Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Nổi tai tiếng
phong linh
2024-03-17 00:40:38
Cô đặc biệt ưa thích bé Bi con trai anh li hôn, mà nói cho cùng trẻ con với đôi má bầu bĩnh dễ thương có ai lại không yêu cơ chứ. Chỉ cần cho vài cái kẹo bé Bi ngay lập tức quấn lấy cô, trẻ con thật quá dễ dụ.
Anh li hôn cũng hay nói chuyện với cô. Đáng nhẽ sau vụ leo trèo kia cô phải tỏ thái độ với anh ta vì hành vi khiếm nhã, đứng nhìn chòng chọc không chịu quay đi nhưng cô kệ, tại mình hớ hênh nên người ta nhìn, trách ai.
Bé Bi bị bệnh chậm nói do đó mồm miệng không tía lia như lũ trẻ trong khu. Anh li hôn có vẻ rất lo lắng vì chuyện ấy. Khi anh ta than thở với cô, cô an ủi:
- Trẻ con bây giờ như vậy nhiều lắm, như con bé Ngọc đấy, tầm tuổi con anh cũng thế, đi mẫu giáo chẳng chơi với ai toàn chơi đồ hàng 1 mình. Giờ nhìn xem, lên tiểu học rồi nói có lắm không, nói không cho mồm ra da. Đã vậy còn học lớp song ngữ Việt Pháp, ngoài ra còn học thêm cả tiếng Anh.
Châu nhìn cô đầy hàm ơn. Vốn dĩ anh ta luôn sợ rằng vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình gây ảnh hưởng tâm lý không tốt tới con trai. Nhưng xem ra chậm nói là bệnh phổ biến của trẻ con rồi.
Dừng xe bên lề đường, John gục đầu xuống vô lăng. Không hiểu sao hôm nay anh nhức đầu quá. Vuốt ve anh dịu dàng, cô hỏi:
- Mệt hả anh?
- Đau đầu!
- Vậy để em bóp đầu cho!
Cái này cô có biết chút ít. Ông bà ngoại cô nghiện đấm bóp, trong nhà chả bao giờ thiếu người đấm bóp cả. Đặc biệt là ông ngoại cô, dù đã ngủ ngáy pho pho rồi vẫn phải có người ngồi bên bóp tay bóp chân.
Những ngón tay của cô như có ma thuật, chạm vào đâu cơn đau ở đó dịu dần. Thật quá dễ chịu. Anh nhìn cô rồi cúi xuống, môi anh tìm môi cô. Cô cũng không cưỡng lại. Kệ, ở đây cũng có gần nhà cô lắm đâu.
Bà Mơ, người giúp việc nhà Châu đi đón bé Bi về, dừng lại nhìn chiếc ô tô đậu ngay trước cổng trường mẫu giáo đầy bực mình. Vô ý vô tứ thế không biết, đậu xe kiểu gì chắn hết cả lối đi.
Chợt bà há hốc mồm. Trong xe chẳng phải là cái Nhi hàng xóm đằng sau nhà bà làm thuê sao? Chết chết, làm gì với thằng Tây to đùng ấy vậy, ngay trước cổng trường, ngay trước mặt lũ trẻ. Không chỉ bà Mơ mà bà Mùi đi đón cháu ngoại cũng đang đứng đấy, mắt trợn tròn vì kinh ngạc.
Bà Hà băn khoăn không biết nên xử lý chuyện vừa rồi ra sao. Lúc bà đi ra ngõ thì đám hàng xóm đang đứng túm tụm với nhau chạy lại cười giả lả rồi hỏi bà khi nào con gái bà cho họ ăn kẹo.
Bà còn đang ngạc nhiên chưa hiểu việc gì thì họ đã nhanh nhảu kể cho bà nghe cái Nhi nhà bà giữa ban ngày ban mặt làm gì gì đấy với 1 anh Tây to lớn. Bước vào nhà bà băn khoăn tự hỏi vậy là con gái bà lại có người yêu rồi sao.
Mấy năm nay sau khi chia tay với Hiếu, thằng hàng xóm trời đánh nó chẳng còn thiết cốt gì với việc yêu đương nữa. Tây à, chắc hẳn nó quen hồi đi du học. Bà có nên can thiệp hay không, bảo nó có làm gì cũng nên ý tứ chút kẻo thiên hạ đàm tiếu.
Nghĩ tới nghĩ lui rồi bà Hà quyết định im lặng. Bố nó đã suốt ngày o ép rồi, thêm cả bà nữa thì con bé biết sống sao.
Anh đỗ xe ngay trước ngõ nhà cô mặc dù 2 người đã thỏa thuận phải đỗ xe xa xa để hàng xóm khỏi tò mò nhưng mấy bữa nay cô đến kì đèn đỏ nhìn trông mệt mỏi quá, anh không muốn cô lại phải đi bộ thêm 1 quãng. Nếu được anh còn muốn bế cô vào nhà luôn ấy chứ.
Lấy cớ tháo dây an toàn cho cô tiện thể anh chớp thời cơ hôn cô. Mấy bữa bị cấm cửa thực lòng anh có hơi bí bách. Tưởng đâu sẽ bị cô đẩy ra ai dè cô đáp lại đầy nồng nhiệt.
Không ai biết khi đến tháng là lúc cô khát tình nhất. Lại là mấy ngày cấm trại nên cô thấy bứt rứt vô cùng. Do đó anh hôn cô ngay lập tức cô đáp lại ngay. 2 người hôn rồi lại dừng, hôn rồi lại dừng cứ quấn lấy nhau không ngừng.
Đấy là vào khung giờ đổ rác. Ở khu này người ta đi gom rác không vào 1 giờ nhất định nào cả, hôm thì 17 giờ hôm lại 17 giờ 30 mà vứt rác sớm sẽ bị nói là ném rác nơi công cộng, bị đánh giá này kia rồi lại không đạt tiêu chuẩn khu phố văn minh.
Vì vậy cứ khoảng 17 giờ các nhà ra để rác thành 1 đống rồi đứng tán chuyện với nhau chờ xe rác tới.
Hôm nay 17 giờ 10, 1 chiếc ô tô đỗ xịch ngay trước ngõ. Trên xe là cái Nhi và... ôi chao, ngượng chết đi mất.
Chuyện của cô được kể lại sôi nổi trong khu nhà. Lúc đầu chỉ là những lời xì xầm nho nhỏ, về sau như là chuyện nghị trường mọi người đem ra bàn tán xôn xao. Ai cũng biết, chỉ có khổ chủ là cô lại chẳng hề hay biết.
Cô về tới nhà chắc đã khoảng 10 giờ 30. Mai cô phải cùng cậu đi gặp đối tác nên hôm nay 2 người ở lại muộn hơn chuẩn bị mọi thứ thật sẵn sàng.
Vừa bước chân vào phòng khách cô chạm mặt bố đang giận điên người vì lí do gì thì ai cũng biết rồi đấy. Lần đầu tiên cô cãi nhau với bố, bao nhiêu uất ức dồn nén suốt gần 30 năm trời như chiếc lò xo bung hết cả ra. Kết cục cuối cùng là gì, sau gần 2 tiếng cãi vã cô bị tống ra khỏi nhà.
Đi đi lại lại trên con phố ngay trước ngõ cô không biết phải làm gì tiếp. Gần 1 giờ tới nơi, gọi taxi chẳng thấy xe nào đến. Ngoài đường lớn chắc vẫn còn có nhà nghỉ mở cửa chứ nhỉ, cô vẫn nghe tiếng xe cộ đi lại ì ầm kia mà.
John đã đi phượt từ hôm qua, theo dự kiến chiều tối mai anh mới về, đến nhà bà ngoại thì cô không muốn, thà ngủ ngoài đường còn hơn. Cô loay hoay mãi vẫn chưa biết nên làm gì. Mà kể cũng lạ, sao cô không khóc, bình thường thì nước mắt đã tuôn xối xả rồi sao giờ mắt cứ ráo hoảnh.
Hôm nay trở gió kiểu gì gió mạnh khiếp, tấm nhựa thông minh che nắng trên sân thượng bị gió xô cứ đập bộp bộp. Sợ bé Bi bị tiếng ồn làm cho thức giấc Châu vội vàng trèo lên sân thượng. Nhìn xuống dưới đường anh ta thấy Nhi đang đi vòng tròn.
Lúc nãy bên nhà cô hình như cãi nhau to. Bố mẹ Nhi nổi tiếng là khó tính ở khu này và chuyện cô với gã trai Tây nào đấy anh ta cũng đã nghe bà Mơ kể tới mấy lần.
Không phải chứ, vì vậy mà đuổi con gái ra khỏi nhà giữa đêm hôm khuya khoắt thế này sao, bố mẹ cô không biết là cái loại bố mẹ gì nữa. 1 cô gái xinh đẹp như cô có thằng đàn ông nào thấy mà chẳng động lòng. Không đắn đo nhiều, Châu bước nhanh xuống đường.
- Vào nhà tôi ngủ tạm đêm nay đi!
Cô giật nảy mình vì nghe tiếng đàn ông vang lên sau lưng. Quay lại thấy anh li hôn, cô lúng túng như bị bắt quả tang vừa làm chuyện xấu:
- Xin lỗi anh, em đi ngay đây.
Châu nói, giọng ôn tồn:
- Muộn thế này em còn định đi đâu? Vào nhà tôi ngủ tạm, sáng mai đi sớm, đảm bảo sẽ không bị ai phát hiện.
Vậy là cô đi theo Châu vào nhà. Sau khi tắm trèo lên giường cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Những tưởng sau những căng thẳng vừa trải qua cô sẽ phải thức trắng đêm, ai ngờ cô ngủ ngon hơn bao giờ hết.
Anh li hôn cũng hay nói chuyện với cô. Đáng nhẽ sau vụ leo trèo kia cô phải tỏ thái độ với anh ta vì hành vi khiếm nhã, đứng nhìn chòng chọc không chịu quay đi nhưng cô kệ, tại mình hớ hênh nên người ta nhìn, trách ai.
Bé Bi bị bệnh chậm nói do đó mồm miệng không tía lia như lũ trẻ trong khu. Anh li hôn có vẻ rất lo lắng vì chuyện ấy. Khi anh ta than thở với cô, cô an ủi:
- Trẻ con bây giờ như vậy nhiều lắm, như con bé Ngọc đấy, tầm tuổi con anh cũng thế, đi mẫu giáo chẳng chơi với ai toàn chơi đồ hàng 1 mình. Giờ nhìn xem, lên tiểu học rồi nói có lắm không, nói không cho mồm ra da. Đã vậy còn học lớp song ngữ Việt Pháp, ngoài ra còn học thêm cả tiếng Anh.
Châu nhìn cô đầy hàm ơn. Vốn dĩ anh ta luôn sợ rằng vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình gây ảnh hưởng tâm lý không tốt tới con trai. Nhưng xem ra chậm nói là bệnh phổ biến của trẻ con rồi.
Dừng xe bên lề đường, John gục đầu xuống vô lăng. Không hiểu sao hôm nay anh nhức đầu quá. Vuốt ve anh dịu dàng, cô hỏi:
- Mệt hả anh?
- Đau đầu!
- Vậy để em bóp đầu cho!
Cái này cô có biết chút ít. Ông bà ngoại cô nghiện đấm bóp, trong nhà chả bao giờ thiếu người đấm bóp cả. Đặc biệt là ông ngoại cô, dù đã ngủ ngáy pho pho rồi vẫn phải có người ngồi bên bóp tay bóp chân.
Những ngón tay của cô như có ma thuật, chạm vào đâu cơn đau ở đó dịu dần. Thật quá dễ chịu. Anh nhìn cô rồi cúi xuống, môi anh tìm môi cô. Cô cũng không cưỡng lại. Kệ, ở đây cũng có gần nhà cô lắm đâu.
Bà Mơ, người giúp việc nhà Châu đi đón bé Bi về, dừng lại nhìn chiếc ô tô đậu ngay trước cổng trường mẫu giáo đầy bực mình. Vô ý vô tứ thế không biết, đậu xe kiểu gì chắn hết cả lối đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chợt bà há hốc mồm. Trong xe chẳng phải là cái Nhi hàng xóm đằng sau nhà bà làm thuê sao? Chết chết, làm gì với thằng Tây to đùng ấy vậy, ngay trước cổng trường, ngay trước mặt lũ trẻ. Không chỉ bà Mơ mà bà Mùi đi đón cháu ngoại cũng đang đứng đấy, mắt trợn tròn vì kinh ngạc.
Bà Hà băn khoăn không biết nên xử lý chuyện vừa rồi ra sao. Lúc bà đi ra ngõ thì đám hàng xóm đang đứng túm tụm với nhau chạy lại cười giả lả rồi hỏi bà khi nào con gái bà cho họ ăn kẹo.
Bà còn đang ngạc nhiên chưa hiểu việc gì thì họ đã nhanh nhảu kể cho bà nghe cái Nhi nhà bà giữa ban ngày ban mặt làm gì gì đấy với 1 anh Tây to lớn. Bước vào nhà bà băn khoăn tự hỏi vậy là con gái bà lại có người yêu rồi sao.
Mấy năm nay sau khi chia tay với Hiếu, thằng hàng xóm trời đánh nó chẳng còn thiết cốt gì với việc yêu đương nữa. Tây à, chắc hẳn nó quen hồi đi du học. Bà có nên can thiệp hay không, bảo nó có làm gì cũng nên ý tứ chút kẻo thiên hạ đàm tiếu.
Nghĩ tới nghĩ lui rồi bà Hà quyết định im lặng. Bố nó đã suốt ngày o ép rồi, thêm cả bà nữa thì con bé biết sống sao.
Anh đỗ xe ngay trước ngõ nhà cô mặc dù 2 người đã thỏa thuận phải đỗ xe xa xa để hàng xóm khỏi tò mò nhưng mấy bữa nay cô đến kì đèn đỏ nhìn trông mệt mỏi quá, anh không muốn cô lại phải đi bộ thêm 1 quãng. Nếu được anh còn muốn bế cô vào nhà luôn ấy chứ.
Lấy cớ tháo dây an toàn cho cô tiện thể anh chớp thời cơ hôn cô. Mấy bữa bị cấm cửa thực lòng anh có hơi bí bách. Tưởng đâu sẽ bị cô đẩy ra ai dè cô đáp lại đầy nồng nhiệt.
Không ai biết khi đến tháng là lúc cô khát tình nhất. Lại là mấy ngày cấm trại nên cô thấy bứt rứt vô cùng. Do đó anh hôn cô ngay lập tức cô đáp lại ngay. 2 người hôn rồi lại dừng, hôn rồi lại dừng cứ quấn lấy nhau không ngừng.
Đấy là vào khung giờ đổ rác. Ở khu này người ta đi gom rác không vào 1 giờ nhất định nào cả, hôm thì 17 giờ hôm lại 17 giờ 30 mà vứt rác sớm sẽ bị nói là ném rác nơi công cộng, bị đánh giá này kia rồi lại không đạt tiêu chuẩn khu phố văn minh.
Vì vậy cứ khoảng 17 giờ các nhà ra để rác thành 1 đống rồi đứng tán chuyện với nhau chờ xe rác tới.
Hôm nay 17 giờ 10, 1 chiếc ô tô đỗ xịch ngay trước ngõ. Trên xe là cái Nhi và... ôi chao, ngượng chết đi mất.
Chuyện của cô được kể lại sôi nổi trong khu nhà. Lúc đầu chỉ là những lời xì xầm nho nhỏ, về sau như là chuyện nghị trường mọi người đem ra bàn tán xôn xao. Ai cũng biết, chỉ có khổ chủ là cô lại chẳng hề hay biết.
Cô về tới nhà chắc đã khoảng 10 giờ 30. Mai cô phải cùng cậu đi gặp đối tác nên hôm nay 2 người ở lại muộn hơn chuẩn bị mọi thứ thật sẵn sàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa bước chân vào phòng khách cô chạm mặt bố đang giận điên người vì lí do gì thì ai cũng biết rồi đấy. Lần đầu tiên cô cãi nhau với bố, bao nhiêu uất ức dồn nén suốt gần 30 năm trời như chiếc lò xo bung hết cả ra. Kết cục cuối cùng là gì, sau gần 2 tiếng cãi vã cô bị tống ra khỏi nhà.
Đi đi lại lại trên con phố ngay trước ngõ cô không biết phải làm gì tiếp. Gần 1 giờ tới nơi, gọi taxi chẳng thấy xe nào đến. Ngoài đường lớn chắc vẫn còn có nhà nghỉ mở cửa chứ nhỉ, cô vẫn nghe tiếng xe cộ đi lại ì ầm kia mà.
John đã đi phượt từ hôm qua, theo dự kiến chiều tối mai anh mới về, đến nhà bà ngoại thì cô không muốn, thà ngủ ngoài đường còn hơn. Cô loay hoay mãi vẫn chưa biết nên làm gì. Mà kể cũng lạ, sao cô không khóc, bình thường thì nước mắt đã tuôn xối xả rồi sao giờ mắt cứ ráo hoảnh.
Hôm nay trở gió kiểu gì gió mạnh khiếp, tấm nhựa thông minh che nắng trên sân thượng bị gió xô cứ đập bộp bộp. Sợ bé Bi bị tiếng ồn làm cho thức giấc Châu vội vàng trèo lên sân thượng. Nhìn xuống dưới đường anh ta thấy Nhi đang đi vòng tròn.
Lúc nãy bên nhà cô hình như cãi nhau to. Bố mẹ Nhi nổi tiếng là khó tính ở khu này và chuyện cô với gã trai Tây nào đấy anh ta cũng đã nghe bà Mơ kể tới mấy lần.
Không phải chứ, vì vậy mà đuổi con gái ra khỏi nhà giữa đêm hôm khuya khoắt thế này sao, bố mẹ cô không biết là cái loại bố mẹ gì nữa. 1 cô gái xinh đẹp như cô có thằng đàn ông nào thấy mà chẳng động lòng. Không đắn đo nhiều, Châu bước nhanh xuống đường.
- Vào nhà tôi ngủ tạm đêm nay đi!
Cô giật nảy mình vì nghe tiếng đàn ông vang lên sau lưng. Quay lại thấy anh li hôn, cô lúng túng như bị bắt quả tang vừa làm chuyện xấu:
- Xin lỗi anh, em đi ngay đây.
Châu nói, giọng ôn tồn:
- Muộn thế này em còn định đi đâu? Vào nhà tôi ngủ tạm, sáng mai đi sớm, đảm bảo sẽ không bị ai phát hiện.
Vậy là cô đi theo Châu vào nhà. Sau khi tắm trèo lên giường cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Những tưởng sau những căng thẳng vừa trải qua cô sẽ phải thức trắng đêm, ai ngờ cô ngủ ngon hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro