Điệp Chiến Gia Thù

Chương 22

2024-08-22 18:48:51

Phó Gia Du nhíu chặt mày lặp lại trọng điểm trong câu nói của Võ Hoàng:

- Cẩn gia? Lưu gia? Lý gia? Người Nhật? – Rốt cuộc là ai liên quan đến thảm sát Hà gia năm xưa, hoặc là tất cả đều có liên quan, anh hai của cô Hà Gia Nhân hiện thời là Lưu Nhân, là người của Lưu gia, vậy năm xưa Lưu gia rốt cuộc đóng vai trò gì – Đồng chí Võ Hoàng, chú đã điều tra bao nhiêu năm chú nghĩ ai là có khả năng nhất?

- Lần này, Himanaya tới Thượng Hải, Nhật Bản chắc chắn có âm mưu gì đó, bây giờ xem ra có liên quan đến chuyện của Hà gia năm xưa và cả thứ Hà gia đã cất giữ. Chúng ta phải nghĩ cách điều tra chuyện năm xưa – Võ Hoàng nói.

Phó Gia Du trầm tư rốt cuộc quyết định:

- Nếu đã vậy, tôi sẽ bắt đầu điều tra từ Cẩn gia – Lưu gia đã có Lưu Nhân tạm thời không đáng lo ngại, còn Lý gia có một tên cáo già như Lý Kế Xương cô không thể đánh rắn động cỏ, không giống như Cẩn gia nhờ mối quan hệ với Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Tú đối với Lưu Tịnh Dung chẳng có mấy sự đề phòng.

Ba ngày sau, Phó Gia Du kéo theo Hàn Tịnh giả vờ tình cờ gặp được Cẩn Gia Tú, cùng cô đi dạo phố, trong lời gợi mở Cẩn Gia Tú dẫn bọn họ về nhà. Lần này bước vào Cẩn gia khác với lần trước, Phó Gia Du nhìn cẩn thận biệt thự Cẩn gia một phen sau này hẳn sẽ có lợi cho cô, mọi ngõ ngách trong căn nhà, từ trong lời của Cẩn Gia Tú thám thính được vị trí của từng nơi trong căn nhà. Hiện thời mọi người trong Cẩn gia đã ra ngoài chính là cơ hội tốt cho cô.

Nói chuyện đến đoạn hưng phấn, Phó Gia Du giả vờ bản thân muốn đi vệ sinh, khẽ nháy mắt với Hàn Tịnh ra hiệu rồi lén lút đi vào thư phòng của Cẩn Thiên. Khẽ mở cửa rồi lại cẩn thận không tạo ra âm thanh đóng cửa lại, đeo vào bao tay, bắt đầu tìm kiếm trên bàn và ngăn bàn. Tìm cẩn thận một lượt rồi lại tìm trên các kệ tủ nhưng không tìm thấy bất kì thứ gì. Phó Gia Du lại nhìn quanh căn phòng một lượt, ánh mắt của cô dừng trên tủ sắt bảo hiểm trong căn phòng, trực giác của cô nói thứ cô cần có thể nằm trong chiếc tủ đó. Cô đi tới gần, khi bàn tay sắp chạm tới chiếc tủ sắt, bỗng nghe được tiếng reo hò vui mừng của Cẩn Gia Tú:

- Cha, anh hai, hai người về rồi sao?

Lo lắng nhìn về phía cửa, xem ra cô phải dừng việc tìm kiếm ở đây, quay đầu lại nhìn thật kĩ chiếc tủ bảo hiểm, nhanh chóng đi ra ngoài, cẩn thận không phát ra thanh âm và không để ai phát hiện có người từng đi vào thư phòng.

Từ bên trong đi ra, Cẩn Gia Lạc vừa nhìn thấy Phó Gia Du vô cùng vui mừng, bước nhanh đến gần cô hỏi:

- Tiểu Du, sao em lại đến đây? – Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Phó Gia Du.

- Tôi… - Hơi ngại ngùng né tránh ánh mắt của Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du định trả lời thì Cẩn Gia Tú đã mở miệng:

- Là em, là em đã rủ chị Gia Du và chị Tịnh về đây chơi.

Cẩn Thiên đã sống bao nhiêu năm chứ, mắt sáng như sao, chỉ nhìn sơ qua đã đoán được nhi tử của ông có ý không tốt đối với con gái nhà người ta. Chăm chú đánh giá Phó Gia Du, nhìn cô có vẻ lạnh lùng nhưng vô cùng bao che người mình, xem con gái của ông luôn miệng nói tốt cho cô là biết. Hơn nữa, từ lần trước động thủ cho thấy cô tinh thông võ nghệ, là một nữ kiệt anh hào, nhìn qua vô cùng phù hợp với con trai ông. Nói nhiều hơn nữa, tốt nhất chính là con trai ông có ý với người ta.

Cảm giác được có người đang đánh giá bản thân, Phó Gia Du ngước mặt nhìn lập tức thấy đó là Cẩn Thiên, khó hiểu lên tiếng chào hỏi:

- Cẩn lão gia, hôm nay lại đến làm phiền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không phiền, không phiền, Tú nhi, con bé này rất ít khi đưa bạn về nhà chơi, trong nhà lại vắng vẻ, cô cứ thường xuyên đến chơi – Cẩn Thiên hiền từ nói.

- Sao cô lại tới đây? – Bỗng từ phía sau vang lên âm thanh khó chịu hỏi, quay người liền nhìn thấy Cẩn Gia Văn đang chau mày nhìn cô.

Phó Gia Du không thèm để ý đến hắn, nhưng Cẩn Gia Tú lại không vui:

- Anh ba, chị Gia Du là em mời đến, thái độ của anh là sao chứ?

Cẩn Gia Văn nhìn sao cũng thấy Phó Gia Du không có ý tốt nhưng lại không cách nào phản bác em gái cưng khó chịu nói:

- Em… em… - Muốn mắng Cẩn Gia Tú một trận vì tội dễ bị lừa gạt nhưng lại không nói ra lời, tức giận đến mức gương mặt đỏ rần lên.

Cẩn Gia Lạc đi tới vỗ vào vai của hắn, nghiêm khắc trừng hắn nói:

- Gia Văn, không được vô lễ.

Cẩn Gia Văn có thể tức giận với Cẩn Gia Tú nhưng lại không dám tỏ thái độ với Cẩn Gia Lạc, quay người không nhìn nữa, không nhìn thấy thì tâm không phiền, đi thẳng nói:

- Ta đi chơi.

Thái độ gì vậy chứ, Cẩn Gia Tú tức giận đến mức giậm chân, chạy đến chỗ của Phó Gia Du nói:

- Chị Gia Du, anh ba em tính cách quái đản, chị đừng để ý.

Phó Gia Du mỉm cười nhẹ lắc đầu, cô có nhiều việc như vậy hơi sức đâu còn để ý đến thái độ của Cẩn Gia Văn.

Lại nói chuyện thêm một hồi, dùng xong bữa tối, Phó Gia Du và Hàn Tịnh mới trong sự lưu luyến của Cẩn Gia Tú rời đi, Cẩn Gia Lạc nhất quyết muốn đưa bọn họ quay về, Phó Gia Du không từ chối được nên đành mặc kệ, đợi bọn họ đi vào trong nhà, Cẩn Gia Lạc mới lái xe rời đi. Phó Gia Du không tự chủ ngoái đầu lại nhìn theo, Hàn Tịnh đi bên cạnh nhìn thấy nhếch miệng cười nói:

- Xem ra rất lưu luyến nha.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Gia Du không tự nhiên tằng hắng một tiếng:

- Em đang nói bậy gì đó.

- Em nói bậy gì chứ, rõ ràng chị cũng có ý với người ta mà, em nhìn thấy Cẩn Gia Lạc cũng rất thật lòng với chị - Hàn Tịnh nghiêm túc nói, tối nay cô xem như nhìn rõ, Cẩn Gia Lạc rất tốt với Phó Gia Du, vô cùng quan tâm chăm sóc.

Phó Gia Du kín tiếng, giỏi che giấu tâm tư, cô làm bạn bên cạnh Phó Gia Du rất nhiều năm mới gần như hiểu rõ sở thích ăn uống của Phó Gia Du nhưng Cẩn Gia Lạc quen biết Phó Gia Du bao nhiêu ngày chứ vậy mà đã hiểu rõ, đủ thấy rất quan tâm. Huống chi Phó Gia Du sống vô cùng cô độc, cô luôn hi vọng có một người ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cho cô ấy. Cẩn Gia Lạc trông lại không tồi chút nào, rất thích hợp với Phó Gia Du. Là một người bạn Hàn Tịnh thật tâm hi vọng Phó Gia Du được hạnh phúc.

Sao Phó Gia Du không hiểu được tâm ý của Hàn Tịnh chứ, nhưng cô chỉ có thể thở dài nói:

- Em cũng không phải không biết chị đang làm gì, đâu ra thời gian mà lo mấy chuyện này chứ - Khó khăn lắm mới tìm ra chút manh mối cho chuyện năm xưa, cô thực hi vọng nhanh chóng điều tra ra mọi chuyện, trả gia thù. Một ngày thù nhà chưa trả, cô cũng không thể cũng không có quyền sống cho riêng mình.

Cụ thể Hàn Tịnh không biết nhưng cô cũng biết trên vai Phó Gia Du gánh vác huyết hải thâm thù, đáy lòng thở dài thườn thượt, trầm mặc không nói.

Đêm đó, Phó Gia Du tìm cơ hội đến tiệm thuốc một chuyến, Trương Hà hỏi:

- Đồng chí Thù Gia, hôm nay cô đến Cẩn gia có thu hoạch được gì không?

Phó Gia Du lắc đầu nhẹ đáp:

- Không thu được gì, nhưng tôi phát hiện trong thư phòng của Cẩn Thiên có một tủ sắt bảo hiểm, đồ chúng ta cần chắc được để trong đó nhưng tôi chưa kịp mở nó ra.

- Cô đừng nóng vội rồi sẽ có cơ hội thôi, đừng đả thảo kinh xà sẽ bất lợi cho kế hoạch sau này của chúng ta – Trương Hà an ủi cô.

Phó Gia Du thở dài một tiếng rồi chuyển sang chuyện khác:

- Lão Trương, gần đây tổ chức có nhiệm vụ gì?

- Tổ chức nhận được tin tức quân Nhật sắp phát động chiến tranh ở Hương Khê và Hoa Bắc, nhằm vào quân Bát lộ trên toàn diện, nhưng cụ thể kế hoạch như thế nào, chúng ta vẫn chưa tìm hiểu được. Nhiệm vụ của cô bây giờ là nghĩ mọi cách tìm ra kế hoạch đó – Trương Hà phân phó nhiệm vụ.

Kế hoạch của quân Nhật? Phó Gia Du suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu, cô nhất định nhanh chóng nghĩ cách, xem ra cô cần đi một chuyến đến phòng đặc vụ của quân Nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Điệp Chiến Gia Thù

Số ký tự: 0