Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch)
Diệu Thủ Viên X...
Nguyệt Trung Âm
2024-09-11 10:52:19
Đến lúc đó, liệu ngộ tính có đạt được đến một tầng cao hoàn toàn mới không?
Hơn nữa, trong hai tháng nay, không chỉ có ngộ tính là tăng cao mà ngay cả Thuấn Sát thuật của Lục Trường Sinh cũng sắp viên mãn, hắn có thể cảm nhận được mình chỉ cần cố gắng trong mấy ngày nữa là có thể viên mãn.
Thuấn Sát thuật có thể là vũ kỹ cấp ba, thậm chí là cấp bốn, một khi viên mãn thì tất nhiên không phải chuyện nhỏ.
Cuối cùng chính là Lục Trọng Thiên Tráng Huyết công.
Lục Trường Sinh đã luyện được tới tầng thứ tư rồi.
Lục Trọng Thiên Tráng Huyết công không hổ là võ công thượng thừa, mỗi tầng là một trọng thiên, mỗi một tầng đều có những thay đổi long trời lở đất.
Bây giờ khí huyết của Lục Trường Sinh đã rất mạnh, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dù cho mới tầng thứ tư nhưng giờ Lục Trường Sinh đã khỏe vô cùng, hắn có thể dễ dàng làm vỡ bia nứt đá.
Phải biết rằng Mạnh sư phụ của võ quán Phi Hạc lúc trước chính là võ giả cấp độ Rèn Cốt mà cũng chỉ có thể làm vỡ bia nứt đá mà thôi.
Bây giờ Lục Trường Sinh vẫn là Tráng Huyết cảnh, vậy mà sức mạnh đã không hề kém Mạnh sư phụ.
Chờ tới khi hắn đạt tới tầng thứ sáu thì sức mạnh sẽ khủng bố đến mức nào nữa?
"Keng keng keng."
"Mau lên, tất cả học đồ đều ra hỗ trợ đi!"
Đột nhiên trong Diệu Thủ Viên vang lên tiếng thét to của Trương quản sự, giọng hắn còn để lộ ra sự cuống cuồng.
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
Lục Trường Sinh lập tức dừng việc đang làm, đi tới quảng trường của Diệu Thủ Viên.
Sắc mặt Trương quản sự trắng bệch, hắn trầm giọng: "Mới nửa canh giờ trước, một đám người đã cướp một dược phô dưới trướng Diệu Thủ Viên."
"Rất nhiều đại phu, học đồ, dược sư, thậm chí là đội hộ vệ cũng tử thương nghiêm trọng."
"Bây giờ, tất cả các học đồ hãy đi tới tiền sảnh để trợ giúp, nghe theo sắp xếp của lang trung để cứu trị cho người bệnh."
Các học đồ cảm thấy giật mình.
Dược phô của Diệu Thủ Viên bị cướp?
Có vẻ còn tử thương nghiêm trọng?
Lục Trường Sinh lập tức nghĩ tới đám sơn tặc đã bị quân triều đình càn quét.
Cũng chỉ có đám sơn tặc kia mới dám trắng trợn đánh cướp dược phô của Diệu Thủ Viên mà không thèm kiêng dè ngay ban ngày ban mặt như vậy.
Không để cho các học đồ suy nghĩ nhiều, Trương quản sự lập tức dẫn tất cả tới tiền sảnh.
Tại tiền sảnh, trên mặt đất bày la liệt cáng.
Có vài chiếc cáng còn phủ một lớp vải trắng.
Rõ ràng những người trên cáng phủ vải trắng đều đã chết.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng thấy đã chết mười mấy người.
Hơn nữa còn có mười mấy người bệnh, người thì thiếu tay cụt chân, người thì sắc mặt vàng vọt, rõ ràng là không thể sống lâu được nữa.
Tình cảnh này khiến đám học đồ chấn động.
Có rất nhiều học đồ trắng mặt, rõ ràng bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng nào khốc liệt như vậy.
Dù sắc mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng Lục Trường Sinh vẫn rất nghiêm túc.
Diệu Thủ Viên là một thế lực lớn trong toàn bộ thành Nam Dương.
Mỗi dược phô của Diệu Thủ Viên đều có hộ vệ, làm sao có thể tổn thất thảm thương thế này?
Chỉ có một lý do, đó là kẻ địch quá mạnh!
Dưới sự chỉ huy của lang trung, đông đảo học đồ đã bắt tay vào việc cứu trị người bệnh.
Chẳng mấy chốc, một đám người mặc hoa phục đã đi tới tiền sảnh.
Có người nhận ra đây chính là đại đương gia của Diệu Thủ Viên, Trịnh Nhân Tâm.
Diệu Thủ Viên chính là do tổ tiên nhà họ Trịnh sáng lập, đã kéo dài hơn một trăm năm.
Gia chủ của thế hệ này, Trịnh Nhân Tâm, y thuật không cao minh lắm nhưng nghe nói là thiên phú võ đạo rất khá, là một võ giả rất mạnh.
Người đứng sau Trịnh Nhân Tâm đều là các cao tầng của Diệu Thủ Viên.
Bọn họ thấy tình cảnh thảm thiết này, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi.
"Gia chủ, đám cướp này quá càn rỡ, dám ra tay với Diệu Thủ Viên của chúng ta. Cho ta một đội hộ vệ, ta sẽ tự mình dẫn đội đi bắt bọn chúng."
"Diệu Thủ Viên bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra chuyện tồi tệ thế này, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc."
"Gia chủ, ngươi cứ ra lệnh một tiếng, dù cho phải tìm khắp cả thành, đội hộ vệ cũng sẽ tìm ra đám cướp kia!"
Các tộc lão, cao tầng này, ai cũng căm phẫn sục sôi, rõ ràng là hành động của đám cướp đã làm cho Diệu Thủ Viên tổn thất quá nặng nề.
Chỉ tính riêng bạc thôi cũng đã mất hơn ba nghìn lạng.
Chưa nói tới một số dược liệu quý giá, tất cả đều đã bị cướp hết.
Đã vậy còn chết rất nhiều người, riêng việc trị liệu, trợ cấp cũng đã tiêu tốn một số tiền lớn rồi.
Trịnh Nhân Tâm không hề lung lay, hắn chỉ kiểm tra các thi thể trên mặt đất.
Đối mặt với sự căm phẫn sục sôi của mọi người, Trịnh Nhân Tâm chỉ bình tĩnh nói: "Căn cứ vào vết thương, có rất nhiều người bị kẻ cướp đánh một chưởng mà mất mạng. Võ giả đánh ra được chưởng lực như vậy, nhất định là võ giả cấp độ Luyện Tạng."
"Võ giả Luyện Tạng?"
"Trong đám cướp có cả võ giả Luyện Tạng ư?"
"Gia chủ chắc chắn là mình không nhìn lầm chứ?"
Nghe đến bốn chữ "võ giả Luyện Tạng", người khi nãy còn kêu gào đòi dẫn đội bắt người đã không dám nói thêm lời nào nữa.
Mọi người đều ngậm miệng, im thin thít.
Rõ ràng võ giả Luyện Tạng có lực uy hiếp khiến cho cả cao tầng của Diệu Thủ Viên cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Diệu Thủ Viên cũng có võ giả Luyện Tạng.
Thậm chí chính Trịnh Nhân Tâm cũng là võ giả Luyện Tạng.
Thế nhưng số lượng võ giả Luyện Tạng của Diệu Thủ Viên chỉ đếm được trên đầu ngón tay, một khi chém giết với kẻ cướp, nếu nhỡ có tổn thương thì ai có khả năng duy trì một thế lực lớn như Diệu Thủ Viên đây?
Liều mạng với những kẻ cướp chẳng có gì để mất ư?
Diệu Thủ Viên sẽ không làm như vậy.
"Để đội hộ vệ gia tăng cường độ tuần tra, tăng thêm một đội hộ vệ cho mỗi dược phô."
"Sau đó tới nha môn, để bộ khoái của nha môn lùng bắt toàn thành."
Trịnh Nhân Tâm sắp xếp đâu ra đấy.
Thật ra, hắn ra lệnh như vậy chỉ là để an ổn lòng người mà thôi.
Hơn nữa, trong hai tháng nay, không chỉ có ngộ tính là tăng cao mà ngay cả Thuấn Sát thuật của Lục Trường Sinh cũng sắp viên mãn, hắn có thể cảm nhận được mình chỉ cần cố gắng trong mấy ngày nữa là có thể viên mãn.
Thuấn Sát thuật có thể là vũ kỹ cấp ba, thậm chí là cấp bốn, một khi viên mãn thì tất nhiên không phải chuyện nhỏ.
Cuối cùng chính là Lục Trọng Thiên Tráng Huyết công.
Lục Trường Sinh đã luyện được tới tầng thứ tư rồi.
Lục Trọng Thiên Tráng Huyết công không hổ là võ công thượng thừa, mỗi tầng là một trọng thiên, mỗi một tầng đều có những thay đổi long trời lở đất.
Bây giờ khí huyết của Lục Trường Sinh đã rất mạnh, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dù cho mới tầng thứ tư nhưng giờ Lục Trường Sinh đã khỏe vô cùng, hắn có thể dễ dàng làm vỡ bia nứt đá.
Phải biết rằng Mạnh sư phụ của võ quán Phi Hạc lúc trước chính là võ giả cấp độ Rèn Cốt mà cũng chỉ có thể làm vỡ bia nứt đá mà thôi.
Bây giờ Lục Trường Sinh vẫn là Tráng Huyết cảnh, vậy mà sức mạnh đã không hề kém Mạnh sư phụ.
Chờ tới khi hắn đạt tới tầng thứ sáu thì sức mạnh sẽ khủng bố đến mức nào nữa?
"Keng keng keng."
"Mau lên, tất cả học đồ đều ra hỗ trợ đi!"
Đột nhiên trong Diệu Thủ Viên vang lên tiếng thét to của Trương quản sự, giọng hắn còn để lộ ra sự cuống cuồng.
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
Lục Trường Sinh lập tức dừng việc đang làm, đi tới quảng trường của Diệu Thủ Viên.
Sắc mặt Trương quản sự trắng bệch, hắn trầm giọng: "Mới nửa canh giờ trước, một đám người đã cướp một dược phô dưới trướng Diệu Thủ Viên."
"Rất nhiều đại phu, học đồ, dược sư, thậm chí là đội hộ vệ cũng tử thương nghiêm trọng."
"Bây giờ, tất cả các học đồ hãy đi tới tiền sảnh để trợ giúp, nghe theo sắp xếp của lang trung để cứu trị cho người bệnh."
Các học đồ cảm thấy giật mình.
Dược phô của Diệu Thủ Viên bị cướp?
Có vẻ còn tử thương nghiêm trọng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Trường Sinh lập tức nghĩ tới đám sơn tặc đã bị quân triều đình càn quét.
Cũng chỉ có đám sơn tặc kia mới dám trắng trợn đánh cướp dược phô của Diệu Thủ Viên mà không thèm kiêng dè ngay ban ngày ban mặt như vậy.
Không để cho các học đồ suy nghĩ nhiều, Trương quản sự lập tức dẫn tất cả tới tiền sảnh.
Tại tiền sảnh, trên mặt đất bày la liệt cáng.
Có vài chiếc cáng còn phủ một lớp vải trắng.
Rõ ràng những người trên cáng phủ vải trắng đều đã chết.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng thấy đã chết mười mấy người.
Hơn nữa còn có mười mấy người bệnh, người thì thiếu tay cụt chân, người thì sắc mặt vàng vọt, rõ ràng là không thể sống lâu được nữa.
Tình cảnh này khiến đám học đồ chấn động.
Có rất nhiều học đồ trắng mặt, rõ ràng bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng nào khốc liệt như vậy.
Dù sắc mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng Lục Trường Sinh vẫn rất nghiêm túc.
Diệu Thủ Viên là một thế lực lớn trong toàn bộ thành Nam Dương.
Mỗi dược phô của Diệu Thủ Viên đều có hộ vệ, làm sao có thể tổn thất thảm thương thế này?
Chỉ có một lý do, đó là kẻ địch quá mạnh!
Dưới sự chỉ huy của lang trung, đông đảo học đồ đã bắt tay vào việc cứu trị người bệnh.
Chẳng mấy chốc, một đám người mặc hoa phục đã đi tới tiền sảnh.
Có người nhận ra đây chính là đại đương gia của Diệu Thủ Viên, Trịnh Nhân Tâm.
Diệu Thủ Viên chính là do tổ tiên nhà họ Trịnh sáng lập, đã kéo dài hơn một trăm năm.
Gia chủ của thế hệ này, Trịnh Nhân Tâm, y thuật không cao minh lắm nhưng nghe nói là thiên phú võ đạo rất khá, là một võ giả rất mạnh.
Người đứng sau Trịnh Nhân Tâm đều là các cao tầng của Diệu Thủ Viên.
Bọn họ thấy tình cảnh thảm thiết này, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi.
"Gia chủ, đám cướp này quá càn rỡ, dám ra tay với Diệu Thủ Viên của chúng ta. Cho ta một đội hộ vệ, ta sẽ tự mình dẫn đội đi bắt bọn chúng."
"Diệu Thủ Viên bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra chuyện tồi tệ thế này, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gia chủ, ngươi cứ ra lệnh một tiếng, dù cho phải tìm khắp cả thành, đội hộ vệ cũng sẽ tìm ra đám cướp kia!"
Các tộc lão, cao tầng này, ai cũng căm phẫn sục sôi, rõ ràng là hành động của đám cướp đã làm cho Diệu Thủ Viên tổn thất quá nặng nề.
Chỉ tính riêng bạc thôi cũng đã mất hơn ba nghìn lạng.
Chưa nói tới một số dược liệu quý giá, tất cả đều đã bị cướp hết.
Đã vậy còn chết rất nhiều người, riêng việc trị liệu, trợ cấp cũng đã tiêu tốn một số tiền lớn rồi.
Trịnh Nhân Tâm không hề lung lay, hắn chỉ kiểm tra các thi thể trên mặt đất.
Đối mặt với sự căm phẫn sục sôi của mọi người, Trịnh Nhân Tâm chỉ bình tĩnh nói: "Căn cứ vào vết thương, có rất nhiều người bị kẻ cướp đánh một chưởng mà mất mạng. Võ giả đánh ra được chưởng lực như vậy, nhất định là võ giả cấp độ Luyện Tạng."
"Võ giả Luyện Tạng?"
"Trong đám cướp có cả võ giả Luyện Tạng ư?"
"Gia chủ chắc chắn là mình không nhìn lầm chứ?"
Nghe đến bốn chữ "võ giả Luyện Tạng", người khi nãy còn kêu gào đòi dẫn đội bắt người đã không dám nói thêm lời nào nữa.
Mọi người đều ngậm miệng, im thin thít.
Rõ ràng võ giả Luyện Tạng có lực uy hiếp khiến cho cả cao tầng của Diệu Thủ Viên cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Diệu Thủ Viên cũng có võ giả Luyện Tạng.
Thậm chí chính Trịnh Nhân Tâm cũng là võ giả Luyện Tạng.
Thế nhưng số lượng võ giả Luyện Tạng của Diệu Thủ Viên chỉ đếm được trên đầu ngón tay, một khi chém giết với kẻ cướp, nếu nhỡ có tổn thương thì ai có khả năng duy trì một thế lực lớn như Diệu Thủ Viên đây?
Liều mạng với những kẻ cướp chẳng có gì để mất ư?
Diệu Thủ Viên sẽ không làm như vậy.
"Để đội hộ vệ gia tăng cường độ tuần tra, tăng thêm một đội hộ vệ cho mỗi dược phô."
"Sau đó tới nha môn, để bộ khoái của nha môn lùng bắt toàn thành."
Trịnh Nhân Tâm sắp xếp đâu ra đấy.
Thật ra, hắn ra lệnh như vậy chỉ là để an ổn lòng người mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro