Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Kì nghỉ không trọn vẹn

phong linh

2024-03-17 00:40:38

James bồn chồn bực dọc tay gõ gõ xuống mặt bàn, tâm trạng đầy khó chịu. Ở vị trí này của anh ta có thể nhìn thẳng vào Phương Nhi đang ngồi phía đối diện của bàn, thật thuận tiện. Nhưng cũng có điểm bất lợi đấy là bị đeo dính bởi cục nợ Xuân Liên. Chị ta ngoắc chân ngoèo tay James từ nãy tới giờ, chưa kể cứ cố dính sát bộ ngực mây mẩy tròn căng vào người anh ta.

Mấy người quen biết nhau từ trước quyết định ngồi chung bàn ăn hải sản. Cứ coi như là James cũng biết Xuân Liên đi, thì cũng chẳng thân thiết gì để bám dính lấy nhau. Vì phép lịch sự tối thiểu nên James cố nhịn và cũng để được ngồi ngắm Phương Nhi ở khoảng cách gần.

James quen Phương Nhi khi cô tới Sứ quán làm hồ sơ du học cho học sinh trường của cậu và anh ta đã đưa nhầm 1 số giấy tờ. Bắt cô đi đi lại lại mấy lần chỉnh sửa mà Phương Nhi cũng không trách cứ câu nào. James đã lưu số điện thoại của cô định bụng khi thuận tiện sẽ mời Phương Nhi đi uống nước.

Nhưng rồi sau đó công việc bận rộn bù đầu bù cổ kéo James đi, anh ta buộc phải gác mọi chuyện cá nhân sang 1 bên. Đến khi đã được lên chức quay lại với guồng quay cuộc sống bình thường tìm Phương Nhi thì cô đã là bạn gái của John, 1 đứa bạn chung nhóm uống bia của anh ta.

Không hiểu tại sao James lại có cảm giác tiếc nuối, hụt hẫng nhiều đến vậy. James và Phương Nhi chưa có gì với nhau cả, mọi sự tiếp xúc đều chỉ là trong công việc.

Rồi những khi cùng cả nhóm tới nhà John tiệc tùng, nhìn thấy 2 người họ tình tứ bên nhau, nhìn thấy Phương Nhi dịu dàng chăm sóc cho John, tim James đau như bị ai cứa. Và sau mỗi lần như vậy, anh ta tự nhủ từ giờ sẽ không đến nhà John nữa. Rồi lần kế tiếp James lại tới, mắt dán chặt vào cô không thể nhìn đi nơi khác.

Tức giận đi đi lại lại trong phòng Xuân Liên chỉ muốn đập cho vỡ hết mấy cái lọ pha lê trang trí để đầy trên kệ. Mục đích của chuyến đi nghỉ dưỡng này là để bẫy trai mà tới giờ vẫn chưa được thằng nào.

Ngay đến cả John, thằng hàng xóm ngốc nghếch bấy lâu nay Xuân Liên tưởng đã bị chị ta hấp dẫn, nhân cơ hội này Xuân Liên chỉ cần dấn thêm 1 chút là xong, cá nằm trong rọ, ai ngờ đâu cũng không được.

Bao nhiêu tín hiệu Xuân Liên phát ra đều bị phớt lờ. Kể cả khi chị ta cố tình đổ rượu lên cái váy lụa mỏng tang, để cho bộ ngực quá khổ hằn lên trên lớp vải ướt dính bết đứng ngay cạnh, John cũng chẳng động lòng, suốt ngày chỉ chăm chăm chú chú vào con bạn gái ngáo ngơ.

Mà cô ta đúng là thỏi nam châm, đi tới đâu mọi ánh nhìn dồn tới đấy. Ngay đến James mặt lạnh, vốn dĩ ít nói vô cùng, ở cạnh Phương Nhi cũng luyên thuyên suốt.

Mục đích của Xuân Liên cho chuyến đi này là đong đưa cưa đổ John rồi qua cậu ta tiếp cận với đám đàn ông ngoại quốc vậy mà hết kì nghỉ tới nơi vẫn chưa nên cơm cháo gì, bảo Xuân Liên không bực sao được.

Chung qui lại, vầng hào quang chói lòa của chị ta đã bị ánh sáng yếu ớt lập lòe của con đom đóm Phương Nhi bay ngang qua làm cho lu mờ. Thật chẳng có lý gì cả.

Chơi cả ngày đã mệt nhoài Min- kyu muốn về phòng nằm ngủ. Do đó cô cõng thằng bé quay lại khách sạn. Vừa hay trên đường đi Phương Nhi nhìn thấy vợ chồng nhà Dong- min đang đứng gần quầy giải khát. Vậy là cô có thể giao lại con cho Xuân Liên rồi đi tìm John, cô đã làm bảo mẫu cho Min- kyu suốt mấy hôm nay, giờ cũng nên dành chút thời gian cho “thằng bé” nhà cô.

Phương Nhi đứng bên này quầy giải khát giống 1 cái chòi lợp bằng lá dừa, ở phía bên kia Dong- min và Xuân Liên đang đứng nói chuyện với nhau không thể nhìn thấy cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Rõ ràng là nó cố tình! - Giọng Xuân Liên cất lên the thé làm Phương Nhi giật mình.

- Cô ấy có làm gì em đâu mà em lại nói thế? - Giọng Dong- min tuy nghe rất ôn tồn nhưng rõ ràng đang cố kìm nén bực bội.

- Còn không à, em ở đâu là cô ta xuất hiện ở đấy. Không phải cô ta muốn dìm hàng em thì là gì?

- Nực cười thật, Phương Nhi có lí do gì để làm vậy đâu?

Phương Nhi giật mình khi nghe Dong- min nhắc tới tên cô. “Mình lại dính vào chuyện gì đây, mình có tranh giành gì với Xuân Liên đâu nhỉ?” cô hoang mang tự hỏi.

Phía bên kia, Xuân Liên rít lên giận dữ:

- Á à, lòi đuôi rồi nhé. Bấy lâu tôi thấy anh và cô ta cứ suốt ngày nói tiếng Hàn với nhau. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Giờ anh còn dám công khai bênh cô ta hả?

Phương Nhi xoay người bỏ đi. Chẳng việc gì cô phải nghe những chuyện rác tai ấy. Ra ngồi trên 1 chiếc ghế bạt dài bên ngoài bãi cát, tay ôm Min- kyu đằng trước, Phương Nhi gọi điện cho Xuân Liên bảo chị ta tới đón con.

Đứng ngẩn ngơ dưới vòi sen cô để cho những suy nghĩ lan man kéo hết từ điều này sang điều khác, không để ý thấy John đã bước vào buồng tắm từ bao giờ.

1 tay anh vòng lên ngực cô xoa xoa nắn nắn, 1 tay cho xuống bên dưới vuốt ve làm cho đám bọt sữa tắm càng bông lên. Tới lúc này Phương Nhi mới nhận ra sự có mặt của John. Tựa cả người vào thân hình rắn chắc của anh cô để kệ cho tay John tự do đùa rỡn trên cơ thể mình.

- Có chuyện gì sao? Nhìn em không ổn chút nào? - Vừa hỏi anh vừa dụi dụi mũi vào sau tai cô.

- Không, ổn cả mà.

Vừa nói Phương Nhi vừa xoay người lại cắn nhẹ lên môi anh. Cô mút từng cánh môi rồi thè lưỡi liếm. Anh bật cười, hỏi:

- Đang tính làm gì thế hả cưng?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Hôn anh chứ làm gì. Mở miệng ra!

- Không! - Anh trả lời rồi mím môi thật chặt.

Vậy là cô dỗi, đẩy mạnh John ra Phương Nhi định bỏ đi. Anh cười khoái chí vì đã chọc tức được cô. Cúi xuống mút mạnh cánh môi hồng của cô, John dùng lưỡi tách răng Phương Nhi ra luồn lưỡi vào mạnh mẽ và dứt khoát. Cô bị cuốn theo nỗi đam mê của anh lưỡi cuốn lấy lưỡi anh cuồng nhiệt, thèm khát.

John buông Phương Nhi ra đứng ngắm gương mặt đỏ hồng, đôi mắt mơ màng của cô rồi nói giọng vòi vĩnh:

- Tắm cho anh đi!

Cô đổ sữa tắm lên cậu nhỏ của anh rồi bắt đầu xoa nhè nhẹ, thi thoảng dùng đầu ngón tay cào cào lên thằng bé. Kéo 1 đường từ lỗ nhị ngược lên, Phương Nhi vẽ những đường vô nghĩa trên bắp đùi John, trên của quí, chốc chốc lại bóp bóp nắn nắn 2 hòn bi. Đã hứng sẵn rồi lại bị kích thích thêm, anh thở gấp, hơi thở dồn dập.

Phương Nhi vừa dùng nước gột sạch đám bọt sữa tắm John đã nhấc bổng cô lên, rồi dặn:

- Ôm cổ anh cho chặt vào kẻo ngã.

Hốt hoảng cô tìm cách tuột xuống.

- Không được, cái tư thế này không được, dễ gãy súng lắm!

John vênh mặt:

- Em nghĩ anh là ai, tay mơ chắc! Ở yên đấy cho anh!

Phương Nhi không thích kiểu này, không chỉ vì sợ anh gãy súng, tất nhiên gãy rồi cô biết lấy gì mà dùng, còn lí do khác nữa. Anh sẽ vào quá sâu, lại đột ngột không đoán trước được, khó điều chỉnh. Lắm lúc thốn quá Phương Nhi há miệng mà không kêu nổi.

Dễ đến 15 phút sau, khi cô đã mệt nhoài, cơ thể cứ tự động trôi xuống, tay cũng chẳng còn vòng qua cổ ôm anh, John mới dừng lại. Bế cô lên 1 cách nhẹ nhàng anh đưa cô đến giường đặt cô xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Số ký tự: 0