Chương 40
2024-08-22 18:48:51
Phó Gia Du đi dạo một vòng quanh Hà gia, bỗng dưng dừng chân, cô dường như nhìn thấy một thứ gì đó, bước đến gần nhìn thử, ngồi xổm xuống đẩy hết lá cây che khuất xung quanh, nhìn thấy một khung hình. Cô dùng tay lau nhiều lần mới xem như nhìn rõ hình ảnh, có năm người đàn ông. Một người là Hà Gia Viễn – là cha của cô, một người là Cẩn Thiên, trong đó còn có ba người cô không biết là ai. Nhưng trong đó có hai người cô cảm thấy khá quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó, Phó Gia Du nhíu mày hình như một trong đó cô đã từng nhìn thấy hình ảnh của người đó đặt thư phòng của Lưu Nhân, người đó chắc có liên quan gì đó đến Lưu gia, người còn lại cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng tạm thời cô lại không thể nhớ ra. Còn một người Phó Gia Du không thể nhận ra, trông không giống người Trung Quốc, có chút giống với Himanaya lần trước, cô suy đoán đó hẳn là người Nhật Bản. Nhưng mấy người bọn họ lại có liên quan gì chứ, cô nhất thời không nghĩ ra. Bức hình này đã cũ, có lẽ năm đó có kẻ không cẩn thận đánh rơi, lại bị đầy lá cây rụng che khuất, có lẽ ở trong cõi u linh cha mẹ cũng đang giúp đỡ cho cô, trực giác của cô mách bảo đây chính là manh mối quan trọng để điều tra chuyện năm xưa. Lấy được bức hình nhìn một vòng Hà gia lần nữa, ở khoảng chân trời cũng bắt đầu xuất hiện chút ánh sáng, xem ra trời cũng sắp sáng, cô không thể tiếp tục ở lại đây, nhanh chóng rời khỏi.
Mấy ngày sau, Phó Gia Du tìm cơ hội đến chỗ Trương Hà một chuyến, cô muốn tìm người điều tra về mấy người trong bức hình.
- Lão Trương, chú hãy giúp cháu điều tra những người này, người này tôi từng thấy ảnh của ông ấy trong thư phòng của Lưu Nhân, còn người này tôi lại cảm thấy có chút giống với Lý Kế Xương – chủ nhiệm Sở đặc vụ Quân thống, tôi nghĩ chú có thể bắt đầu điều tra từ Lý Kế Xương, bên Lưu gia thì giao cho tôi.
Trương Hà tất nhiên gật đầu đồng ý, nhìn kĩ người trong bức hình rồi giao lại bức hình cho Phó Gia Du, cô không thể giao bức hình quan trọng này cho bất kì ai.
Muốn tìm hiểu người bên cạnh Lưu Nhân, Phó Gia Du phải lợi dụng Cẩn Gia Tú, hẹn Cẩn Gia Tú ra ngoài đi ăn, Cẩn Gia Lạc tất nhiên đi chung, Cẩn Gia Tú lại kéo theo Lưu Nhân, đúng ý của Phó Gia Du.
Phó Gia Du cùng bọn họ nói chuyện một hồi, lời dẫn dắt rốt cuộc Cẩn Gia Tú cũng đúng ý của Phó Gia Du đề nghị mọi người cùng đến Lưu gia chơi, Phó Gia Du tất nhiên không từ chối, Cẩn Gia Lạc thì theo ý cô.
Cẩn Gia Tú kéo tay Lưu Nhân giống như nữ chủ nhân miệng không ngừng giới thiệu cho Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du khắp nơi trong Lưu gia từ lúc bước vào cổng lớn. Cảnh sắc bên ngoài của Lưu gia trang thực sự tuyệt đẹp, khác với hoa viên của Cẩn gia thiên về cổ kính thì Lưu gia trang mang hơi hướng hiện đại lại pha thêm chút lạnh lẽo, khá giống với tính cách của Lưu Nhân.
Bước vào cửa, Lưu quản gia lập tức tiến lên đón bọn họ gọi:
- Thiếu gia, Cẩn tiểu thư, Cẩn thiếu gia, Phó tiểu thư.
Ngước mặt nhìn người cũng được xem là trưởng bối của bọn họ, là người đã chứng kiến cha mẹ cô trải qua nhiều giai đoạn, lại chứng kiến mấy anh em bọn họ nhiều năm qua, huống chi có lẽ ông ấy là người luôn bảo hộ chăm sóc cho anh hai của cô, trong lòng Phó Gia Du kính ngưỡng tuyệt đối, khẽ gật đầu chào hỏi thân thiện với Lưu quản gia.
Mọi người ngồi trên ghế trong phòng khách, Lưu quản gia lập tức cho người đem lên trà bánh, ánh mắt của Phó Gia Du liếc nhìn bức hình được trịnh trọng trưng trong phòng khách, nhìn quanh một vòng bài trí, cảm thán:
- Ở đây được trang trí thật sự rất đẹp – Đứng lên đi đến gần bàn trưng ảnh, cầm lên một bức ảnh giả vờ tò mò hỏi – Người này là…
Lưu Nhân nhìn bức ảnh trong tay của Phó Gia Du trả lời:
- Đây là cha của tôi, cha của tôi đã qua đời ba năm trước rồi.
Xác nhận được suy đoán của bản thân, Phó Gia Du gật đầu một cái ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi anh, là do tôi tò mò quá – Rồi đặt tấm hình vào chỗ cũ.
Phó Gia Du đã từng điều tra người của Lưu gia, Lý gia, Cẩn gia cùng thời với Hà Gia Viễn cha cô đều là anh em kết nghĩa, tình cảm thật sự rất tốt, chụp chung một bức hình cũng không có gì lạ, lẽ nào cô đã suy nghĩ quá nhiều sao, bức hình đó thật sự không có gì đáng ngò sao, thôi kệ cô cứ điều tra những người còn lại trong bức hình cái đã.
Trên đường quay về, Lưu Nhân đã đưa Cẩn Gia Tú về Cẩn gia, còn Cẩn Gia Lạc lại đưa Phó Gia Du về, Cẩn Gia Lạc vừa lái xe chốc lát lại liếc nhìn Phó Gia Du, mấy lần muốn mở miệng lại nuốt ngược trở lại, Phó Gia Du vẫn đang mải mê suy nghĩ nhất thời không để ý đến thái độ ngờ vực của Cẩn Gia Lạc. Rốt cuộc Cẩn Gia Lạc không nhịn được nữa mở miệng nói:
- Em xem ra rất quan tâm đến Lưu Nhân nhỉ?
Nghe được giọng nói âm dương quái khí của Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du phục hồi tinh thần có chút ngơ ngẩn:
- Hà? Lưu Nhân? – Đầu óc tỉnh táo, hiểu được ý của Cẩn Gia Lạc, lạnh mặt đáp lại – Em không hiểu anh đang nói gì?
Thái độ của Phó Gia Du càng làm cho Cẩn Gia Lạc thêm tức giận, lập tức thắng gấp xe, quay sang nhìn Phó Gia Du gằn từng tiếng:
- Em không hiểu anh đang nói gì? Phó Gia Du, em xem anh là kẻ ngốc sao? Tối nay em rõ ràng muốn đến Lưu gia, muốn tìm hiểu chuyện của Lưu Nhân, tại sao em lại quan tâm đến anh ta như vậy? Hơn nữa ánh mắt em nhìn anh ta rất kì lạ.
Chính Phó Gia Du không ngờ bản thân để lộ nhiều sơ hở như vậy, cô thầm nhắc nhở bản thân sau này phải che giấu nhiều hơn, nếu không sợ rằng có người sẽ đoán được quan hệ của cô và Lưu Nhân, ánh mắt hơi né tránh viện cớ:
- Bây giờ không phải Lưu Nhân và Tú nhi đang ở bên nhau hay sao? Em chỉ muốn tìm hiểu xem Lưu Nhân có xứng với Tú nhi hay không thôi? Không hề có ý gì khác, anh nghĩ quá nhiều rồi, em chỉ quan tâm Tú nhi mà thôi.
Cẩn Gia Lạc trực diện nhìn thẳng Phó Gia Du một hồi, có lẽ đang suy đoán lời của Phó Gia Du nói có thật hay không, mới gật đầu một cái nói:
- Nếu thực sự như vậy thì tốt.
- Tốt? Có gì tốt chứ? Cẩn Gia Lạc, anh không tin tưởng tôi như vậy sao, trong mắt anh tôi là người như thế nào, là một người con gái chân đạp hai thuyền sao – Bây giờ đến lượt Phó Gia Du tính sổ.
Sắc mặt của Cẩn Gia Lạc khựng lại nhất thời không biết nên nói cái gì. Phó Gia Du tái mặt tiếp tục chất vấn:
- Cẩn Gia Lạc, anh nói cái gì đi, lúc nãy anh lớn tiếng lắm mà. Anh xem tôi là gì mà nói ra mấy lời đó chứ.
Cẩn Gia Lạc vội vàng nắm lấy tay của Phó Gia Du xuống giọng cầu hòa:
- Tiểu Du, anh xin lỗi em, chỉ là anh thấy em đối xử tốt với Lưu Nhân nên anh không vui, không nghĩ gì đã thốt ra những lời vừa rồi. Anh sao có thể nghĩ em như vậy được chứ, anh chỉ là… chỉ là đang ghen mà thôi, anh ghen ghét, anh không muốn em đối xử tốt với bất cứ người đàn ông nào ngoài anh.
Nghe được mấy lời này đáy lòng Phó Gia Du mềm mại, muốn mở miệng nói gì đó, đối diện với Cẩn Gia Lạc bỗng nhiên cô lại nhớ đến một gương mặt khác, Cẩn Thiên, nghĩ đến ân oán tình thù giữa Cẩn gia và Hà gia, lòng của Phó Gia Du bất giác lạnh hẳn đi, dùng lực dằn tay khỏi tay của Cẩn Gia Lạc, lạnh lẽo nói:
- Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, chúng ta đều cần thời gian bình tĩnh lại – Quay người bước thẳng xuống xe, mặc kệ Cẩn Gia Lạc lo lắng gọi với theo:
- Tiểu Du, tiểu Du.
Phó Gia Du bước xuống xe, vẻ mặt lạnh lùng giận dữ thu lại, chỉ còn mệt mỏi nhàn nhạt, thở dài một tiếng, nói thật đến bây giờ cô cũng không biết tiếp theo phải làm sao, không biết làm sao đối diện với tình cảm của cô và Cẩn Gia Lạc, nói thật Phó Gia Du phải thừa nhận bản thân vẫn còn rất yêu Cẩn Gia Lạc, mọi lý do vì muốn điều tra mà tiếp cận Cẩn Gia Lạc, tiếp cận Cẩn gia đều là viện cớ mà thôi.
Mấy ngày sau, Phó Gia Du tìm cơ hội đến chỗ Trương Hà một chuyến, cô muốn tìm người điều tra về mấy người trong bức hình.
- Lão Trương, chú hãy giúp cháu điều tra những người này, người này tôi từng thấy ảnh của ông ấy trong thư phòng của Lưu Nhân, còn người này tôi lại cảm thấy có chút giống với Lý Kế Xương – chủ nhiệm Sở đặc vụ Quân thống, tôi nghĩ chú có thể bắt đầu điều tra từ Lý Kế Xương, bên Lưu gia thì giao cho tôi.
Trương Hà tất nhiên gật đầu đồng ý, nhìn kĩ người trong bức hình rồi giao lại bức hình cho Phó Gia Du, cô không thể giao bức hình quan trọng này cho bất kì ai.
Muốn tìm hiểu người bên cạnh Lưu Nhân, Phó Gia Du phải lợi dụng Cẩn Gia Tú, hẹn Cẩn Gia Tú ra ngoài đi ăn, Cẩn Gia Lạc tất nhiên đi chung, Cẩn Gia Tú lại kéo theo Lưu Nhân, đúng ý của Phó Gia Du.
Phó Gia Du cùng bọn họ nói chuyện một hồi, lời dẫn dắt rốt cuộc Cẩn Gia Tú cũng đúng ý của Phó Gia Du đề nghị mọi người cùng đến Lưu gia chơi, Phó Gia Du tất nhiên không từ chối, Cẩn Gia Lạc thì theo ý cô.
Cẩn Gia Tú kéo tay Lưu Nhân giống như nữ chủ nhân miệng không ngừng giới thiệu cho Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du khắp nơi trong Lưu gia từ lúc bước vào cổng lớn. Cảnh sắc bên ngoài của Lưu gia trang thực sự tuyệt đẹp, khác với hoa viên của Cẩn gia thiên về cổ kính thì Lưu gia trang mang hơi hướng hiện đại lại pha thêm chút lạnh lẽo, khá giống với tính cách của Lưu Nhân.
Bước vào cửa, Lưu quản gia lập tức tiến lên đón bọn họ gọi:
- Thiếu gia, Cẩn tiểu thư, Cẩn thiếu gia, Phó tiểu thư.
Ngước mặt nhìn người cũng được xem là trưởng bối của bọn họ, là người đã chứng kiến cha mẹ cô trải qua nhiều giai đoạn, lại chứng kiến mấy anh em bọn họ nhiều năm qua, huống chi có lẽ ông ấy là người luôn bảo hộ chăm sóc cho anh hai của cô, trong lòng Phó Gia Du kính ngưỡng tuyệt đối, khẽ gật đầu chào hỏi thân thiện với Lưu quản gia.
Mọi người ngồi trên ghế trong phòng khách, Lưu quản gia lập tức cho người đem lên trà bánh, ánh mắt của Phó Gia Du liếc nhìn bức hình được trịnh trọng trưng trong phòng khách, nhìn quanh một vòng bài trí, cảm thán:
- Ở đây được trang trí thật sự rất đẹp – Đứng lên đi đến gần bàn trưng ảnh, cầm lên một bức ảnh giả vờ tò mò hỏi – Người này là…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Nhân nhìn bức ảnh trong tay của Phó Gia Du trả lời:
- Đây là cha của tôi, cha của tôi đã qua đời ba năm trước rồi.
Xác nhận được suy đoán của bản thân, Phó Gia Du gật đầu một cái ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi anh, là do tôi tò mò quá – Rồi đặt tấm hình vào chỗ cũ.
Phó Gia Du đã từng điều tra người của Lưu gia, Lý gia, Cẩn gia cùng thời với Hà Gia Viễn cha cô đều là anh em kết nghĩa, tình cảm thật sự rất tốt, chụp chung một bức hình cũng không có gì lạ, lẽ nào cô đã suy nghĩ quá nhiều sao, bức hình đó thật sự không có gì đáng ngò sao, thôi kệ cô cứ điều tra những người còn lại trong bức hình cái đã.
Trên đường quay về, Lưu Nhân đã đưa Cẩn Gia Tú về Cẩn gia, còn Cẩn Gia Lạc lại đưa Phó Gia Du về, Cẩn Gia Lạc vừa lái xe chốc lát lại liếc nhìn Phó Gia Du, mấy lần muốn mở miệng lại nuốt ngược trở lại, Phó Gia Du vẫn đang mải mê suy nghĩ nhất thời không để ý đến thái độ ngờ vực của Cẩn Gia Lạc. Rốt cuộc Cẩn Gia Lạc không nhịn được nữa mở miệng nói:
- Em xem ra rất quan tâm đến Lưu Nhân nhỉ?
Nghe được giọng nói âm dương quái khí của Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du phục hồi tinh thần có chút ngơ ngẩn:
- Hà? Lưu Nhân? – Đầu óc tỉnh táo, hiểu được ý của Cẩn Gia Lạc, lạnh mặt đáp lại – Em không hiểu anh đang nói gì?
Thái độ của Phó Gia Du càng làm cho Cẩn Gia Lạc thêm tức giận, lập tức thắng gấp xe, quay sang nhìn Phó Gia Du gằn từng tiếng:
- Em không hiểu anh đang nói gì? Phó Gia Du, em xem anh là kẻ ngốc sao? Tối nay em rõ ràng muốn đến Lưu gia, muốn tìm hiểu chuyện của Lưu Nhân, tại sao em lại quan tâm đến anh ta như vậy? Hơn nữa ánh mắt em nhìn anh ta rất kì lạ.
Chính Phó Gia Du không ngờ bản thân để lộ nhiều sơ hở như vậy, cô thầm nhắc nhở bản thân sau này phải che giấu nhiều hơn, nếu không sợ rằng có người sẽ đoán được quan hệ của cô và Lưu Nhân, ánh mắt hơi né tránh viện cớ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bây giờ không phải Lưu Nhân và Tú nhi đang ở bên nhau hay sao? Em chỉ muốn tìm hiểu xem Lưu Nhân có xứng với Tú nhi hay không thôi? Không hề có ý gì khác, anh nghĩ quá nhiều rồi, em chỉ quan tâm Tú nhi mà thôi.
Cẩn Gia Lạc trực diện nhìn thẳng Phó Gia Du một hồi, có lẽ đang suy đoán lời của Phó Gia Du nói có thật hay không, mới gật đầu một cái nói:
- Nếu thực sự như vậy thì tốt.
- Tốt? Có gì tốt chứ? Cẩn Gia Lạc, anh không tin tưởng tôi như vậy sao, trong mắt anh tôi là người như thế nào, là một người con gái chân đạp hai thuyền sao – Bây giờ đến lượt Phó Gia Du tính sổ.
Sắc mặt của Cẩn Gia Lạc khựng lại nhất thời không biết nên nói cái gì. Phó Gia Du tái mặt tiếp tục chất vấn:
- Cẩn Gia Lạc, anh nói cái gì đi, lúc nãy anh lớn tiếng lắm mà. Anh xem tôi là gì mà nói ra mấy lời đó chứ.
Cẩn Gia Lạc vội vàng nắm lấy tay của Phó Gia Du xuống giọng cầu hòa:
- Tiểu Du, anh xin lỗi em, chỉ là anh thấy em đối xử tốt với Lưu Nhân nên anh không vui, không nghĩ gì đã thốt ra những lời vừa rồi. Anh sao có thể nghĩ em như vậy được chứ, anh chỉ là… chỉ là đang ghen mà thôi, anh ghen ghét, anh không muốn em đối xử tốt với bất cứ người đàn ông nào ngoài anh.
Nghe được mấy lời này đáy lòng Phó Gia Du mềm mại, muốn mở miệng nói gì đó, đối diện với Cẩn Gia Lạc bỗng nhiên cô lại nhớ đến một gương mặt khác, Cẩn Thiên, nghĩ đến ân oán tình thù giữa Cẩn gia và Hà gia, lòng của Phó Gia Du bất giác lạnh hẳn đi, dùng lực dằn tay khỏi tay của Cẩn Gia Lạc, lạnh lẽo nói:
- Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, chúng ta đều cần thời gian bình tĩnh lại – Quay người bước thẳng xuống xe, mặc kệ Cẩn Gia Lạc lo lắng gọi với theo:
- Tiểu Du, tiểu Du.
Phó Gia Du bước xuống xe, vẻ mặt lạnh lùng giận dữ thu lại, chỉ còn mệt mỏi nhàn nhạt, thở dài một tiếng, nói thật đến bây giờ cô cũng không biết tiếp theo phải làm sao, không biết làm sao đối diện với tình cảm của cô và Cẩn Gia Lạc, nói thật Phó Gia Du phải thừa nhận bản thân vẫn còn rất yêu Cẩn Gia Lạc, mọi lý do vì muốn điều tra mà tiếp cận Cẩn Gia Lạc, tiếp cận Cẩn gia đều là viện cớ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro