Chương 13
2024-08-22 18:48:51
Trong lòng đang âm thầm suy tính, gõ mặt bàn vài cái, mày nhíu chặt tư lự, Phó Gia Du lại nghĩ chuyện này vẫn có thể hoàn thành được nhưng trước đó bọn họ phải chuyển các đồng chí đã bị lộ đi trước đã.
– Chú định chuyển họ đi như thế nào? – Phó Gia Du hỏi.
Nói đến vấn đề này, Trương Hà lại sầu não đáp:
– Cả thành phong tỏa kiểm soát nghiêm ngặt, nhiều người như vậy muốn rời đi thật sự không dễ.
– Nếu rời đi từng người thì sao? – Phó Gia Du đề nghị.
Trương Hà khẽ lắc đầu thở dài nói:
– Chủ yếu bên quân Nhật đã biết mặt một số người muốn ra khỏi thành thật sự không dễ.
– Không thể đi đường bộ thì đi đường thủy – Phó Gia Du thấy cách này là tốt nhất hiện nay.
Trương Hà đã từng suy nghĩ đến con đường này nhưng con đường đó vẫn tồn tại vấn đề:
– Bến tàu Thượng Hải đã bị thương hội Hoàng Phố kiểm soát chặt chẽ, muốn qua mặt người của Lưu gia đưa người đi là không thể.
– Vậy thì bàn bạc với họ thử, nếu không tôi ra mặt nói với họ – Phó Gia Du càng nghĩ càng thấy chỉ có thể hi vọng ở đây.
Trương Hà nghe đến đây lập tức từ chối:
– Không được, thân phận của cô quá nhạy cảm không tiện lộ mặt, có đi thì để tôi đi. Cô đã từng tiếp xúc với người của thương hội Hoàng Phố, cô nghĩ cơ hội được mấy phần?
Nhớ đến gương mặt lạnh tanh của Lưu Nhân và những lời tâng bốc không biết giới hạn của Cẩn Gia Tú về Lưu Nhân, Phó Gia Du bật ra một con số:
– Năm phần, trước tiên tìm Lưu quản gia trước để ông ấy nói chuyện với Lưu Nhân, thuyết phục được Lưu quản gia thì hẳn nắm chắc được bảy phần.
– Được, làm theo ý của cô – Trương Hà lập tức đồng ý, không quên hỏi một chút – Chuyện kho vũ khí cô định làm thế nào?
Phó Gia Du sẽ không làm những chuyện không có tính toán kĩ càng, trước khi tính toán kĩ càng thì cô không thể nói bất cứ chuyện gì, bâng quơ đáp lại:
– Đợi tôi về nghĩ cho thật kĩ rồi nói sau, chúng ta cũng phải đưa người đi trước, tránh khi kho vũ khí bị phá, người Nhật nổi điên tra xét toàn thành. Thời gian nhạy cảm, tôi không tiện ở lâu, đi trước đây, bàn bạc được thì cho người báo tin cho tôi.
Trương Hà tất nhiên gật đầu đồng ý, tiễn Phó Gia Du ra tận cửa, cô lần nữa đội cái mũ sụp xuống che khuất gương mặt, mở cửa cẩn thận nhìn bốn phía rồi mới bước ra, theo đường cũ về phòng. Hàn Tịnh trước giờ là thân tín cũng là bạn của cô, những chuyện như vậy trước đây thường xảy ra, hiểu ý không mở miệng hỏi một câu, Phó Gia Du tin chắc sẽ có ngày cô sẽ thẳng thắn với Hàn Tịnh nhưng không phải bây giờ.
Không biết lão Trương cùng Lưu Nhân đã bàn bạc thế nào, chỉ là mấy ngày sau đó, Trương Hà dùng biện pháp đăng báo nói cho cô biết, bàn bạc thuận lợi, tối nay Lưu Nhân đã đồng ý đưa họ rời đi bằng thuyền lớn chở hàng. Nhìn dòng tin trên báo, Phó Gia Du trầm mặc suy tư. Lúc này, Hàn Tịnh đưa cho cô một phong thư nói đây do mẹ nuôi của cô gửi đến, Phó Gia Du cũng không có tâm trạng mở ra coi, cô không nghĩ một hành động lãng quên nho nhỏ như vậy đã khiến cô bỏ lỡ một tin tức quan trọng. Bây giờ, Phó Gia Du một lòng nghĩ đến chuyện mấy đồng chí rời đi bằng đường thủy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không yên tâm lắm, tay nắm chặt tờ báo cô vẫn quyết định tự bản thân đi nhìn một chuyến.
Nửa đêm hôm đó, Phó Gia Du núp ở một chỗ khuất nhìn bọn họ lần lượt lên thuyền, trông thấy khá ổn xem ra là do cô nghĩ nhiều rồi. Nhưng có lẽ cô đã yên tâm quá sớm, thuyền chưa kịp nhổ neo thì bên ngoài bỗng nhiên xông đến một đám người áo đen, rõ ràng là đặc vụ quân Nhật, la lên:
– Dừng lại, thuyền không được rời bến, bọn ta phải kiểm tra thuyền.
Tâm của Phó Gia Du giật thót lên, nắm đấm siết chặt, mày nhíu chặt tiếp theo phải làm sao mới tốt đây. Tối nay, Lưu Nhân giao toàn quyền cho Lưu quản gia xử trí, thấy đám người đặc vụ này có chút kinh sợ nhưng ông vẫn là người trải qua mưa gió đâu có gì dọa dẫm được ông, vô cùng tự nhiên ngăn cản bọn họ nói:
– Không được, đây là thuyền của Lưu gia, các vị không thể nói kiểm tra là kiểm tra được.
– Nói gì đi nữa, hôm nay bọn ta cũng phải kiểm tra thuyền này – Người cầm đầu lớn giọng hất cằm hống hách nói, những người theo sau đều đồng loạt giương súng.
Người của thương hội Hoàng Phố cũng không phải ăn chay, nhanh chóng rút súng đáp trả, gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí, Lưu quản gia hàn băng giăng đầy, ánh mắt ánh lên sự giận dữ gằn từng chữ nói:
– Tôi nể mặt các người, các người cũng phải biết điều, thuyền của thương hội Hoàng Phố không phải nói kiểm là kiểm được.
– Các người đây là có chuyện gì? – Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên.
Quay người nhìn thấy Lưu Nhân, Lưu quản gia cũng không kinh ngạc lắm bởi vì chính ông là người cho người quay về thông báo với Lưu Nhân, ông khẽ lùi một bước đứng sau Lưu Nhân, mở miệng:
– Họ là người Nhật, họ nói muốn kiểm tra thuyền.
Lưu Nhân gật đầu một cái coi như đã biết, quay qua hỏi:
– Các người là người của ai?
– Chúng tôi là người của Đội Hiến binh, đêm nay nhận được tin tức có người dùng thuyền đưa phần tử phản động rời khỏi thành trong đêm, đội trưởng Aejaman muốn chúng tôi đến kiểm tra – Trước khi đến đây, đội trưởng Aejaman đã từng dặn dò bọn họ đối với Lưu Nhân khách sáo một chút.
– Chuyện này đại tá Anayamoko có biết không? – Lưu Nhân lại hỏi.
Khi Lưu Nhân nhắc đến đại tá Anayamoko dường như khá thân quen, mấy người đặc vụ liếc nhìn nhau, nhất thời không biết làm sao, tên cầm đầu cân nhắc một hồi đành phải bước lên hơi cúi đầu nịnh nọt nhìn Lưu Nhân hạ thấp tư thái nói:
– Lưu thiếu, cầu xin anh coi như nể tình chúng tôi đêm khuya còn phải hành động, cho chúng tôi kiểm tra một chút, sẽ đi ngay, đi ngay mà.
Lưu Nhân trầm mặc lạnh lùng nhìn bọn ho một lúc rồi mới xem như thỏa hiệp đồng ý:
– Được rồi, muốn kiểm tra cũng được, các người phải nhanh lên, tôi cho các người ba phút, nếu không nhanh chóng rời khỏi thì đừng trách tôi nói lại chuyện này với đại tá Anayamoko.
– Được, được – Tên cầm đầu nhanh chóng nịnh nọt đồng ý, quay sang thuộc hạ quát lớn – Các ngươi còn đứng làm gì, mau kiểm tra đi.
Phó Gia Du đứng từ xa quan sát trong lòng thầm lo lắng sốt ruột, từ trên người lấy ra khẩu súng, mặc kệ sẽ nguy hiểm thế nào cô quyết định sẽ ra tay trên đường họ bị giải về, nếu không thực sự sẽ mất đi cơ hội cứu đồng đội của mình, ánh mắt lóe lên sát khí sắc bén. Nhưng tiếp theo lại không hề đẫm máu như Phó Gia Du nghĩ, bọn đặc vụ hùng hùng hổ hổ lên thuyền kiểm tra lại xám xịt trở xuống, không hề thu được gì, Phó Gia Du nhìn tình cảnh này thực sự có chút kinh ngạc ánh mắt dừng trên người Lưu Nhân lại dừng trên người của bọn đặc vụ. Rõ ràng lúc nãy cô đã nhìn thấy các đồng chí lên thuyền sao bọn đặc vụ lại tay không trở về, mọi bí hiểm chắc nằm trên người của Lưu Nhân vừa mới tới này.
Bọn đặc vụ nhận được tin tức lại không thu được gì còn gián tiếp đắc tội với Lưu Nhân, bọn họ có chút kinh sợ, nở nụ cười nịnh nọt nói với Lưu Nhân:
– Lưu thiếu, đắc tội, đắc tội rồi, mong Lưu thiếu đừng để trong lòng.
Lưu Nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén trừng bọn họ phun ra một chữ:
– Cút – Đón nhận ánh mắt của Lưu Nhân, bọn đặc vụ bỗng cảm thấy không rét mà run, nhanh chóng vắt chân lên cổ bỏ chạy.
– Lão Lưu, bác cho thuyền chạy đi – Chuyện đã giải quyết xong, để lại một câu, Lưu Nhân bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng cô độc lạnh lẽo của Lưu Nhân, ánh mắt Phó Gia Du nghiền ngẫm suy tư rốt cuộc Lưu Nhân này là người thế nào.
– Chú định chuyển họ đi như thế nào? – Phó Gia Du hỏi.
Nói đến vấn đề này, Trương Hà lại sầu não đáp:
– Cả thành phong tỏa kiểm soát nghiêm ngặt, nhiều người như vậy muốn rời đi thật sự không dễ.
– Nếu rời đi từng người thì sao? – Phó Gia Du đề nghị.
Trương Hà khẽ lắc đầu thở dài nói:
– Chủ yếu bên quân Nhật đã biết mặt một số người muốn ra khỏi thành thật sự không dễ.
– Không thể đi đường bộ thì đi đường thủy – Phó Gia Du thấy cách này là tốt nhất hiện nay.
Trương Hà đã từng suy nghĩ đến con đường này nhưng con đường đó vẫn tồn tại vấn đề:
– Bến tàu Thượng Hải đã bị thương hội Hoàng Phố kiểm soát chặt chẽ, muốn qua mặt người của Lưu gia đưa người đi là không thể.
– Vậy thì bàn bạc với họ thử, nếu không tôi ra mặt nói với họ – Phó Gia Du càng nghĩ càng thấy chỉ có thể hi vọng ở đây.
Trương Hà nghe đến đây lập tức từ chối:
– Không được, thân phận của cô quá nhạy cảm không tiện lộ mặt, có đi thì để tôi đi. Cô đã từng tiếp xúc với người của thương hội Hoàng Phố, cô nghĩ cơ hội được mấy phần?
Nhớ đến gương mặt lạnh tanh của Lưu Nhân và những lời tâng bốc không biết giới hạn của Cẩn Gia Tú về Lưu Nhân, Phó Gia Du bật ra một con số:
– Năm phần, trước tiên tìm Lưu quản gia trước để ông ấy nói chuyện với Lưu Nhân, thuyết phục được Lưu quản gia thì hẳn nắm chắc được bảy phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Được, làm theo ý của cô – Trương Hà lập tức đồng ý, không quên hỏi một chút – Chuyện kho vũ khí cô định làm thế nào?
Phó Gia Du sẽ không làm những chuyện không có tính toán kĩ càng, trước khi tính toán kĩ càng thì cô không thể nói bất cứ chuyện gì, bâng quơ đáp lại:
– Đợi tôi về nghĩ cho thật kĩ rồi nói sau, chúng ta cũng phải đưa người đi trước, tránh khi kho vũ khí bị phá, người Nhật nổi điên tra xét toàn thành. Thời gian nhạy cảm, tôi không tiện ở lâu, đi trước đây, bàn bạc được thì cho người báo tin cho tôi.
Trương Hà tất nhiên gật đầu đồng ý, tiễn Phó Gia Du ra tận cửa, cô lần nữa đội cái mũ sụp xuống che khuất gương mặt, mở cửa cẩn thận nhìn bốn phía rồi mới bước ra, theo đường cũ về phòng. Hàn Tịnh trước giờ là thân tín cũng là bạn của cô, những chuyện như vậy trước đây thường xảy ra, hiểu ý không mở miệng hỏi một câu, Phó Gia Du tin chắc sẽ có ngày cô sẽ thẳng thắn với Hàn Tịnh nhưng không phải bây giờ.
Không biết lão Trương cùng Lưu Nhân đã bàn bạc thế nào, chỉ là mấy ngày sau đó, Trương Hà dùng biện pháp đăng báo nói cho cô biết, bàn bạc thuận lợi, tối nay Lưu Nhân đã đồng ý đưa họ rời đi bằng thuyền lớn chở hàng. Nhìn dòng tin trên báo, Phó Gia Du trầm mặc suy tư. Lúc này, Hàn Tịnh đưa cho cô một phong thư nói đây do mẹ nuôi của cô gửi đến, Phó Gia Du cũng không có tâm trạng mở ra coi, cô không nghĩ một hành động lãng quên nho nhỏ như vậy đã khiến cô bỏ lỡ một tin tức quan trọng. Bây giờ, Phó Gia Du một lòng nghĩ đến chuyện mấy đồng chí rời đi bằng đường thủy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không yên tâm lắm, tay nắm chặt tờ báo cô vẫn quyết định tự bản thân đi nhìn một chuyến.
Nửa đêm hôm đó, Phó Gia Du núp ở một chỗ khuất nhìn bọn họ lần lượt lên thuyền, trông thấy khá ổn xem ra là do cô nghĩ nhiều rồi. Nhưng có lẽ cô đã yên tâm quá sớm, thuyền chưa kịp nhổ neo thì bên ngoài bỗng nhiên xông đến một đám người áo đen, rõ ràng là đặc vụ quân Nhật, la lên:
– Dừng lại, thuyền không được rời bến, bọn ta phải kiểm tra thuyền.
Tâm của Phó Gia Du giật thót lên, nắm đấm siết chặt, mày nhíu chặt tiếp theo phải làm sao mới tốt đây. Tối nay, Lưu Nhân giao toàn quyền cho Lưu quản gia xử trí, thấy đám người đặc vụ này có chút kinh sợ nhưng ông vẫn là người trải qua mưa gió đâu có gì dọa dẫm được ông, vô cùng tự nhiên ngăn cản bọn họ nói:
– Không được, đây là thuyền của Lưu gia, các vị không thể nói kiểm tra là kiểm tra được.
– Nói gì đi nữa, hôm nay bọn ta cũng phải kiểm tra thuyền này – Người cầm đầu lớn giọng hất cằm hống hách nói, những người theo sau đều đồng loạt giương súng.
Người của thương hội Hoàng Phố cũng không phải ăn chay, nhanh chóng rút súng đáp trả, gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí, Lưu quản gia hàn băng giăng đầy, ánh mắt ánh lên sự giận dữ gằn từng chữ nói:
– Tôi nể mặt các người, các người cũng phải biết điều, thuyền của thương hội Hoàng Phố không phải nói kiểm là kiểm được.
– Các người đây là có chuyện gì? – Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên.
Quay người nhìn thấy Lưu Nhân, Lưu quản gia cũng không kinh ngạc lắm bởi vì chính ông là người cho người quay về thông báo với Lưu Nhân, ông khẽ lùi một bước đứng sau Lưu Nhân, mở miệng:
– Họ là người Nhật, họ nói muốn kiểm tra thuyền.
Lưu Nhân gật đầu một cái coi như đã biết, quay qua hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Các người là người của ai?
– Chúng tôi là người của Đội Hiến binh, đêm nay nhận được tin tức có người dùng thuyền đưa phần tử phản động rời khỏi thành trong đêm, đội trưởng Aejaman muốn chúng tôi đến kiểm tra – Trước khi đến đây, đội trưởng Aejaman đã từng dặn dò bọn họ đối với Lưu Nhân khách sáo một chút.
– Chuyện này đại tá Anayamoko có biết không? – Lưu Nhân lại hỏi.
Khi Lưu Nhân nhắc đến đại tá Anayamoko dường như khá thân quen, mấy người đặc vụ liếc nhìn nhau, nhất thời không biết làm sao, tên cầm đầu cân nhắc một hồi đành phải bước lên hơi cúi đầu nịnh nọt nhìn Lưu Nhân hạ thấp tư thái nói:
– Lưu thiếu, cầu xin anh coi như nể tình chúng tôi đêm khuya còn phải hành động, cho chúng tôi kiểm tra một chút, sẽ đi ngay, đi ngay mà.
Lưu Nhân trầm mặc lạnh lùng nhìn bọn ho một lúc rồi mới xem như thỏa hiệp đồng ý:
– Được rồi, muốn kiểm tra cũng được, các người phải nhanh lên, tôi cho các người ba phút, nếu không nhanh chóng rời khỏi thì đừng trách tôi nói lại chuyện này với đại tá Anayamoko.
– Được, được – Tên cầm đầu nhanh chóng nịnh nọt đồng ý, quay sang thuộc hạ quát lớn – Các ngươi còn đứng làm gì, mau kiểm tra đi.
Phó Gia Du đứng từ xa quan sát trong lòng thầm lo lắng sốt ruột, từ trên người lấy ra khẩu súng, mặc kệ sẽ nguy hiểm thế nào cô quyết định sẽ ra tay trên đường họ bị giải về, nếu không thực sự sẽ mất đi cơ hội cứu đồng đội của mình, ánh mắt lóe lên sát khí sắc bén. Nhưng tiếp theo lại không hề đẫm máu như Phó Gia Du nghĩ, bọn đặc vụ hùng hùng hổ hổ lên thuyền kiểm tra lại xám xịt trở xuống, không hề thu được gì, Phó Gia Du nhìn tình cảnh này thực sự có chút kinh ngạc ánh mắt dừng trên người Lưu Nhân lại dừng trên người của bọn đặc vụ. Rõ ràng lúc nãy cô đã nhìn thấy các đồng chí lên thuyền sao bọn đặc vụ lại tay không trở về, mọi bí hiểm chắc nằm trên người của Lưu Nhân vừa mới tới này.
Bọn đặc vụ nhận được tin tức lại không thu được gì còn gián tiếp đắc tội với Lưu Nhân, bọn họ có chút kinh sợ, nở nụ cười nịnh nọt nói với Lưu Nhân:
– Lưu thiếu, đắc tội, đắc tội rồi, mong Lưu thiếu đừng để trong lòng.
Lưu Nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén trừng bọn họ phun ra một chữ:
– Cút – Đón nhận ánh mắt của Lưu Nhân, bọn đặc vụ bỗng cảm thấy không rét mà run, nhanh chóng vắt chân lên cổ bỏ chạy.
– Lão Lưu, bác cho thuyền chạy đi – Chuyện đã giải quyết xong, để lại một câu, Lưu Nhân bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng cô độc lạnh lẽo của Lưu Nhân, ánh mắt Phó Gia Du nghiền ngẫm suy tư rốt cuộc Lưu Nhân này là người thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro