Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng

Chương 2

Khuyết Danh

2025-03-31 09:31:12

Bà mẫu mắng mỏi miệng, ngáp dài một tiếng rồi quay lưng, chẳng mấy chốc tiếng ngáy vang lên như sấm rền. Đêm tháng sáu ở thôn quê, trăng sao lờ mờ, khói ngải cứu đuổi muỗi bốc lên cay xè, ta nhìn chằm chằm vào tấm chăn rách nát trên giường, hết vá rồi lại chắp, không khỏi khẽ nhíu mày thở dài. Trời ơi, rốt cuộc thì ai mới là người không sạch sẽ đây? Nghe tin Nhà họ Triệu có dâu mới, dân làng Đào Thủy rủ nhau đến xem mặt. "Chậc chậc, cô dâu thứ hai Nhà họ Triệu xinh xắn thật đấy, còn đẹp hơn cả Đại Linh nhà họ Trần hồi con gái." Bà thím hàng xóm nhanh miệng cười nói với bà mẫu ta. Bà mẫu ta bĩu môi: "Đại Linh tốt thế cơ mà, còn con này nhà ta, hừ, nhìn là biết không phải hạng người đoan chính rồi." "Ối giời ơi, bà già này mắt mũi kèm nhèm rồi hay sao ấy, sao mà nhìn ra được thế?" "Ta ngửi mùi mà ra đấy! Ai đời con dâu mà phu quân đi vắng vẫn còn son phấn lòe loẹt, không phải hồ ly tinh thì là gì?" Bà thím hàng xóm cười ha hả, chỉ tay vào mũi bà mẫu ta trách yêu: "Bà thì muốn trét phấn đấy, nhưng cái mặt già của bà có trát cả đống phấn cũng chẳng đẹp hơn cục phân trâu hay da cóc ghẻ là bao!" Vừa mới chân ướt chân ráo đến đây, biết bà mẫu vẫn còn hậm hực chuyện ta từng là nha hoàn nhà họ Tiền, ta cũng chẳng giận hờn gì, còn múc một bát cháo đưa cho bà ấy: "Mẫu thân yên tâm, con là người tử tế." Bà mẫu ta hơi ngượng ngùng, cầm bát cháo lên húp: "Ai mà biết được... cứ từ từ xem đã." Nhà họ Triệu quả là nghèo rớt mồng ta, cả nhà dốc sức nuôi một cậu con trai ăn học, đến nỗi suýt phải bán cả đồ đạc trong nhà. Nhưng nghe nói tam ca Triệu Đắc Vạn cũng rất có chí, không chỉ sớm đậu kỳ thi hương, mà năm sau còn định thi cả hội nữa. Trưa ngày thứ hai ta ở Nhà họ Triệu, tứ ca Triệu Đắc Quán hớn hở vác về hai bó cành liễu to tướng. Thằng bé nửa người lớn nửa trẻ con này, quần áo thì rách rưới, giày dép hở cả ngón chân, mặt mày nhem nhuốc mồ hôi, nhìn là biết ngay một đứa không yên phận. Bà mẫu mắt kém, chỉ nhìn được bóng người lờ mờ, thấy Triệu Đắc Quán về liền vội vàng lục tìm trong tủ lấy ra mấy quả mơ núi trắng hồng. "Út con, mấy ngày nay lại đi đâu chơi bời đấy? Có bị c.h.ế.t đói không? Đây là nhị tẩu tẩu của con, mau gọi đi!" Triệu Đắc Quán cười tít mắt nhận lấy quả mơ núi, lập tức ăn ngấu nghiến. Ăn xong, nó lau miệng, nhe răng cười với ta: "Chào tẩu!" Ta đáp lời, bưng chậu nước rửa mặt cho nó. Nó rửa qua loa rồi chạy tót ra bóng cây ngoài sân, bày cành liễu ra nghịch. Bà mẫu có thói quen ngủ trưa, sau khi hầu hạ bà ấy lên giường, ta liền cầm chổi và giẻ lau, cố gắng dọn dẹp cái nhà nghèo xơ xác, gió lùa tứ phía này cho thật sạch sẽ. Nhà họ Triệu có ba gian nhà chính, hai bên là phòng ngủ, gian giữa là bếp, trong sân còn có một gian nhà ngang trông khá mới, ta đoán đó là phòng của Triệu Đắc Thiên và tân nương cũ đã bị dọa cho chạy mất. Bị dọa chạy mất— Trong đầu ta chợt nhớ đến lời đồn nghe được ở nhà phú ông Tiền, chuyện hai cậu phu đệ Nhà họ Triệu lén nghe chuyện tân phòng. Triệu Đắc Vạn ta chưa gặp bao giờ, nên không dám bàn, nhưng còn Triệu Đắc Quán đang mồ hôi nhễ nhại đan giỏ bằng cành liễu ngoài sân, trông mặt mũi vẫn còn trẻ con, sao mà giống hạng lưu manh được. Triệu Đắc Quán khéo tay thật, chỉ một lát đã đan xong hai cái giỏ xinh xắn, màu xanh mướt trông rất đẹp. Ta nảy ra ý, bưng bát nước ra chỗ bóng cây: "Đắc Quán này, đệ có biết đan giỏ bắt cá không?" Triệu Đắc Quán uống ừng ực hết bát nước, đắc ý đáp ngay: "Biết ạ!" "Vậy đan cho nhị tẩu một cái giỏ bắt cá được không? Ta muốn ra sông kiếm ít cá." Lần này hắn đáp còn nhanh hơn: "Không được!" Ta ngạc nhiên: "Sao lại không được?" "Mẫu thân không cho!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng

Số ký tự: 0