Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch)
Gặp Sơn Tặc Tro...
Nguyệt Trung Âm
2024-09-11 10:52:19
Lục Trường Sinh đã lùi tới vách động, không còn chỗ nào để lùi lại nữa.
“Ta chỉ có một cơ hội duy nhất.”
“Nhất định phải một đòn tất sát!”
Ánh mắt Lục Trường Sinh dần trở lên kiên định.
Hắn biết giờ thân thể mình vẫn chưa trưởng thành, về mọi mặt đều kém hai tên hãn tặc này.
Dù hắn có luyện võ công nhưng khí huyết chỉ vừa mạnh hơn một chút mà thôi, nào có đáng kể gì đâu?
Nếu là các học đồ khác gặp hai tên đạo tặc này sợ rằng chỉ có một đường chết mà thôi.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn còn một tia hi vọng.
Bởi vì hắn luyện Hổ Phác Thủ! Hơn nữa còn luyện Hổ Phác Thủ tới cảnh giới đại thành!
Hổ Phác Thủ, bắt chước tư thế mãnh hổ vồ người, quan trọng nhất là một đòn tất sát.
Chỉ cần giải quyết được tên đạo tặc trước mặt thì Lục Trường Sinh có hi vọng giải quyết nốt tên còn lại.
Lục Trường Sinh khẽ rạp người xuống rồi giữ nguyên không nhúc nhích.
Hắn đang thủ thế, giống như mãnh hổ thật sự đang quan sát con mồi.
Tìm được sơ hở thì mãnh hổ sẽ nhào lên dùng một đòn tất sát.
Rõ ràng là hai tên đạo tặc này không coi một thiếu niên mới mười mấy tuổi như Lục Trường Sinh là cái thá gì.
Một trong hai tên đạo tặc bước nhanh lên phía trước, trực tiếp lao về phía Lục Trường Sinh.
Ngay khi đối phương giương cao đại đao trên tay lên, ánh mắt Lục Trường Sinh cũng lóe lên một đạo lệ mang.
“Chính là lúc này!”
Hai chân Lục Trường Sinh hơi khuỵu xuống, thân thể rạp ra, không khác gì một con mãnh hổ thật sự đang dùng sức đạp tới.
“Vèo.”
Cú bổ nhào của Lục Trường Sinh phải nói là nhanh như chớp, hơn nữa khí thế mười phần.
Thậm chí tên đạo tặc còn mơ hồ cảm thấy mình không phải đối đầu với một thiếu niên mà như thể đứng trước mặt hắn là một con mãnh thú.
Tốc độ quá nhanh khiến đạo tặc không kịp phản ứng, chớp mắt đã bị Lục Trường Sinh nhào lên hất ngã xuống đất.
Lục Trường Sinh đẩy ngã đối phương xong cầm cục đá vừa giật trên vách động xuống, hung hăng nện vào đầu đạo tặc.
Một cái, hai cái, ba cái...
Sau mấy cú đập mạnh đầu tên đạo tặc đã trở thành một đống máu thịt be bét, thoáng cái đã không còn hơi thở nữa.
“A...”
Tên còn lại lúc này mới kịp phản ứng, hắn trợn trừng đôi mắt đỏ rực.
“Lão Nhị...”
Đạo tặc lập tức vung đao bổ về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh lộn một vòng, tránh thoát đao kia, sau đó lại thủ thế hổ vồ rồi hung mãnh nhào lên người đối phương.
Cú vồ này lần nữa đẩy ngã tên đạo tặc.
Lục Trường Sinh lại làm theo cách cũ, nhặt cục đá lên rồi đập mạnh vào đầu tên đó.
“Thình thịch thình thịch thình thịch.”
Sau mấy cú đập đầu tên đạo tặc đã nát bét, nằm dưới đất không nhúc nhích gì nữa.
“Hổ Phác Thủ viên mãn, tăng 2 điểm ngộ tính.”
Một dòng chữ nhỏ xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.
“Gì cơ, Hổ Phác Thủ viên mãn rồi à?”
Lục Trường Sinh động dung.
Từ khi hắn lĩnh ngộ được mãnh hổ chi ý thì việc luyện tập Hổ Phác Thủ cũng trở lên dễ dàng hơn, tiến độ cũng nhanh chóng hơn hẳn.
Nhưng không ngờ vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn dùng Hổ Phác Thủ giết chết hai tên đạo tặc xong lại khiến Hổ Phác Thủ trực tiếp lên tới viên mãn.
Chỉ là lúc này hắn quá mệt nên không còn tâm trạng để kiểm tra bảng thuộc tính nữa.
“Phù...”
Lục Trường Sinh mệt ngoài ngả ra đất, tiếng thở hổn hển không ngừng vang lên.
Việc giết hai người đã tiêu hao hết sạch sức lực của hắn.
Nhớ lại cảnh chiến đấu vừa rồi, hai tên đạo tặc dù rất cường tráng nhưng dường như chúng cũng không thông thạo võ nghệ, chẳng ngờ còn không đánh lại một thiếu niên như Lục Trường Sinh.
Mà Lục Trường Sinh chỉ mới vừa luyện võ.
Nếu luyện lâu hơn, khí huyết càng thêm lớn mạnh hơn thì hai tên này chẳng thể tạo thành uy hiếp với hắn được.
Lục Trường Sinh nghỉ một lát, cảm giác thể lực khôi phục một ít hắn lập tức bật dậy kiểm tra đồ đạc bên trong cái bọc của đám đạo tặc.
Vàng bạc châu báu ước chừng được năm trăm lạng.
Sau khi tìm kiếm trên người ba tên đạo tặc còn tìm được thêm một ít ngân phiếu, có khoảng ba trăm lạng.
Tổng cộng chính là tám trăm lạng.
Tám trăm lạng là khái niệm thế nào?
Ở thành Nam Dương này một viện tử hai gian nhỏ cũng chỉ khoảng ba mươi tới năm mươi lạng bạc mà thôi.
Hơn tám trăm lạng bạc của hắn chính là một món tiền rất lớn.
Chẳng trách lúc nãy hai tên đạo tặc còn nói chia bạc xong là có thể nghỉ ngơi vài năm.
“Ta phải hội hợp với các học đồ khác nên không thể cầm bạc theo được, ngân phiếu cũng không thể mang theo người, nếu lỡ như bị soát người thì sẽ rất phiền toái.
Lục Trường Sinh cẩn thận nghĩ.
Hắn nhìn ba thi thể trước mặt, sau đó kéo cả ba tới một góc trong sơn cốc rồi chôn giấu đi.
Xong xuôi hắn quét dọn qua sơn động một lượt, đảm bảo không có mùi máu vương lại để tránh việc bị dã thú tìm tới.
Sau đó hắn hái các loại dược liệu, sơ chế qua rồi tạm thời đặt trong sơn động.
Trong gùi chỉ để một phần dược liệu, đảm bảo để không bị trừng phạt là được.
Xong xuôi mọi việc Lục Trường Sinh mới rời khỏi sơn cốc, trên đường hắn để lại một ít ký hiệu bí mật, để đảm bảo lần sau mình vẫn sẽ tìm được đường quay lại sơn cốc này.
Tới gần giữa trưa thì Lục Trường Sinh mới hội hợp với các học đồ Diệu Thủ Viên khác.
“Hôm nay ngươi thu hoạch thế nào Lục Trường Sinh?”
Một học đồ nhìn mệt rũ rượi, mồ hôi vừa chảy ròng ròng vừa hỏi thăm Lục Trường Sinh.
Thật ra đối phương đang có ý muốn khoe khoang.
Dù sao thì trong gùi của hắn cũng đã chất đầy các loại dược liệu.
Lục Trường Sinh lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Hôm nay ta không may lắm, chỉ tìm được một ít dược liệu. Thôi, ta phải tranh thủ đi tìm thêm dược liệu đây.”
Lục Trường Sinh nói xong lại vội vàng vào núi hái thuốc.
Nhưng thực ra có món “tiền của bất chính” kia rồi nên Lục Trường Sinh cũng chẳng quan tâm tới phần thưởng của Diệu Thủ Viên nữa.
Giờ hắn chỉ đang làm bộ làm tịch mà thôi.
Không lâu sau thì sắc trời cũng đã tối đen.
Diệu Thủ Viên lại triệu tập các học đồ lần nữa.
“Ta chỉ có một cơ hội duy nhất.”
“Nhất định phải một đòn tất sát!”
Ánh mắt Lục Trường Sinh dần trở lên kiên định.
Hắn biết giờ thân thể mình vẫn chưa trưởng thành, về mọi mặt đều kém hai tên hãn tặc này.
Dù hắn có luyện võ công nhưng khí huyết chỉ vừa mạnh hơn một chút mà thôi, nào có đáng kể gì đâu?
Nếu là các học đồ khác gặp hai tên đạo tặc này sợ rằng chỉ có một đường chết mà thôi.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn còn một tia hi vọng.
Bởi vì hắn luyện Hổ Phác Thủ! Hơn nữa còn luyện Hổ Phác Thủ tới cảnh giới đại thành!
Hổ Phác Thủ, bắt chước tư thế mãnh hổ vồ người, quan trọng nhất là một đòn tất sát.
Chỉ cần giải quyết được tên đạo tặc trước mặt thì Lục Trường Sinh có hi vọng giải quyết nốt tên còn lại.
Lục Trường Sinh khẽ rạp người xuống rồi giữ nguyên không nhúc nhích.
Hắn đang thủ thế, giống như mãnh hổ thật sự đang quan sát con mồi.
Tìm được sơ hở thì mãnh hổ sẽ nhào lên dùng một đòn tất sát.
Rõ ràng là hai tên đạo tặc này không coi một thiếu niên mới mười mấy tuổi như Lục Trường Sinh là cái thá gì.
Một trong hai tên đạo tặc bước nhanh lên phía trước, trực tiếp lao về phía Lục Trường Sinh.
Ngay khi đối phương giương cao đại đao trên tay lên, ánh mắt Lục Trường Sinh cũng lóe lên một đạo lệ mang.
“Chính là lúc này!”
Hai chân Lục Trường Sinh hơi khuỵu xuống, thân thể rạp ra, không khác gì một con mãnh hổ thật sự đang dùng sức đạp tới.
“Vèo.”
Cú bổ nhào của Lục Trường Sinh phải nói là nhanh như chớp, hơn nữa khí thế mười phần.
Thậm chí tên đạo tặc còn mơ hồ cảm thấy mình không phải đối đầu với một thiếu niên mà như thể đứng trước mặt hắn là một con mãnh thú.
Tốc độ quá nhanh khiến đạo tặc không kịp phản ứng, chớp mắt đã bị Lục Trường Sinh nhào lên hất ngã xuống đất.
Lục Trường Sinh đẩy ngã đối phương xong cầm cục đá vừa giật trên vách động xuống, hung hăng nện vào đầu đạo tặc.
Một cái, hai cái, ba cái...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau mấy cú đập mạnh đầu tên đạo tặc đã trở thành một đống máu thịt be bét, thoáng cái đã không còn hơi thở nữa.
“A...”
Tên còn lại lúc này mới kịp phản ứng, hắn trợn trừng đôi mắt đỏ rực.
“Lão Nhị...”
Đạo tặc lập tức vung đao bổ về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh lộn một vòng, tránh thoát đao kia, sau đó lại thủ thế hổ vồ rồi hung mãnh nhào lên người đối phương.
Cú vồ này lần nữa đẩy ngã tên đạo tặc.
Lục Trường Sinh lại làm theo cách cũ, nhặt cục đá lên rồi đập mạnh vào đầu tên đó.
“Thình thịch thình thịch thình thịch.”
Sau mấy cú đập đầu tên đạo tặc đã nát bét, nằm dưới đất không nhúc nhích gì nữa.
“Hổ Phác Thủ viên mãn, tăng 2 điểm ngộ tính.”
Một dòng chữ nhỏ xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.
“Gì cơ, Hổ Phác Thủ viên mãn rồi à?”
Lục Trường Sinh động dung.
Từ khi hắn lĩnh ngộ được mãnh hổ chi ý thì việc luyện tập Hổ Phác Thủ cũng trở lên dễ dàng hơn, tiến độ cũng nhanh chóng hơn hẳn.
Nhưng không ngờ vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn dùng Hổ Phác Thủ giết chết hai tên đạo tặc xong lại khiến Hổ Phác Thủ trực tiếp lên tới viên mãn.
Chỉ là lúc này hắn quá mệt nên không còn tâm trạng để kiểm tra bảng thuộc tính nữa.
“Phù...”
Lục Trường Sinh mệt ngoài ngả ra đất, tiếng thở hổn hển không ngừng vang lên.
Việc giết hai người đã tiêu hao hết sạch sức lực của hắn.
Nhớ lại cảnh chiến đấu vừa rồi, hai tên đạo tặc dù rất cường tráng nhưng dường như chúng cũng không thông thạo võ nghệ, chẳng ngờ còn không đánh lại một thiếu niên như Lục Trường Sinh.
Mà Lục Trường Sinh chỉ mới vừa luyện võ.
Nếu luyện lâu hơn, khí huyết càng thêm lớn mạnh hơn thì hai tên này chẳng thể tạo thành uy hiếp với hắn được.
Lục Trường Sinh nghỉ một lát, cảm giác thể lực khôi phục một ít hắn lập tức bật dậy kiểm tra đồ đạc bên trong cái bọc của đám đạo tặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vàng bạc châu báu ước chừng được năm trăm lạng.
Sau khi tìm kiếm trên người ba tên đạo tặc còn tìm được thêm một ít ngân phiếu, có khoảng ba trăm lạng.
Tổng cộng chính là tám trăm lạng.
Tám trăm lạng là khái niệm thế nào?
Ở thành Nam Dương này một viện tử hai gian nhỏ cũng chỉ khoảng ba mươi tới năm mươi lạng bạc mà thôi.
Hơn tám trăm lạng bạc của hắn chính là một món tiền rất lớn.
Chẳng trách lúc nãy hai tên đạo tặc còn nói chia bạc xong là có thể nghỉ ngơi vài năm.
“Ta phải hội hợp với các học đồ khác nên không thể cầm bạc theo được, ngân phiếu cũng không thể mang theo người, nếu lỡ như bị soát người thì sẽ rất phiền toái.
Lục Trường Sinh cẩn thận nghĩ.
Hắn nhìn ba thi thể trước mặt, sau đó kéo cả ba tới một góc trong sơn cốc rồi chôn giấu đi.
Xong xuôi hắn quét dọn qua sơn động một lượt, đảm bảo không có mùi máu vương lại để tránh việc bị dã thú tìm tới.
Sau đó hắn hái các loại dược liệu, sơ chế qua rồi tạm thời đặt trong sơn động.
Trong gùi chỉ để một phần dược liệu, đảm bảo để không bị trừng phạt là được.
Xong xuôi mọi việc Lục Trường Sinh mới rời khỏi sơn cốc, trên đường hắn để lại một ít ký hiệu bí mật, để đảm bảo lần sau mình vẫn sẽ tìm được đường quay lại sơn cốc này.
Tới gần giữa trưa thì Lục Trường Sinh mới hội hợp với các học đồ Diệu Thủ Viên khác.
“Hôm nay ngươi thu hoạch thế nào Lục Trường Sinh?”
Một học đồ nhìn mệt rũ rượi, mồ hôi vừa chảy ròng ròng vừa hỏi thăm Lục Trường Sinh.
Thật ra đối phương đang có ý muốn khoe khoang.
Dù sao thì trong gùi của hắn cũng đã chất đầy các loại dược liệu.
Lục Trường Sinh lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Hôm nay ta không may lắm, chỉ tìm được một ít dược liệu. Thôi, ta phải tranh thủ đi tìm thêm dược liệu đây.”
Lục Trường Sinh nói xong lại vội vàng vào núi hái thuốc.
Nhưng thực ra có món “tiền của bất chính” kia rồi nên Lục Trường Sinh cũng chẳng quan tâm tới phần thưởng của Diệu Thủ Viên nữa.
Giờ hắn chỉ đang làm bộ làm tịch mà thôi.
Không lâu sau thì sắc trời cũng đã tối đen.
Diệu Thủ Viên lại triệu tập các học đồ lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro