Chương 8
2024-08-22 18:48:51
Cẩn Gia Tú khó khi tìm được người bạn hợp ý, chịu nghe cô nói chuyện không hề chê cô phiền, quấn quýt không tha, nhất định muốn kéo Phó Gia Du về nhà với cô. Phó Gia Du thật sự thích nét ngây thơ trong sáng của Cẩn Gia Tú, đối diện với đôi mắt to tròn như chú nai nhỏ đáng yêu, cô không đành lòng từ chối Cẩn Gia Tú, ỡm ờ cứ thế bị cô kéo đến Cẩn gia.
Lưu Nhân nhìn theo bóng lưng hai người họ đi về, ánh mắt đăm chiêu, trầm tư suy ngẫm, lão Lưu cũng có hành động giống như hắn, nói:
- Thiếu gia, cô gái đó thật sự trông rất giống phu nhân hồi trẻ nhưng sao lại là người của Bắc Kinh chứ, không biết có phải… - Lão Lưu thật sự không dám nhắc đến người đó, nhắc đến nỗi đau âm ỉ trong lòng của thiếu gia, không dám gieo hi vọng rồi lại thất vọng.
Nhưng Lưu Nhân lại không sợ thất vọng, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn hi vọng, hắn không ngại tiếp tục tìm, mở miệng:
- Lão Lưu, tìm người điều tra Phó Gia Du cho tôi, tôi muốn biết hết tất cả về cô ta – Thà nhẫm lẫn hắn không muốn bỏ sót chút cơ hội nào.
Đưa Cẩn Gia Tú đến cửa Cẩn gia, Phó Gia Du suy nghĩ bản thân vẫn không nên đi vào thì hơn, thật sự không tiện lắm, nói:
- Gia Tú, cô vẫn vào nhà nghỉ ngơi đi, hôm khác tôi lại tới thì hơn, bây giờ đã trễ rồi.
- Sao vậy chứ? Em còn có nhiều chuyện chưa nói với chị mà, hôm nay chị hãy ở đây dùng cơm tối đi – Cẩn Gia Tú nhiệt tình mời chào.
Còn dùng cơm tối nữa, họ đâu có thân quen gì tới nỗi đó, Phó Gia Du định mở miệng từ chối thì đằng sau lưng vang lên thanh âm quen thuộc hỏi:
- Tú nhi, sao em lại đứng đây thế?
Kinh ngạc quay người Phó Gia Du không biết người đó đang bước đến gần cô, vừa quay người đã cảm nhận được hơi thở phả tới, phản xạ tự nhiên Phó Gia Du muốn lùi một bước nhưng có lẽ quá gấp gáp cô bước hụt một chân loạng choạng muốn ngã, người đó đưa tay nhanh chóng đỡ cô, hai đôi mắt đối diện với nhau, cô như xoáy vào đôi mắt sâu thăm thẳm đó, đầu óc tự suy ngẫm rốt cuộc nó chứa đựng điều gì. Hai người ngẩn người cứ ngỡ trôi qua rất lâu thực tế chỉ một vài phút ngắn ngủi, Cẩn Gia Tú khó hiểu nhìn người đó lại nhìn Phó Gia Du, rốt cuộc lên tiếng:
- Anh hai, chị Gia Du, hai người sao vậy?
Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du đồng thời sực tỉnh, buông tay, đứng thẳng người lại, Cẩn Gia Lạc hừm một tiếng che giấu lúng túng hỏi ngược lại:
- Tú nhi, anh đang hỏi em sao không vào nhà đứng ở đây làm gì? – Ánh mắt liếc nhìn Phó Gia Du cũng có ý dò hỏi.
Phó Gia Du tất nhiên không trả lời, Cẩn Gia Tú đáp:
- Em muốn mời chị Gia Du ở lại ăn tối, được không anh hai?
- Tất nhiên là được, mau mau vào nhà đi – Cẩn Gia Lạc tất nhiên đồng ý.
Cẩn Gia Tú vui mừng hoan hô nhanh chóng kéo Phó Gia Du vào nhà, mặc kệ cô muốn lên tiếng từ chối, Cẩn Gia Lạc nở một nụ cười hứng thú đi theo sau bọn họ vào nhà. Quản gia Cẩn phủ - Cẩn Tiến nhìn thấy bọn họ liền mở miệng chào hỏi:
- Đại thiếu gia, tiểu thư, hai vị đã về rồi, Phó tiểu thư cũng tới – Cẩn Tiến là vị quản gia toàn năng dù chỉ gặp một lần vẫn nhận ra Phó Gia Du.
Cẩn Gia Lạc đưa áo khoác cho người làm, vừa vén tay áo lên cho gọn vừa nói:
- Chú Cẩn, tối nay Phó tiểu thư sẽ ở đây dùng cơm, chú dặn nhà bếp nấu thêm vài món, nhanh chóng dọn đồ ăn lên.
- Dạ được – Cẩn Thiên đáp lời.
Cẩn Gia Tú vốn muốn kéo Phó Gia Du lên phòng của mình nói chuyện tiếp nhưng Phó Gia Du lại nói:
- Cẩn lão gia ở đâu? Tôi phải chào hỏi một chút mới đúng – Nếu đã đến đây vẫn cần phải đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Cẩn Gia Lạc nhìn chút thời gian, lúc này cha hẳn đang đọc sách trong thư phòng không muốn ai làm phiền, nên trả lời:
- Cha của tôi đang đọc sách không muốn ai làm phiền, đợi lát nữa dùng cơm cô hãy chào hỏi. Tú nhi, em mau lên tắm rửa thay quần áo rồi xuống dùng cơm.
Đi cả ngày cô cũng muốn tắm rửa ngâm mình một chút nhưng để Phó Gia Du đợi cũng không tốt, liếc nhìn Cẩn Gia Lạc ánh mắt sáng lên đề nghị:
- Anh hai, anh nói chuyện với chị Gia Du giúp em được không?
- Không cần đâu, tôi ngồi đợi là được rồi – Phó Gia Du lập tức từ chối, chẳng biết vì sao trong thâm tâm cô có chút dè chừng với Cẩn Gia Lạc.
Nhưng Cẩn Gia Lạc lại lên tiếng đồng ý:
- Được, anh sẽ tiếp đãi Phó tiểu thư thật tốt, em mau đi đi – Làm cho Phó Gia Du kinh ngạc liếc hắn một cái, đợi Cẩn Gia Tú vừa đi khuất, liền lặp lại ý cô lần nữa:
- Cẩn thiếu gia, anh bận gì thì cứ bận thôi, tự tôi ngồi đợi là được rồi.
- Phó tiểu thư, tôi sao dám để cô một mình, lát nữa sợ Tú nhi sẽ tìm tôi tính sổ. Ở trong này ngột ngạt, tôi mời cô ra vườn đi dạo một lát được không? – Cẩn Gia Lạc đề nghị.
Nói đến mức này, Phó Gia Du không tiện tiếp tục từ chối, cất bước đi bên cạnh Cẩn Gia Lạc ra vườn. Im hơi lặng tiếng cũng không tốt, Cẩn Gia Lạc lên tiếng trước:
- Phó tiểu thư, nghe nói cô không phải người Thượng Hải.
- Đúng vậy, tôi mới tới đây không lâu – Phó Gia Du nhàn nhạt đáp lại.
- Mới tới vậy mà đã tới vũ trường Thượng Hải rồi, cô đúng là có tâm – Cẩn Gia Lạc không quên lần đầu tiên hắn gặp cô là ở vũ trường Thượng Hải.
Phó Gia Du không hề định giải thích gì với Cẩn Gia Lạc, vẫn như trước nhàn nhạt đáp lại:
- Cẩn thiếu gia, tôi đã đi đâu không hề liên quan đến anh.
Cô gái này xem ra chỉ hơn em gái của hắn một tuổi, lại trưởng thành chững chạc, từ trên người cô hắn cảm nhận được hơi thở cô độc mong manh, hắn đột nhiên muốn tìm hiểu tại sao trên người cô lại có khí chất tang thương cô độc. Lúc nào cô chỉ có một vẻ mặt bình tĩnh đạm nhạt, Cẩn Gia Lạc có chút hứng thú nghĩ cách phải làm sao phá vỡ sự bình tĩnh đó.
- Không hề, tôi chỉ muốn biết khi nào cô đi, tôi sẽ cùng đi cho có bạn – Cẩn Gia Lạc bâng quơ nói.
- Cẩn thiếu gia, tôi phải nhắc lại lần nữa, tôi cùng anh không thân – Phó Gia Du lạnh lùng nói.
Cẩn Gia Lạc lại không hề có chút bất mãn nào với lời nói của cô, tiếp tục nói:
- Trước lạ sau quen mà, Phó tiểu thư, không vẫn là gọi Du nhi hay Gia Du mới tốt đây, tôi thấy vẫn là Du nhi thân thiết hơn.
- Cẩn thiếu gia, chúng ta… - Phó Gia Du lần nữa muốn phản bác nhưng lại bị Cẩn Gia Lạc cắt ngang:
- Du nhi, cho tôi xin tiếng Cẩn thiếu gia khô khan đó đi, gọi Gia Lạc – Hắn cứ quấn quýt muốn Phó Gia Du gọi tên của hắn, Phó Gia Du trừng mắt lười phản ứng với hắn.
Cẩn Tiến bỗng nhiên bước ra nói:
- Đại thiếu gia, Phó tiểu thư, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi – Cẩn Gia Lạc phất tay để Cẩn Tiến đi vào trong trước.
Phó Gia Du vốn định đi vào trong nhưng Cẩn Gia Lạc lại đột nhiên cầm lấy tay của cô làm cho cô khó hiểu quay người lại:
- Du nhi, em phải gọi tên của anh, anh mới cho em vào trong.
- Buông tay – Phó Gia Du lạnh lùng lên tiếng, cô không thích có người bức ép bản thân làm bất cứ chuyện gì.
Cẩn Gia Lạc cảm nhận được chút biến chuyển trong tâm trạng của Phó Gia Du, rất hả hê vui mừng, kiên quyết nói:
- Em không gọi anh sẽ không buông tay.
Phó Gia Du dùng sức muốn thoát khỏi nhưng không được, sắp không nhịn được muốn ra tay với Cẩn Gia Lạc thì lại nghe xa xa truyền đến tiếng gọi của Cẩn Gia Tú:
- Anh hai, chị Gia Du.
Phó Gia Du nể mặt của Cẩn Gia Tú không thể lần nữa ra tay với anh trai của cô ấy lại không muốn Cẩn Gia Tú nhìn thấy cảnh này mà hiểu lầm, Phó Gia Du bất đắc dĩ mi hơi nhăn chặt nhỏ giọng gọi một tiếng:
- Gia Lạc.
Tiếng Gia Lạc phát ra từ miệng của cô gái khẽ chạm vào lòng của Cẩn Gia Lạc, hay biết bao nhiêu, khóe miệng của Cẩn Gia Lạc không nhịn được cong lên, đạt được mục đích thì nên thu tay, Cẩn Gia Lạc biết điều thu tay lại tránh cô thêm bất mãn. Sau đó Cẩn Gia Tú liền chạy tới, một mạch kéo Phó Gia Du vào phòng ăn, không hề phát hiện điều gì.
Lưu Nhân nhìn theo bóng lưng hai người họ đi về, ánh mắt đăm chiêu, trầm tư suy ngẫm, lão Lưu cũng có hành động giống như hắn, nói:
- Thiếu gia, cô gái đó thật sự trông rất giống phu nhân hồi trẻ nhưng sao lại là người của Bắc Kinh chứ, không biết có phải… - Lão Lưu thật sự không dám nhắc đến người đó, nhắc đến nỗi đau âm ỉ trong lòng của thiếu gia, không dám gieo hi vọng rồi lại thất vọng.
Nhưng Lưu Nhân lại không sợ thất vọng, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn hi vọng, hắn không ngại tiếp tục tìm, mở miệng:
- Lão Lưu, tìm người điều tra Phó Gia Du cho tôi, tôi muốn biết hết tất cả về cô ta – Thà nhẫm lẫn hắn không muốn bỏ sót chút cơ hội nào.
Đưa Cẩn Gia Tú đến cửa Cẩn gia, Phó Gia Du suy nghĩ bản thân vẫn không nên đi vào thì hơn, thật sự không tiện lắm, nói:
- Gia Tú, cô vẫn vào nhà nghỉ ngơi đi, hôm khác tôi lại tới thì hơn, bây giờ đã trễ rồi.
- Sao vậy chứ? Em còn có nhiều chuyện chưa nói với chị mà, hôm nay chị hãy ở đây dùng cơm tối đi – Cẩn Gia Tú nhiệt tình mời chào.
Còn dùng cơm tối nữa, họ đâu có thân quen gì tới nỗi đó, Phó Gia Du định mở miệng từ chối thì đằng sau lưng vang lên thanh âm quen thuộc hỏi:
- Tú nhi, sao em lại đứng đây thế?
Kinh ngạc quay người Phó Gia Du không biết người đó đang bước đến gần cô, vừa quay người đã cảm nhận được hơi thở phả tới, phản xạ tự nhiên Phó Gia Du muốn lùi một bước nhưng có lẽ quá gấp gáp cô bước hụt một chân loạng choạng muốn ngã, người đó đưa tay nhanh chóng đỡ cô, hai đôi mắt đối diện với nhau, cô như xoáy vào đôi mắt sâu thăm thẳm đó, đầu óc tự suy ngẫm rốt cuộc nó chứa đựng điều gì. Hai người ngẩn người cứ ngỡ trôi qua rất lâu thực tế chỉ một vài phút ngắn ngủi, Cẩn Gia Tú khó hiểu nhìn người đó lại nhìn Phó Gia Du, rốt cuộc lên tiếng:
- Anh hai, chị Gia Du, hai người sao vậy?
Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du đồng thời sực tỉnh, buông tay, đứng thẳng người lại, Cẩn Gia Lạc hừm một tiếng che giấu lúng túng hỏi ngược lại:
- Tú nhi, anh đang hỏi em sao không vào nhà đứng ở đây làm gì? – Ánh mắt liếc nhìn Phó Gia Du cũng có ý dò hỏi.
Phó Gia Du tất nhiên không trả lời, Cẩn Gia Tú đáp:
- Em muốn mời chị Gia Du ở lại ăn tối, được không anh hai?
- Tất nhiên là được, mau mau vào nhà đi – Cẩn Gia Lạc tất nhiên đồng ý.
Cẩn Gia Tú vui mừng hoan hô nhanh chóng kéo Phó Gia Du vào nhà, mặc kệ cô muốn lên tiếng từ chối, Cẩn Gia Lạc nở một nụ cười hứng thú đi theo sau bọn họ vào nhà. Quản gia Cẩn phủ - Cẩn Tiến nhìn thấy bọn họ liền mở miệng chào hỏi:
- Đại thiếu gia, tiểu thư, hai vị đã về rồi, Phó tiểu thư cũng tới – Cẩn Tiến là vị quản gia toàn năng dù chỉ gặp một lần vẫn nhận ra Phó Gia Du.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩn Gia Lạc đưa áo khoác cho người làm, vừa vén tay áo lên cho gọn vừa nói:
- Chú Cẩn, tối nay Phó tiểu thư sẽ ở đây dùng cơm, chú dặn nhà bếp nấu thêm vài món, nhanh chóng dọn đồ ăn lên.
- Dạ được – Cẩn Thiên đáp lời.
Cẩn Gia Tú vốn muốn kéo Phó Gia Du lên phòng của mình nói chuyện tiếp nhưng Phó Gia Du lại nói:
- Cẩn lão gia ở đâu? Tôi phải chào hỏi một chút mới đúng – Nếu đã đến đây vẫn cần phải đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Cẩn Gia Lạc nhìn chút thời gian, lúc này cha hẳn đang đọc sách trong thư phòng không muốn ai làm phiền, nên trả lời:
- Cha của tôi đang đọc sách không muốn ai làm phiền, đợi lát nữa dùng cơm cô hãy chào hỏi. Tú nhi, em mau lên tắm rửa thay quần áo rồi xuống dùng cơm.
Đi cả ngày cô cũng muốn tắm rửa ngâm mình một chút nhưng để Phó Gia Du đợi cũng không tốt, liếc nhìn Cẩn Gia Lạc ánh mắt sáng lên đề nghị:
- Anh hai, anh nói chuyện với chị Gia Du giúp em được không?
- Không cần đâu, tôi ngồi đợi là được rồi – Phó Gia Du lập tức từ chối, chẳng biết vì sao trong thâm tâm cô có chút dè chừng với Cẩn Gia Lạc.
Nhưng Cẩn Gia Lạc lại lên tiếng đồng ý:
- Được, anh sẽ tiếp đãi Phó tiểu thư thật tốt, em mau đi đi – Làm cho Phó Gia Du kinh ngạc liếc hắn một cái, đợi Cẩn Gia Tú vừa đi khuất, liền lặp lại ý cô lần nữa:
- Cẩn thiếu gia, anh bận gì thì cứ bận thôi, tự tôi ngồi đợi là được rồi.
- Phó tiểu thư, tôi sao dám để cô một mình, lát nữa sợ Tú nhi sẽ tìm tôi tính sổ. Ở trong này ngột ngạt, tôi mời cô ra vườn đi dạo một lát được không? – Cẩn Gia Lạc đề nghị.
Nói đến mức này, Phó Gia Du không tiện tiếp tục từ chối, cất bước đi bên cạnh Cẩn Gia Lạc ra vườn. Im hơi lặng tiếng cũng không tốt, Cẩn Gia Lạc lên tiếng trước:
- Phó tiểu thư, nghe nói cô không phải người Thượng Hải.
- Đúng vậy, tôi mới tới đây không lâu – Phó Gia Du nhàn nhạt đáp lại.
- Mới tới vậy mà đã tới vũ trường Thượng Hải rồi, cô đúng là có tâm – Cẩn Gia Lạc không quên lần đầu tiên hắn gặp cô là ở vũ trường Thượng Hải.
Phó Gia Du không hề định giải thích gì với Cẩn Gia Lạc, vẫn như trước nhàn nhạt đáp lại:
- Cẩn thiếu gia, tôi đã đi đâu không hề liên quan đến anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái này xem ra chỉ hơn em gái của hắn một tuổi, lại trưởng thành chững chạc, từ trên người cô hắn cảm nhận được hơi thở cô độc mong manh, hắn đột nhiên muốn tìm hiểu tại sao trên người cô lại có khí chất tang thương cô độc. Lúc nào cô chỉ có một vẻ mặt bình tĩnh đạm nhạt, Cẩn Gia Lạc có chút hứng thú nghĩ cách phải làm sao phá vỡ sự bình tĩnh đó.
- Không hề, tôi chỉ muốn biết khi nào cô đi, tôi sẽ cùng đi cho có bạn – Cẩn Gia Lạc bâng quơ nói.
- Cẩn thiếu gia, tôi phải nhắc lại lần nữa, tôi cùng anh không thân – Phó Gia Du lạnh lùng nói.
Cẩn Gia Lạc lại không hề có chút bất mãn nào với lời nói của cô, tiếp tục nói:
- Trước lạ sau quen mà, Phó tiểu thư, không vẫn là gọi Du nhi hay Gia Du mới tốt đây, tôi thấy vẫn là Du nhi thân thiết hơn.
- Cẩn thiếu gia, chúng ta… - Phó Gia Du lần nữa muốn phản bác nhưng lại bị Cẩn Gia Lạc cắt ngang:
- Du nhi, cho tôi xin tiếng Cẩn thiếu gia khô khan đó đi, gọi Gia Lạc – Hắn cứ quấn quýt muốn Phó Gia Du gọi tên của hắn, Phó Gia Du trừng mắt lười phản ứng với hắn.
Cẩn Tiến bỗng nhiên bước ra nói:
- Đại thiếu gia, Phó tiểu thư, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi – Cẩn Gia Lạc phất tay để Cẩn Tiến đi vào trong trước.
Phó Gia Du vốn định đi vào trong nhưng Cẩn Gia Lạc lại đột nhiên cầm lấy tay của cô làm cho cô khó hiểu quay người lại:
- Du nhi, em phải gọi tên của anh, anh mới cho em vào trong.
- Buông tay – Phó Gia Du lạnh lùng lên tiếng, cô không thích có người bức ép bản thân làm bất cứ chuyện gì.
Cẩn Gia Lạc cảm nhận được chút biến chuyển trong tâm trạng của Phó Gia Du, rất hả hê vui mừng, kiên quyết nói:
- Em không gọi anh sẽ không buông tay.
Phó Gia Du dùng sức muốn thoát khỏi nhưng không được, sắp không nhịn được muốn ra tay với Cẩn Gia Lạc thì lại nghe xa xa truyền đến tiếng gọi của Cẩn Gia Tú:
- Anh hai, chị Gia Du.
Phó Gia Du nể mặt của Cẩn Gia Tú không thể lần nữa ra tay với anh trai của cô ấy lại không muốn Cẩn Gia Tú nhìn thấy cảnh này mà hiểu lầm, Phó Gia Du bất đắc dĩ mi hơi nhăn chặt nhỏ giọng gọi một tiếng:
- Gia Lạc.
Tiếng Gia Lạc phát ra từ miệng của cô gái khẽ chạm vào lòng của Cẩn Gia Lạc, hay biết bao nhiêu, khóe miệng của Cẩn Gia Lạc không nhịn được cong lên, đạt được mục đích thì nên thu tay, Cẩn Gia Lạc biết điều thu tay lại tránh cô thêm bất mãn. Sau đó Cẩn Gia Tú liền chạy tới, một mạch kéo Phó Gia Du vào phòng ăn, không hề phát hiện điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro