Chương 10
2024-08-22 18:48:51
Hình ảnh cuối cùng Phó Gia Du thấy trước khi ngất lịm đi chính là gương mặt lo lắng sốt ruột, mồ hôi thấm vầng trán, miệng không ngừng la lên tìm người của Cẩn Gia Lạc, đáy lòng của cô có gì đó khẽ chạm qua. Đợi Phó Gia Du tỉnh lại, Cẩn Gia Lạc vẫn ngồi bên cạnh cô, bên ngoài y tá bác sĩ đi qua đi lại, xem ra ở đây là bệnh viện, không biết cô đã thiếp đi bao lâu, muốn ngồi dậy, Cẩn Gia Lạc vội vàng đỡ cô, mở miệng lầm bầm:
- Bác sĩ nói dạ dày em không tốt, không thể ăn những món cay nóng sẽ tổn thương dạ dày, sao em không biết quan tâm thân thể chút nào, tối nay còn ăn món đó nữa.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, gánh trên vai thâm thù đại hận của gia tộc, Phó Gia Du luôn cô độc, chuyện gì cũng muốn tự mình làm, muốn chăm sóc mẹ nuôi, không biết bao lâu rồi không có người quan tâm cô như vậy, đáy lòng cô mềm mại hẳn đi. Nhưng bề ngoài lại lạnh lùng nói:
- Cẩn đại thiếu gia, chuyện ngày hôm nay cám ơn anh, nhưng chúng ta không thân thiết đến nỗi nói những chuyện này, tôi muốn về nhà – Định đứng lên, Cẩn Gia Lạc mạnh mẽ ngăn cản cô, lớn tiếng:
- Phó Gia Du, em điên rồi sao, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi, em nghe rõ không?
Nhớ đến hình ảnh Phó Gia Du ngất lịm trong vòng tay hắn, gương mặt trắng nhợt không còn chút máu, Cẩn Gia Lạc cảm thấy nghẹt thở, trái tim dường như ngừng đập, hắn chưa từng có cảm giác như vậy, cảm giác chỉ cần Phó Gia Du bình yên mạnh khỏe, dù muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng không ngần ngại. Đợi tới lúc bác sĩ nói Phó Gia Du không sao, Cẩn Gia Lạc dường như mới tìm lại được hơi thở, trái tim an ổn nằm nguyên vị trí. Giờ cô vừa tỉnh lại đã không lo lắng cho bản thân cứ muốn về nhà, lửa giận bốc cao, Cẩn Gia Lạc tức giận đến nỗi muốn giết người.
- Tôi…tôi…anh làm gì hung dữ như vậy chứ - Phó Gia Du yếu ớt phản bác.
Cẩn Gia Lạc cũng nhận ra bản thân quá hung dữ dù sao cô cũng là bệnh nhân, thở dài hạ thấp thanh âm khuyên:
- Em cứ nghỉ ngơi một chút đi, ngủ thêm một đêm đợi sáng mai anh đưa em về - Đỡ Phó Gia Du nằm xuống, lại cẩn thận đắp chăn cho Phó Gia Du.
Phó Gia Du khó khi không chống cự mà thỏa hiệp với Cẩn Gia Lạc, nhắm hai mắt nhưng cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng luôn đặt trên người cô, làm cho người của cô cứ khó chịu cứng nhắc. Có lẽ cô quá mệt mỏi lại đau đớn một hồi nên cô nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời le lói xen kẽ tán cây chen chúc chiếu vào căn phòng, đánh thức người con gái nằm trên giường. Phó Gia Du nhập nhèm mở mắt, bị ánh sáng làm khó chịu lần nữa nhắm mắt, sau đó mới chậm rãi mở mắt lần nữa. Cô muốn đưa tay xoa nhẹ đôi mắt nhưng bỗng nhiên phát hiện tay của bản thân bị một bàn tay khác nắm chặt, cô cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện Cẩn Gia Lạc, hắn đang nắm chặt tay nàng, gối đầu bên giường, gương mặt mệt mỏi, mày nhíu chặt thiếp đi. Nói thật, Phó Gia Du có chút kinh ngạc, cô cứ nghĩ đợi cô ngủ Cẩn Gia Lạc sẽ rời khỏi, không ngờ hắn vẫn ngồi ở đây chăm sóc cô cả một đêm, trong bất chợt Phó Gia Du có chút xúc động muốn đưa tay chạm vào gương mặt mệt mỏi sầu lo đó của Cẩn Gia Lạc. Hành động vô thức, khi Phó Gia Du sắp chạm vào gương mặt của Cẩn Gia Lạc thì Cẩn Gia Lạc bất ngờ cử động, sắp sửa mở mắt. Phó Gia Du giật mình mới nhận ra bản thân đang làm gì, vội vàng thu tay lại, mắt ngó nhìn xung quanh che giấu sự lúng túng của bản thân. Cẩn Gia Lạc chậm rãi mở mắt, lập tức liền nhớ đến Phó Gia Du, vội vàng nhìn cô, phát hiện cô đã tỉnh lại, đứng bật dậy lo lắng hỏi:
- Du nhi, em cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?
- Không sao, tôi rất tốt – Phó Gia Du né tránh ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng đáp lại, nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện trời đã trễ, vội vàng ngồi dậy, muốn xuống giường đề nghị - Trễ rồi, tôi còn phải đi làm nữa.
- Du nhi, hay là em xin nghỉ một ngày đi – Cẩn Gia Lạc nhỏ nhẹ muốn thương lượng với Phó Gia Du.
Phó Gia Du muốn từ chối nhưng nhớ đến hành động quan tâm và sự chăm sóc đêm qua của Cẩn Gia Lạc, cô không muốn mạnh mẽ phản bác Cẩn Gia Lạc, mỉm cười nhẹ đáp lại:
- Bác sĩ cũng nói tôi chỉ cần nghỉ ngơi một đêm thôi, tôi khỏe nhiều rồi, ở ngân hàng có nhiều việc phải làm nữa. Anh đừng ngăn cản nữa được không, hay chúng ta đi ăn gì đó đi được không, rồi tôi sẽ đến chỗ làm.
Cẩn Gia Lạc rốt cuộc thỏa hiệp đồng ý với Phó Gia Du. Hai người bọn họ đi ra khỏi bệnh viện, tìm một quán nhỏ bên đường, bác sĩ dặn Phó Gia Du phải ăn thanh đạm chút nên hắn đã chọn cháo trắng và bánh ngọt, đúng lúc trùng ý của cô. Đợi món lên, săn sóc đưa bánh ngọt cho cô, Cẩn Gia Lạc nói:
- Em ăn thử đi, quán này nhỏ nhưng thức ăn thực sự rất ngon.
- Cẩn đại thiếu gia mà từng ăn ở quán nhỏ như vậy sao, thực sự rất bất ngờ đó – Phó Gia Du đùa giỡn nhưng không hề có ý khinh thường giễu cợt.
Cẩn Gia Lạc cũng nghe ra ý tứ trong lời của cô, bình thản đáp lại:
- Có rất nhiều điều em không biết về tôi, em có hứng thú tìm hiểu về tôi không?
Phó Gia Du nhún vai bình thản từ chối cho ý kiến. Dưới ánh mặt trời ấm áp, tuấn nam mĩ nữ cùng nhau ăn điểm tâm, nhìn nhau nhẹ mỉm cười, hình ảnh tuyệt đẹp mãn nguyện vô cùng.
Bước chân vào ngân hàng Thân Thông cũng là Sở đặc vụ, không ngờ nơi đây hôm nay người ra người vào tấp nập, xem ra ai cũng bận rộn, cô không chút vội vàng bước vào phòng của mình, Hàn Tịnh đã đang đợi sẵn trong phòng của cô, Phó Gia Du không nhanh không chậm hỏi:
- Sáng nay có chuyện gì thế?
- Tối hôm qua, có rất nhiều điểm liên lạc của chúng ta đã bị đặc vụ tập kích, có người bị bắt kẻ chết, chủ nhiệm Lý đang tức giận, muốn mọi người năm phút sau tập họp tại phòng họp – Hàn Tịnh nhanh chóng nói những điều cô biết.
Nghe vậy, Phó Gia Du nhíu mày suy tư, gật đầu một cái nói:
- Hàn Tịnh, em tìm người nhanh chóng tìm hiểu mấy người bị bắt đang bị giam ở đâu? Có ai đã phản bội rồi hay không? Mấy cứ điểm liên lạc của chúng ta cũng để bọn họ tạm thời rút lui trước.
Hàn Tịnh biểu tình ngưng trọng, đáp được liền quay người đi ra ngoài làm những điều Phó Gia Du dặn dò. Phó Gia Du cũng không chần chừ nữa đứng dậy đi đến phòng họp, xem thử Lý Kế Xương sẽ nổi giận như thế nào. Người đã đến đầy phòng, đang nhỏ to thảo luận, Lý Thừa Nghiệp cũng đã đến, nhìn thấy cô cũng gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi, Phó Gia Du cũng nể mặt hắn đi đến chỗ bên cạnh hắn ngồi xuống. Lý Kế Xương rất nhanh đã đến, ngồi xuống, gương mặt vô cùng giận dữ khác xa vẻ đạo mạo quân tử thường ngày, lớn giọng hỏi:
- Ai đó có thể giải thích cho tôi vì sao chỉ trong một đêm, nhiều cứ điểm của chúng ta bị tấn công như vậy chứ. Đội trưởng Lý, đội trưởng Phó, hai người có gì để giải thích không? – Giờ phút này ông sẽ hỏi tội tất cả dù có là con trai của ông vẫn vậy.
Phó Gia Du là đội trưởng đội tình báo, xảy ra chuyện như vậy không thể trốn tránh trách nhiệm, là người lên tiếng đầu tiên:
- Chuyện này hoàn toàn là lỗi của tôi, tôi sẽ cho người lập tức điều tra tại sao tin tức lại bị lộ, sau đó khắc phục hậu quả về sau.
- Tôi cũng có sai, sẽ lập tức hành động điều tra chuyện này – Lý Thừa Nghiệp tiếp lời, không định để mình Phó Gia Du gánh trách nhiệm.
Lý Kế Xương định nói gì đó thì Tiền Tiểu Bảo bước vào, thầm thì gì đó bên tai của Lý Kế Xương, biểu tình trên mặt ông ta thả lỏng hơn rất nhiều, đứng lên đi về phòng chỉ để lại một câu:
- Đội trưởng Lý, đội trưởng Phó, hai người đi theo tôi.
Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du liếc nhìn nhau một cái, đứng dậy theo sau Lý Kế Xương, Tiền Tiểu Bảo cũng theo sau bọn họ, để lại mọi người xì xào bàn tán sau lưng.
- Bác sĩ nói dạ dày em không tốt, không thể ăn những món cay nóng sẽ tổn thương dạ dày, sao em không biết quan tâm thân thể chút nào, tối nay còn ăn món đó nữa.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, gánh trên vai thâm thù đại hận của gia tộc, Phó Gia Du luôn cô độc, chuyện gì cũng muốn tự mình làm, muốn chăm sóc mẹ nuôi, không biết bao lâu rồi không có người quan tâm cô như vậy, đáy lòng cô mềm mại hẳn đi. Nhưng bề ngoài lại lạnh lùng nói:
- Cẩn đại thiếu gia, chuyện ngày hôm nay cám ơn anh, nhưng chúng ta không thân thiết đến nỗi nói những chuyện này, tôi muốn về nhà – Định đứng lên, Cẩn Gia Lạc mạnh mẽ ngăn cản cô, lớn tiếng:
- Phó Gia Du, em điên rồi sao, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi, em nghe rõ không?
Nhớ đến hình ảnh Phó Gia Du ngất lịm trong vòng tay hắn, gương mặt trắng nhợt không còn chút máu, Cẩn Gia Lạc cảm thấy nghẹt thở, trái tim dường như ngừng đập, hắn chưa từng có cảm giác như vậy, cảm giác chỉ cần Phó Gia Du bình yên mạnh khỏe, dù muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng không ngần ngại. Đợi tới lúc bác sĩ nói Phó Gia Du không sao, Cẩn Gia Lạc dường như mới tìm lại được hơi thở, trái tim an ổn nằm nguyên vị trí. Giờ cô vừa tỉnh lại đã không lo lắng cho bản thân cứ muốn về nhà, lửa giận bốc cao, Cẩn Gia Lạc tức giận đến nỗi muốn giết người.
- Tôi…tôi…anh làm gì hung dữ như vậy chứ - Phó Gia Du yếu ớt phản bác.
Cẩn Gia Lạc cũng nhận ra bản thân quá hung dữ dù sao cô cũng là bệnh nhân, thở dài hạ thấp thanh âm khuyên:
- Em cứ nghỉ ngơi một chút đi, ngủ thêm một đêm đợi sáng mai anh đưa em về - Đỡ Phó Gia Du nằm xuống, lại cẩn thận đắp chăn cho Phó Gia Du.
Phó Gia Du khó khi không chống cự mà thỏa hiệp với Cẩn Gia Lạc, nhắm hai mắt nhưng cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng luôn đặt trên người cô, làm cho người của cô cứ khó chịu cứng nhắc. Có lẽ cô quá mệt mỏi lại đau đớn một hồi nên cô nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời le lói xen kẽ tán cây chen chúc chiếu vào căn phòng, đánh thức người con gái nằm trên giường. Phó Gia Du nhập nhèm mở mắt, bị ánh sáng làm khó chịu lần nữa nhắm mắt, sau đó mới chậm rãi mở mắt lần nữa. Cô muốn đưa tay xoa nhẹ đôi mắt nhưng bỗng nhiên phát hiện tay của bản thân bị một bàn tay khác nắm chặt, cô cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện Cẩn Gia Lạc, hắn đang nắm chặt tay nàng, gối đầu bên giường, gương mặt mệt mỏi, mày nhíu chặt thiếp đi. Nói thật, Phó Gia Du có chút kinh ngạc, cô cứ nghĩ đợi cô ngủ Cẩn Gia Lạc sẽ rời khỏi, không ngờ hắn vẫn ngồi ở đây chăm sóc cô cả một đêm, trong bất chợt Phó Gia Du có chút xúc động muốn đưa tay chạm vào gương mặt mệt mỏi sầu lo đó của Cẩn Gia Lạc. Hành động vô thức, khi Phó Gia Du sắp chạm vào gương mặt của Cẩn Gia Lạc thì Cẩn Gia Lạc bất ngờ cử động, sắp sửa mở mắt. Phó Gia Du giật mình mới nhận ra bản thân đang làm gì, vội vàng thu tay lại, mắt ngó nhìn xung quanh che giấu sự lúng túng của bản thân. Cẩn Gia Lạc chậm rãi mở mắt, lập tức liền nhớ đến Phó Gia Du, vội vàng nhìn cô, phát hiện cô đã tỉnh lại, đứng bật dậy lo lắng hỏi:
- Du nhi, em cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không sao, tôi rất tốt – Phó Gia Du né tránh ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng đáp lại, nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện trời đã trễ, vội vàng ngồi dậy, muốn xuống giường đề nghị - Trễ rồi, tôi còn phải đi làm nữa.
- Du nhi, hay là em xin nghỉ một ngày đi – Cẩn Gia Lạc nhỏ nhẹ muốn thương lượng với Phó Gia Du.
Phó Gia Du muốn từ chối nhưng nhớ đến hành động quan tâm và sự chăm sóc đêm qua của Cẩn Gia Lạc, cô không muốn mạnh mẽ phản bác Cẩn Gia Lạc, mỉm cười nhẹ đáp lại:
- Bác sĩ cũng nói tôi chỉ cần nghỉ ngơi một đêm thôi, tôi khỏe nhiều rồi, ở ngân hàng có nhiều việc phải làm nữa. Anh đừng ngăn cản nữa được không, hay chúng ta đi ăn gì đó đi được không, rồi tôi sẽ đến chỗ làm.
Cẩn Gia Lạc rốt cuộc thỏa hiệp đồng ý với Phó Gia Du. Hai người bọn họ đi ra khỏi bệnh viện, tìm một quán nhỏ bên đường, bác sĩ dặn Phó Gia Du phải ăn thanh đạm chút nên hắn đã chọn cháo trắng và bánh ngọt, đúng lúc trùng ý của cô. Đợi món lên, săn sóc đưa bánh ngọt cho cô, Cẩn Gia Lạc nói:
- Em ăn thử đi, quán này nhỏ nhưng thức ăn thực sự rất ngon.
- Cẩn đại thiếu gia mà từng ăn ở quán nhỏ như vậy sao, thực sự rất bất ngờ đó – Phó Gia Du đùa giỡn nhưng không hề có ý khinh thường giễu cợt.
Cẩn Gia Lạc cũng nghe ra ý tứ trong lời của cô, bình thản đáp lại:
- Có rất nhiều điều em không biết về tôi, em có hứng thú tìm hiểu về tôi không?
Phó Gia Du nhún vai bình thản từ chối cho ý kiến. Dưới ánh mặt trời ấm áp, tuấn nam mĩ nữ cùng nhau ăn điểm tâm, nhìn nhau nhẹ mỉm cười, hình ảnh tuyệt đẹp mãn nguyện vô cùng.
Bước chân vào ngân hàng Thân Thông cũng là Sở đặc vụ, không ngờ nơi đây hôm nay người ra người vào tấp nập, xem ra ai cũng bận rộn, cô không chút vội vàng bước vào phòng của mình, Hàn Tịnh đã đang đợi sẵn trong phòng của cô, Phó Gia Du không nhanh không chậm hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sáng nay có chuyện gì thế?
- Tối hôm qua, có rất nhiều điểm liên lạc của chúng ta đã bị đặc vụ tập kích, có người bị bắt kẻ chết, chủ nhiệm Lý đang tức giận, muốn mọi người năm phút sau tập họp tại phòng họp – Hàn Tịnh nhanh chóng nói những điều cô biết.
Nghe vậy, Phó Gia Du nhíu mày suy tư, gật đầu một cái nói:
- Hàn Tịnh, em tìm người nhanh chóng tìm hiểu mấy người bị bắt đang bị giam ở đâu? Có ai đã phản bội rồi hay không? Mấy cứ điểm liên lạc của chúng ta cũng để bọn họ tạm thời rút lui trước.
Hàn Tịnh biểu tình ngưng trọng, đáp được liền quay người đi ra ngoài làm những điều Phó Gia Du dặn dò. Phó Gia Du cũng không chần chừ nữa đứng dậy đi đến phòng họp, xem thử Lý Kế Xương sẽ nổi giận như thế nào. Người đã đến đầy phòng, đang nhỏ to thảo luận, Lý Thừa Nghiệp cũng đã đến, nhìn thấy cô cũng gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi, Phó Gia Du cũng nể mặt hắn đi đến chỗ bên cạnh hắn ngồi xuống. Lý Kế Xương rất nhanh đã đến, ngồi xuống, gương mặt vô cùng giận dữ khác xa vẻ đạo mạo quân tử thường ngày, lớn giọng hỏi:
- Ai đó có thể giải thích cho tôi vì sao chỉ trong một đêm, nhiều cứ điểm của chúng ta bị tấn công như vậy chứ. Đội trưởng Lý, đội trưởng Phó, hai người có gì để giải thích không? – Giờ phút này ông sẽ hỏi tội tất cả dù có là con trai của ông vẫn vậy.
Phó Gia Du là đội trưởng đội tình báo, xảy ra chuyện như vậy không thể trốn tránh trách nhiệm, là người lên tiếng đầu tiên:
- Chuyện này hoàn toàn là lỗi của tôi, tôi sẽ cho người lập tức điều tra tại sao tin tức lại bị lộ, sau đó khắc phục hậu quả về sau.
- Tôi cũng có sai, sẽ lập tức hành động điều tra chuyện này – Lý Thừa Nghiệp tiếp lời, không định để mình Phó Gia Du gánh trách nhiệm.
Lý Kế Xương định nói gì đó thì Tiền Tiểu Bảo bước vào, thầm thì gì đó bên tai của Lý Kế Xương, biểu tình trên mặt ông ta thả lỏng hơn rất nhiều, đứng lên đi về phòng chỉ để lại một câu:
- Đội trưởng Lý, đội trưởng Phó, hai người đi theo tôi.
Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du liếc nhìn nhau một cái, đứng dậy theo sau Lý Kế Xương, Tiền Tiểu Bảo cũng theo sau bọn họ, để lại mọi người xì xào bàn tán sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro