn, thế nên mọi người đều muốn ăn theo. Bây giờ gánh cháo của chị Giao là đắt hàng nhất bến sông đấy.” Thu Lan đang chơi gần đó nghe thấy thì vội nói đỡ lời. Nó nghĩ rằng nếu Thị Nhu nghe được như vậy sẽ thấy rất vui, nhưng có ngờ đâu bà vừa nghe tới quan huyện thừa thì mặt đã tái lại.
Tuy bây giờ không có quan hệ gì với nhà người ta nữa, nhưng tin tức về việc con trai nhà họ đỗ Hương cống sau đó được bổ nhiệm làm quan huyện thừa thì bà vẫn rất rõ.
“Quan huyện thừa à?” Thị Nhu lẩm bẩm. Bà chỉ sợ đứa con gái của mình lại làm điều gì dại dột, ảnh hưởng tới người ta thì sau này sống không yên.
Chi Giao biết trong lòng mẹ mình đang nghĩ gì, vội trấn an bà.
“Mẹ đừng lo, con đã không còn vương vấn gì người đó nữa rồi. Kẻ bỏ mặc hôn thê trong lúc khó khăn thì cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì. Trước đây mắt con đúng là bị mù nên mới mê muội một kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy.”
“Con nói vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi. Con phải nhớ kỹ, nhà họ và nhà chúng ta hiện tại đã không còn giống như xưa. Người ta đã ở nơi mà chúng ta không thể với tới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con đã rõ rồi.”
Trời đã trưa nên Chi Giao không ngồi lâu, nàng để lại túi gạo cho Thị Nhu rồi cùng Thu Lan quẩy quang gánh đi về.
Ngày thứ ba bán cháo lươn, Chi Giao vẫn làm số lượng giống như hôm trước. Nàng biết làm nhiều hơn thì vẫn có thể bán hết, thế nhưng cái nồi to mà nàng mua hôm trước cũng chỉ đựng được hơn hai mươi tô, chưa kể có nặng hơn nữa thì nàng cũng không thể nào gánh được. Ước gì ngày ngày không phải gánh đi xa thì tốt.
Nàng dự tính mượn nhờ bếp nhà Thị Nhu để nấu. Nếu vậy chỉ cần mang nguyên liệu tới đó là được. Thế nhưng tạm thời chưa quen với cuộc sống ở đây, nàng chưa muốn tiếp xúc nhiều với gia đình mẹ đẻ của chủ nhân thân thể này, sợ có sai sót gì thì dễ khiến mọi người sinh nghi, bởi vậy chỉ đành gác ý định này lại.
Nếu sau này làm ăn được thì nàng nhất định phải thuê hẳn một chỗ trên huyện để đỡ phải gánh cháo xa mới được. Bây giờ mới là mùa Thu, trời chưa lạnh lắm, nếu tới mùa Đông mưa phùn gió bấc thì không biết nàng có gánh nổi giữa cái lạnh căm căm đó hay không.
Gánh cháo của Chi Giao có vẻ đã bắt đầu có chút tiếng tăm, vì vậy hôm nay bán còn hết hàng nhanh hơn cả hôm qua. Một trăm hai mươi đồng hôm nay, nàng dành để mua đòn gánh và hai cái chậu, hết tổng tất cả là bảy mươi đồng. Còn năm mươi đồng, nàng mua thêm bốn bát gạo và ít đồ ăn.
Hôm nay nàng quyết định sẽ nấu cơm. Từ khi xuyên tới đây ngày nào cũng phải ăn cháo, Chi Giao thực sự sắp không chịu nổi nữa. Dù gần đây có lươn để tẩm bổ nhưng vẫn không thể thay thế cơm được.
Cá ở đây tương đối rẻ, nàng mua hai con cá quả mà giá chỉ có năm đồng. Tuy nhiên muốn kho cá thì lại phải mua thêm năm đồng mật, bảy đồng nước mắm. Không có gì đựng nên nàng lại phải mua thêm hai cái hũ, mỗi cái năm đồng nữa, tổng tất cả là hai mươi bảy đồng. Trong tay nàng chỉ còn lại ba đồng.
Chi Giao tặc lưỡi, thôi thì cũng đã khá hơn hôm qua rồi. Hôm qua còn hết sạch chẳng còn một đồng nào. Dù sao trước mắt cứ phải ăn để lấy sức đã. Nhất định ngày mai nàng sẽ tiết kiệm được nhiều hơn.
Gánh đồ về tới nhà, nàng rửa sạch sẽ ba cái bát tô và thìa đã mượn của Thị Thúy để mang trả. Hôm qua mua được nồi, hôm nay mua được bát và thìa, còn cả dao, ngày mai nàng sẽ mua thêm thớt và ghế đòn. Như vậy dần dần sẽ không phải đi mượn nữa. Nàng lại trả công cho Thu Lan một bát gạo, đồng thời mượn thêm một cái nồi và một cái thớt để về chặt cá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro