Chương 37
2024-08-22 18:48:51
Chậm rãi cẩn thận đi vào thư phòng của Cẩn Thiên rồi lại mở tủ bảo hiểm, tốn chút thời gian nhưng vẫn mở được nó. Bên trong chứa một ít tiền, còn có một số tài liệu, Phó Gia Du không để ý đến tiền, lấy tài liệu bên trong nhìn qua một lượt, là một số kinh doanh buôn bán của Cẩn gia, đối với cô những thứ này tạm thời không quá quan trọng, không tìm được gì cô hơi thất vọng. Đặt mọi thứ vào lại tủ bảo hiểm rồi đóng lại, Phó Gia Du nhìn một vòng trong thư phòng, lại mở các ngăn bàn tìm kiếm, cô muốn tìm ra một thứ gì đó liên quan đến chuyện năm xưa. Thất vọng càng lớn khi cô không tìm được thứ gì, cô nhìn quanh thư phòng một lượt, cô phát hiện bố trí bình hoa và tượng gỗ được đặt hình như có mục đích gì đó, cô cứ thấy nó kì lạ, khi cô định chạm đến chúng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tuy rất nhẹ nhưng cô vẫn nghe ra, cô lập tức mở ra cửa sổ rồi nhảy ra, đóng lại cửa sổ, đứng nép sang một bên, không phát ra bất cứ thanh âm gì, tai nghe ngóng phát hiện có người bước vào thư phòng, tiếng bước chân rõ ràng có lực, Phó Gia Du đoán người này không thể là Cẩn Thiên. Người bước vào dường như nghi ngờ gì đó tìm kiếm xung quanh một hồi, bước tới mở toang cửa sổ, Phó Gia Du ngưng thần nín thở, hai tay nắm chặt. Rốt cuộc hắn đóng cửa sổ lại, không hề phát hiện điều gì, rồi từ từ rời khỏi phòng. Phó Gia Du thở phào nhẹ nhõm, cũng không trèo ngược lại vào trong phòng, theo hướng phòng của Cẩn Gia Tú tìm cách trèo qua, lại từ cửa sổ trèo vào trong phòng của Cẩn Gia Tú. Lúc cô đang ở trong phòng tắm chỉnh trang lại bản thân thì bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, có người hỏi vọng vào:
- Chị Gia Du, chị xong chưa? – Là tiếng của Cẩn Gia Tú.
- Chị xong rồi, chị ra liền đây – Mở cửa bước ra, Phó Gia Du đáp rồi lại hỏi – Gia Tú, em cứ ăn cơm đi, chị xong rồi tự xuống được mà.
Cẩn Gia Tú kéo tay của Phó Gia Du nói:
- Chúng ta cùng đi xuống thôi.
Lúc Phó Gia Du cùng Cẩn Gia Tú trở lại bàn ăn, Phó Gia Du phát hiện có thêm một người, Cẩn Gia Văn ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, Phó Gia Du không thèm để ý ngồi lại chỗ của mình, âm thầm suy đoán người lúc nãy vào phòng hẳn là Cẩn Gia Văn, hắn luôn đề phòng cô, may mắn không để hắn phát hiện ra điều gì.
- Có người cứ thích đến đây không biết có âm mưu gì – Cẩn Gia Văn thấy Phó Gia Du không quan tâm hắn tức giận lầm bầm.
Dù lầm bầm nhưng thanh âm lại rất lớn như đang nói cho ai đó nghe, Phó Gia Du chưa phản ứng thì Cẩn Gia Lạc “cạch” một tiếng trừng mắt nhìn Cẩn Gia Văn, giọng điệu nghiêm khắc hỏi:
- Gia Văn, âm mưu? Em đang nói ai thế?
- Anh hai, em… - Đối diện với Cẩn Gia Lạc, Cẩn Gia Văn có chút dè chừng.
Không đợi Cẩn Gia Văn nói tiếp, Cẩn Gia Lạc đã cắt ngang:
- Cẩn Gia Văn, anh chỉ nói với một lần thôi, Phó Gia Du chính là người con gái anh đã chọn, cũng chính là chị dâu tương lai của em, em phải tôn trọng cô ấy, nếu không đừng trách anh không nể mặt tình anh em.
Cẩn Gia Văn kinh hoảng nhìn Cẩn Gia Lạc, không ngờ tình cảm của anh trai với Phó Gia Du lại sâu đậm như vậy. Không chỉ Cẩn Gia Văn mà Phó Gia Du cũng vô cùng bất ngờ với lời nói của Cẩn Gia Lạc, cô không hề nghi ngờ lời của Cẩn Gia Lạc là giả bởi vì tính cách của hắn nghiêm cẩn, hắn đã không muốn điều gì thì không có điều gì có thể ép buộc hắn. Nhưng cô lại kinh ngạc khi Cẩn Gia Lạc lại xem trọng cô hơn hẳn em trai ruột của hắn, vì cô hắn có thể trở mặt với Cẩn Gia Văn, đáy lòng cô có chút ngọt ngào lại có chút chua chát, ngọt ngào vì hắn thật lòng yêu thương cô, chua chát lại vì giữa bọn họ có huyết hận thâm thù, cô không thể, không thể yêu Cẩn Gia Lạc được, Phó Gia Du tự nhắc nhở bản thân.
- Anh hai, em biết rồi – Vì kính trọng Cẩn Gia Lạc, Cẩn Gia Văn sẽ thử chấp nhận Phó Gia Du, buông bỏ thành kiến đối với cô.
Tiếp theo, không khí bữa ăn tối cũng xem như yên ổn, hài hòa, Cẩn Thiên đối với Phó Gia Du càng thêm hài lòng, tính cách của cô xem ra mạnh mẽ, trong cương lại có nhu, đối với Cẩn Gia Tú ôn hòa dịu dàng, không hề tỏ ra e ngại dè chừng với sự khó chịu khiêu khích của Cẩn Gia Văn, rất thích hợp với vị trí nữ chủ nhân đời tiếp theo của Cẩn gia.
Ăn bữa tối xong, Cẩn Gia Tú quấn quýt nói chuyện với Phó Gia Du một hồi rồi mới thả người, để Cẩn Gia Lạc đưa Phó Gia Du về nhà. Cẩn Gia Lạc lại đưa Phó Gia Du lên đỉnh núi Xa Sơn ngắm cảnh. Phó Gia Du vẫn dựa đầu vào người của Cẩn Gia Lạc, tâm trạng lại có chút khó chịu, nhất thời không nói gì.
- Tiểu Du, em dạo này làm sao thế? – Cẩn Gia Lạc nghĩ một hồi vẫn mở miệng hỏi.
- Em làm sao đâu chứ, chỉ là hơi bận mà thôi, anh cũng biết công việc của em rồi, có nhiều thứ em không tiện nói với anh – Phó Gia Du cụp mắt mở miệng giải thích.
Cẩn Gia Lạc nghe vậy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa chỉ dặn dò:
- Tiểu Du, em nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì cần anh giúp đỡ em có thể nói với anh.
Phó Gia Du quay sang nhìn hắn một hồi lâu rồi lại mở miệng:
- Gia Lạc, em nói nếu như, em chỉ là nói nếu như thôi nha, em làm chuyện có lỗi với anh, anh sẽ làm sao? – Cô đã nghĩ rất lâu vẫn không nhịn được hỏi ra miệng, cô thật sự lo lắng sau này bản thân sẽ làm ra chuyện gì đó có lỗi với Cẩn Gia Lạc, dù sao hắn vẫn là người vô tội.
- Chuyện có lỗi với anh? Em có thể làm chuyện gì có lỗi với anh chứ, chỉ cần em mở miệng, mạng của anh cũng có thể cho em – Cẩn Gia Lạc chăm chú nhìn Phó Gia Du nghiêm túc nói.
Lòng của Phó Gia Du lần nữa bị áy náy dày vò, Cẩn Gia Lạc tốt với cô như vậy nhưng mà cô lại… Phó Gia Du lần nữa gác đầu trên vai của Cẩn Gia Lạc nhất thời không mở miệng nữa, giờ phút này cô thật sự mờ mịt tương lai.
Bình thường cô thật sự không tìm được bất kì thứ gì hữu ích từ Cẩn gia, Phó Gia Du nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc quyết định trước tiên làm rối loạn nội bộ của Cẩn gia, nhân loạn mà vào, từ đó tìm được những thứ cô muốn. Đống tài liệu kinh doanh hôm trước cô tìm được trong két sắt thư phòng của Cẩn Thiên lúc này lại có ích. Phó Gia Du liên tục gây rối việc kinh doanh của Cẩn gia khiến cho Cẩn Gia Lạc nhất thời sứt đầu mẻ trán.
- Tại sao mấy điểm kinh doanh của chúng ta gần đây liên tục xảy ra chuyện? – Cẩn Gia Lạc sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Thân tín của Cẩn Gia Lạc cũng lo lắng không kém nói:
- Không chỉ một mà có rất nhiều căn cứ điểm của chúng ta xảy ra chuyện, đây không thể là trùng hợp được, rõ ràng là có người đang gây rối, muốn chơi chúng ta.
- Nhưng người đó làm sao lại nắm rõ hết hoạt động kinh doanh của chúng ta, thậm chí có những điểm kinh doanh bí mật không ai biết chúng thuộc quyền sở hữu của Cẩn gia cũng xảy ra chuyện, rốt cuộc là ở đâu đã xảy ra vấn đề? – Thân tín của Cẩn Gia Lạc nghi ngờ hỏi.
Có lẽ nào… trong Cẩn gia có nội gián? Nhưng người biết được những chuyện bí mật đó thật sự rất ít, hắn vẫn không phát hiện ra chỗ nào không ổn, trong lòng Cẩn Gia Lạc suy nghĩ.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cẩn Gia Lạc đồng ý, cửa mở ra, hắn ngước đầu lên nhìn thấy sắc mặt vốn đang căng thẳng của hắn bất chợt tràn đầy ý cười, xóa tan mây mù nhìn thấy trăng sáng, vội đứng dậy đi đến cửa nói:
- Tiểu Du, sao em lại đến đây?
Phó Gia Du miệng vẫn mỉm cười nhìn Cẩn Gia Lạc nhanh chóng bước chân vào trong phòng nói:
- Em biết dạo này anh rất bận nên đem đồ ăn đến cho anh – Lại liếc nhìn sang người bên cạnh đang đứng – Anh đang bận sao? Em để lại đồ ăn rồi đi ngay.
- Không có, anh không bận – Cẩn Gia Lạc mỉm cười vui mừng nói, lại ra hiệu cho người đó rời khỏi trước.
- Chị Gia Du, chị xong chưa? – Là tiếng của Cẩn Gia Tú.
- Chị xong rồi, chị ra liền đây – Mở cửa bước ra, Phó Gia Du đáp rồi lại hỏi – Gia Tú, em cứ ăn cơm đi, chị xong rồi tự xuống được mà.
Cẩn Gia Tú kéo tay của Phó Gia Du nói:
- Chúng ta cùng đi xuống thôi.
Lúc Phó Gia Du cùng Cẩn Gia Tú trở lại bàn ăn, Phó Gia Du phát hiện có thêm một người, Cẩn Gia Văn ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, Phó Gia Du không thèm để ý ngồi lại chỗ của mình, âm thầm suy đoán người lúc nãy vào phòng hẳn là Cẩn Gia Văn, hắn luôn đề phòng cô, may mắn không để hắn phát hiện ra điều gì.
- Có người cứ thích đến đây không biết có âm mưu gì – Cẩn Gia Văn thấy Phó Gia Du không quan tâm hắn tức giận lầm bầm.
Dù lầm bầm nhưng thanh âm lại rất lớn như đang nói cho ai đó nghe, Phó Gia Du chưa phản ứng thì Cẩn Gia Lạc “cạch” một tiếng trừng mắt nhìn Cẩn Gia Văn, giọng điệu nghiêm khắc hỏi:
- Gia Văn, âm mưu? Em đang nói ai thế?
- Anh hai, em… - Đối diện với Cẩn Gia Lạc, Cẩn Gia Văn có chút dè chừng.
Không đợi Cẩn Gia Văn nói tiếp, Cẩn Gia Lạc đã cắt ngang:
- Cẩn Gia Văn, anh chỉ nói với một lần thôi, Phó Gia Du chính là người con gái anh đã chọn, cũng chính là chị dâu tương lai của em, em phải tôn trọng cô ấy, nếu không đừng trách anh không nể mặt tình anh em.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩn Gia Văn kinh hoảng nhìn Cẩn Gia Lạc, không ngờ tình cảm của anh trai với Phó Gia Du lại sâu đậm như vậy. Không chỉ Cẩn Gia Văn mà Phó Gia Du cũng vô cùng bất ngờ với lời nói của Cẩn Gia Lạc, cô không hề nghi ngờ lời của Cẩn Gia Lạc là giả bởi vì tính cách của hắn nghiêm cẩn, hắn đã không muốn điều gì thì không có điều gì có thể ép buộc hắn. Nhưng cô lại kinh ngạc khi Cẩn Gia Lạc lại xem trọng cô hơn hẳn em trai ruột của hắn, vì cô hắn có thể trở mặt với Cẩn Gia Văn, đáy lòng cô có chút ngọt ngào lại có chút chua chát, ngọt ngào vì hắn thật lòng yêu thương cô, chua chát lại vì giữa bọn họ có huyết hận thâm thù, cô không thể, không thể yêu Cẩn Gia Lạc được, Phó Gia Du tự nhắc nhở bản thân.
- Anh hai, em biết rồi – Vì kính trọng Cẩn Gia Lạc, Cẩn Gia Văn sẽ thử chấp nhận Phó Gia Du, buông bỏ thành kiến đối với cô.
Tiếp theo, không khí bữa ăn tối cũng xem như yên ổn, hài hòa, Cẩn Thiên đối với Phó Gia Du càng thêm hài lòng, tính cách của cô xem ra mạnh mẽ, trong cương lại có nhu, đối với Cẩn Gia Tú ôn hòa dịu dàng, không hề tỏ ra e ngại dè chừng với sự khó chịu khiêu khích của Cẩn Gia Văn, rất thích hợp với vị trí nữ chủ nhân đời tiếp theo của Cẩn gia.
Ăn bữa tối xong, Cẩn Gia Tú quấn quýt nói chuyện với Phó Gia Du một hồi rồi mới thả người, để Cẩn Gia Lạc đưa Phó Gia Du về nhà. Cẩn Gia Lạc lại đưa Phó Gia Du lên đỉnh núi Xa Sơn ngắm cảnh. Phó Gia Du vẫn dựa đầu vào người của Cẩn Gia Lạc, tâm trạng lại có chút khó chịu, nhất thời không nói gì.
- Tiểu Du, em dạo này làm sao thế? – Cẩn Gia Lạc nghĩ một hồi vẫn mở miệng hỏi.
- Em làm sao đâu chứ, chỉ là hơi bận mà thôi, anh cũng biết công việc của em rồi, có nhiều thứ em không tiện nói với anh – Phó Gia Du cụp mắt mở miệng giải thích.
Cẩn Gia Lạc nghe vậy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa chỉ dặn dò:
- Tiểu Du, em nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì cần anh giúp đỡ em có thể nói với anh.
Phó Gia Du quay sang nhìn hắn một hồi lâu rồi lại mở miệng:
- Gia Lạc, em nói nếu như, em chỉ là nói nếu như thôi nha, em làm chuyện có lỗi với anh, anh sẽ làm sao? – Cô đã nghĩ rất lâu vẫn không nhịn được hỏi ra miệng, cô thật sự lo lắng sau này bản thân sẽ làm ra chuyện gì đó có lỗi với Cẩn Gia Lạc, dù sao hắn vẫn là người vô tội.
- Chuyện có lỗi với anh? Em có thể làm chuyện gì có lỗi với anh chứ, chỉ cần em mở miệng, mạng của anh cũng có thể cho em – Cẩn Gia Lạc chăm chú nhìn Phó Gia Du nghiêm túc nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng của Phó Gia Du lần nữa bị áy náy dày vò, Cẩn Gia Lạc tốt với cô như vậy nhưng mà cô lại… Phó Gia Du lần nữa gác đầu trên vai của Cẩn Gia Lạc nhất thời không mở miệng nữa, giờ phút này cô thật sự mờ mịt tương lai.
Bình thường cô thật sự không tìm được bất kì thứ gì hữu ích từ Cẩn gia, Phó Gia Du nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc quyết định trước tiên làm rối loạn nội bộ của Cẩn gia, nhân loạn mà vào, từ đó tìm được những thứ cô muốn. Đống tài liệu kinh doanh hôm trước cô tìm được trong két sắt thư phòng của Cẩn Thiên lúc này lại có ích. Phó Gia Du liên tục gây rối việc kinh doanh của Cẩn gia khiến cho Cẩn Gia Lạc nhất thời sứt đầu mẻ trán.
- Tại sao mấy điểm kinh doanh của chúng ta gần đây liên tục xảy ra chuyện? – Cẩn Gia Lạc sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Thân tín của Cẩn Gia Lạc cũng lo lắng không kém nói:
- Không chỉ một mà có rất nhiều căn cứ điểm của chúng ta xảy ra chuyện, đây không thể là trùng hợp được, rõ ràng là có người đang gây rối, muốn chơi chúng ta.
- Nhưng người đó làm sao lại nắm rõ hết hoạt động kinh doanh của chúng ta, thậm chí có những điểm kinh doanh bí mật không ai biết chúng thuộc quyền sở hữu của Cẩn gia cũng xảy ra chuyện, rốt cuộc là ở đâu đã xảy ra vấn đề? – Thân tín của Cẩn Gia Lạc nghi ngờ hỏi.
Có lẽ nào… trong Cẩn gia có nội gián? Nhưng người biết được những chuyện bí mật đó thật sự rất ít, hắn vẫn không phát hiện ra chỗ nào không ổn, trong lòng Cẩn Gia Lạc suy nghĩ.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cẩn Gia Lạc đồng ý, cửa mở ra, hắn ngước đầu lên nhìn thấy sắc mặt vốn đang căng thẳng của hắn bất chợt tràn đầy ý cười, xóa tan mây mù nhìn thấy trăng sáng, vội đứng dậy đi đến cửa nói:
- Tiểu Du, sao em lại đến đây?
Phó Gia Du miệng vẫn mỉm cười nhìn Cẩn Gia Lạc nhanh chóng bước chân vào trong phòng nói:
- Em biết dạo này anh rất bận nên đem đồ ăn đến cho anh – Lại liếc nhìn sang người bên cạnh đang đứng – Anh đang bận sao? Em để lại đồ ăn rồi đi ngay.
- Không có, anh không bận – Cẩn Gia Lạc mỉm cười vui mừng nói, lại ra hiệu cho người đó rời khỏi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro