Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch)
Một Màn Kịch Ha...
Nguyệt Trung Âm
2024-09-11 10:52:19
Trong chớp mắt, thanh đao đã đâm vào cơ thể của Cao Ngọc Chí.
Dù đang hôn mê nhưng hình như Cao Ngọc Chí cũng cảm nhận được đau đớn, không khỏi cau mày.
Máu từ vết thương nhanh chóng chảy ra, nhuốm đỏ xiêm y của Cao Ngọc Chí.
Hơi thở của hắn yếu ớt dần, đến cuối cùng là không còn hô hấp nữa.
Chết rồi!
Cao Ngọc Chí chết thật rồi!
Cao Chiêm Hổ trợn trừng mắt, gân xanh lộ rõ trên mặt.
Nhưng dù hắn có phẫn nộ đến thế nào đi nữa, Cao Ngọc Chí cũng đã chết rồi.
Đứa con trai mà hắn coi là hy vọng của Cao gia đã chết rồi.
Hơn nữa, Cao Ngọc Chí còn bị nghịch tử giết chết, chết ngay trước mặt hắn!
Cao Ngọc Thành rút đao ra, hắn bước từng bước về phía Cao Chiêm Hổ, thậm chí trên thân đao vẫn còn có máu đang nhỏ xuống.
"Cha, đại ca chết rồi, bây giờ ngươi định giết ta bằng bất cứ giá nào hay là vẫn để cho ta chấp chưởng Cao Gia Bảo đây?"
"Tự ngươi chọn đi."
Cao Ngọc Thành ném đao đến trước mặt Cao Chiêm Hổ.
Cao Chiêm Hổ run run.
Hắn nhìn thanh đao dưới đất rồi lại nhìn Cao Ngọc Thành.
Rốt cục, hắn cũng không cầm đao lên.
Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ đến bây giờ, hắn cũng chỉ còn lại một đứa con trai là Cao Ngọc Thành.
Giết Cao Ngọc Thành thì Cao Gia Bảo phải làm sao đây?
Từ đầu tới cuối, thứ quan trọng nhất trong lòng Cao Chiêm Hổ vẫn là Cao Gia Bảo!
"Đúng là con trai ngoan của ta! Trước đây ta không nhìn ra ngươi lại có lòng dạ độc ác, giỏi về tâm kế như vậy."
"Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất là nằm trong tay loại người như ngươi, Cao Gia Bảo sẽ không sa sút."
"Hoán Huyết Châu này cho ngươi!"
Cao Chiêm Hổ lấy Hoán Huyết Châu từ trong lòng ra, định ném cho Cao Ngọc Thành.
Thế nhưng một bóng đen còn nhanh hơn.
"Vèo."
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, bóng đen đã chém xuống.
"Xì xì."
Cánh tay của Cao Chiêm Hổ đã bị chém đứt.
Cùng lúc đó, Hoán Huyết Châu trong tay hắn cũng rơi vào tay của bóng đen.
"A..."
Cao Chiêm Hổ kêu thảm thiết, toàn thân hắn co giật.
Nhưng Cao Ngọc Thành lại chẳng thèm để ý tới tình hình vết thương của Cao Chiêm Hổ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn năm người trước mặt.
Đây chính là "cứu viện" mà hắn mời về.
Nào ngờ đối phương ra tay bất ngờ, còn cướp lấy Hoán Huyết Châu.
"Dựa theo ước định của chúng ta khi trước, Hoán Huyết Châu phải là của ta, sau khi ta kế thừa Cao Gia Bảo, ta sẽ dùng tiền mặt thực hiện cam kết với các ngươi."
Cao Ngọc Thành gằn từng chữ.
"Khà khà, đây là Hoán Huyết Châu đấy!"
"Những cam kết mà ngươi nói thì tất nhiên chúng ta cũng muốn. Nhưng Hoán Huyết Châu này chúng ta cũng cần, đây thật sự là một sự lựa chọn khó khăn đấy."
"Tuy nhiên, bây giờ ta có một biện pháp. Chỉ cần làm thịt cả ngươi và Cao Chiêm Hổ thì trong Cao Gia Bảo này còn có ai chống đối chúng ta được nữa? Đến lúc đó, toàn bộ Cao Gia Bảo cũng là của chúng ta, chúng ta còn cần cam kết của ngươi làm gì?"
Năm bóng đen này đều nhìn Cao Ngọc Thành với ánh mắt trêu tức, xem thường.
Rõ ràng là ngay từ ban đầu, bọn chúng chỉ lừa Cao Ngọc Thành mà thôi.
Vốn dĩ bọn chúng không hề có ý định để Cao Ngọc Thành sống sót, bọn chúng chỉ muốn tìm thấy Hoán Huyết Châu.
Một khi đã tìm được Hoán Huyết Châu rồi, bọn chúng sẽ làm thịt luôn Cao Ngọc Thành, tiện đà chiếm đoạt toàn bộ Cao Gia Bảo.
"Nghịch tử, tranh ăn với hổ, cơ nghiệp của Cao Gia Bảo ta bị ngươi chôn vùi mất rồi..."
Cao Chiêm Hổ đau đến độ khàn giọng, thế nhưng hắn vẫn không thể dằn xuống lửa giận trong lòng.
Vậy mà từ đầu tới cuối, Cao Ngọc Thành vẫn rất bình tĩnh.
"Đúng thế đấy, trong mắt các ngươi, chẳng qua ta chỉ là một tên ngu xuẩn phá của thôi, hợp tác cùng các ngươi để bán đứng Cao Gia Bảo."
"Cha, ở trong lòng ngươi, ta cũng giống như vậy phải không? Có dã tâm nhưng không có thủ đoạn, là kẻ cực kỳ ngu xuẩn nhỉ?"
Lời nói của Cao Ngọc Thành khiến sắc mặt của năm kẻ áo đen lập tức thay đổi.
Bọn họ cảm nhận được sự bất thường.
Thậm chí, ngay cả Cao Chiêm Hổ cũng nhìn về phía Cao Ngọc Thành với ánh mắt nghi ngờ.
Nếu như Cao Ngọc Thành không điên mà là có sự chuẩn bị, vậy thì chuyện còn có khả năng thay đổi theo chiều hướng tốt.
"Động thủ!"
Năm người kia không trì hoãn nữa, chúng chuẩn bị ra tay làm thịt Cao Ngọc Thành.
Nhưng vừa mới vận chuyển khí huyết, cả năm người đã lập tức thấy cơ thể mềm nhũn rồi co quắp ngã xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra thế này? Ngươi hạ độc?"
"Chúng ta trúng độc từ lúc nào vậy?"
"Ngươi có thể hạ độc chúng ta?"
Hiển nhiên là năm võ giả này cũng cảm thấy thật khó tin.
Bọn họ thật sự không nhận ra rằng mình đã trúng độc.
Cao Ngọc Thành lắc đầu, hắn nhấn mạnh từng chữ: "Ngày ngày ta cơm bưng nước rót cho các ngươi, chẳng phải các ngươi đều thử độc đấy sao? Huống hồ các ngươi vốn là kẻ thạo dùng độc, ai có thể hạ độc các ngươi được đây?"
"Đây không phải độc, nó chỉ là một loại thuốc mãn tính đặc thù mà thôi. Chỉ cần vận chuyển khí huyết kịch liệt là nó sẽ khiến các ngươi không còn sức lực, chỉ cần qua vài canh giờ là được."
Nghe giọng Cao Ngọc Thành hoàn toàn vô cảm, năm người bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ.
Ai mà ngờ được bọn họ sẽ bị Cao Ngọc Thành đâm một nhát.
Cao Ngọc Thành chậm rãi nhặt thanh đao dưới đất lên.
Hắn nhìn Cao Chiêm Hổ rồi thở dài thườn thượt: "Cha, ngươi vẫn còn mềm lòng quá. Khi nãy ta đã cho ngươi cơ hội tốt như vậy rồi mà ngươi còn không giết ta."
"Nhưng mà ta lại không biết nương tay là gì. Ta muốn nắm giữ Cao Gia Bảo, còn phải mượn đầu của ngươi để dùng một lát đã, mà vừa hay lại có năm tên ngu xuẩn này chịu tội thay."
"Cha, lên đường bình an nhé!"
Cao Ngọc Thành hít sâu một hơi rồi giơ thanh đại đao trong tay lên cao.
Cao Chiêm Hổ không nói gì thêm mà nhắm nghiền hai mắt, trông rõ ràng là hắn đã mặc cho số phận.
"Vù."
Đột nhiên Cao Ngọc Thành cảm thấy phía sau lưng mình có một trận gió nhẹ lướt qua.
Nhưng đây là mật thất dưới lòng đất, bốn phía không hề thông gió, vậy thì gió nhẹ ở đâu ra?"
"Xì."
Dù đang hôn mê nhưng hình như Cao Ngọc Chí cũng cảm nhận được đau đớn, không khỏi cau mày.
Máu từ vết thương nhanh chóng chảy ra, nhuốm đỏ xiêm y của Cao Ngọc Chí.
Hơi thở của hắn yếu ớt dần, đến cuối cùng là không còn hô hấp nữa.
Chết rồi!
Cao Ngọc Chí chết thật rồi!
Cao Chiêm Hổ trợn trừng mắt, gân xanh lộ rõ trên mặt.
Nhưng dù hắn có phẫn nộ đến thế nào đi nữa, Cao Ngọc Chí cũng đã chết rồi.
Đứa con trai mà hắn coi là hy vọng của Cao gia đã chết rồi.
Hơn nữa, Cao Ngọc Chí còn bị nghịch tử giết chết, chết ngay trước mặt hắn!
Cao Ngọc Thành rút đao ra, hắn bước từng bước về phía Cao Chiêm Hổ, thậm chí trên thân đao vẫn còn có máu đang nhỏ xuống.
"Cha, đại ca chết rồi, bây giờ ngươi định giết ta bằng bất cứ giá nào hay là vẫn để cho ta chấp chưởng Cao Gia Bảo đây?"
"Tự ngươi chọn đi."
Cao Ngọc Thành ném đao đến trước mặt Cao Chiêm Hổ.
Cao Chiêm Hổ run run.
Hắn nhìn thanh đao dưới đất rồi lại nhìn Cao Ngọc Thành.
Rốt cục, hắn cũng không cầm đao lên.
Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ đến bây giờ, hắn cũng chỉ còn lại một đứa con trai là Cao Ngọc Thành.
Giết Cao Ngọc Thành thì Cao Gia Bảo phải làm sao đây?
Từ đầu tới cuối, thứ quan trọng nhất trong lòng Cao Chiêm Hổ vẫn là Cao Gia Bảo!
"Đúng là con trai ngoan của ta! Trước đây ta không nhìn ra ngươi lại có lòng dạ độc ác, giỏi về tâm kế như vậy."
"Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất là nằm trong tay loại người như ngươi, Cao Gia Bảo sẽ không sa sút."
"Hoán Huyết Châu này cho ngươi!"
Cao Chiêm Hổ lấy Hoán Huyết Châu từ trong lòng ra, định ném cho Cao Ngọc Thành.
Thế nhưng một bóng đen còn nhanh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vèo."
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, bóng đen đã chém xuống.
"Xì xì."
Cánh tay của Cao Chiêm Hổ đã bị chém đứt.
Cùng lúc đó, Hoán Huyết Châu trong tay hắn cũng rơi vào tay của bóng đen.
"A..."
Cao Chiêm Hổ kêu thảm thiết, toàn thân hắn co giật.
Nhưng Cao Ngọc Thành lại chẳng thèm để ý tới tình hình vết thương của Cao Chiêm Hổ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn năm người trước mặt.
Đây chính là "cứu viện" mà hắn mời về.
Nào ngờ đối phương ra tay bất ngờ, còn cướp lấy Hoán Huyết Châu.
"Dựa theo ước định của chúng ta khi trước, Hoán Huyết Châu phải là của ta, sau khi ta kế thừa Cao Gia Bảo, ta sẽ dùng tiền mặt thực hiện cam kết với các ngươi."
Cao Ngọc Thành gằn từng chữ.
"Khà khà, đây là Hoán Huyết Châu đấy!"
"Những cam kết mà ngươi nói thì tất nhiên chúng ta cũng muốn. Nhưng Hoán Huyết Châu này chúng ta cũng cần, đây thật sự là một sự lựa chọn khó khăn đấy."
"Tuy nhiên, bây giờ ta có một biện pháp. Chỉ cần làm thịt cả ngươi và Cao Chiêm Hổ thì trong Cao Gia Bảo này còn có ai chống đối chúng ta được nữa? Đến lúc đó, toàn bộ Cao Gia Bảo cũng là của chúng ta, chúng ta còn cần cam kết của ngươi làm gì?"
Năm bóng đen này đều nhìn Cao Ngọc Thành với ánh mắt trêu tức, xem thường.
Rõ ràng là ngay từ ban đầu, bọn chúng chỉ lừa Cao Ngọc Thành mà thôi.
Vốn dĩ bọn chúng không hề có ý định để Cao Ngọc Thành sống sót, bọn chúng chỉ muốn tìm thấy Hoán Huyết Châu.
Một khi đã tìm được Hoán Huyết Châu rồi, bọn chúng sẽ làm thịt luôn Cao Ngọc Thành, tiện đà chiếm đoạt toàn bộ Cao Gia Bảo.
"Nghịch tử, tranh ăn với hổ, cơ nghiệp của Cao Gia Bảo ta bị ngươi chôn vùi mất rồi..."
Cao Chiêm Hổ đau đến độ khàn giọng, thế nhưng hắn vẫn không thể dằn xuống lửa giận trong lòng.
Vậy mà từ đầu tới cuối, Cao Ngọc Thành vẫn rất bình tĩnh.
"Đúng thế đấy, trong mắt các ngươi, chẳng qua ta chỉ là một tên ngu xuẩn phá của thôi, hợp tác cùng các ngươi để bán đứng Cao Gia Bảo."
"Cha, ở trong lòng ngươi, ta cũng giống như vậy phải không? Có dã tâm nhưng không có thủ đoạn, là kẻ cực kỳ ngu xuẩn nhỉ?"
Lời nói của Cao Ngọc Thành khiến sắc mặt của năm kẻ áo đen lập tức thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ cảm nhận được sự bất thường.
Thậm chí, ngay cả Cao Chiêm Hổ cũng nhìn về phía Cao Ngọc Thành với ánh mắt nghi ngờ.
Nếu như Cao Ngọc Thành không điên mà là có sự chuẩn bị, vậy thì chuyện còn có khả năng thay đổi theo chiều hướng tốt.
"Động thủ!"
Năm người kia không trì hoãn nữa, chúng chuẩn bị ra tay làm thịt Cao Ngọc Thành.
Nhưng vừa mới vận chuyển khí huyết, cả năm người đã lập tức thấy cơ thể mềm nhũn rồi co quắp ngã xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra thế này? Ngươi hạ độc?"
"Chúng ta trúng độc từ lúc nào vậy?"
"Ngươi có thể hạ độc chúng ta?"
Hiển nhiên là năm võ giả này cũng cảm thấy thật khó tin.
Bọn họ thật sự không nhận ra rằng mình đã trúng độc.
Cao Ngọc Thành lắc đầu, hắn nhấn mạnh từng chữ: "Ngày ngày ta cơm bưng nước rót cho các ngươi, chẳng phải các ngươi đều thử độc đấy sao? Huống hồ các ngươi vốn là kẻ thạo dùng độc, ai có thể hạ độc các ngươi được đây?"
"Đây không phải độc, nó chỉ là một loại thuốc mãn tính đặc thù mà thôi. Chỉ cần vận chuyển khí huyết kịch liệt là nó sẽ khiến các ngươi không còn sức lực, chỉ cần qua vài canh giờ là được."
Nghe giọng Cao Ngọc Thành hoàn toàn vô cảm, năm người bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ.
Ai mà ngờ được bọn họ sẽ bị Cao Ngọc Thành đâm một nhát.
Cao Ngọc Thành chậm rãi nhặt thanh đao dưới đất lên.
Hắn nhìn Cao Chiêm Hổ rồi thở dài thườn thượt: "Cha, ngươi vẫn còn mềm lòng quá. Khi nãy ta đã cho ngươi cơ hội tốt như vậy rồi mà ngươi còn không giết ta."
"Nhưng mà ta lại không biết nương tay là gì. Ta muốn nắm giữ Cao Gia Bảo, còn phải mượn đầu của ngươi để dùng một lát đã, mà vừa hay lại có năm tên ngu xuẩn này chịu tội thay."
"Cha, lên đường bình an nhé!"
Cao Ngọc Thành hít sâu một hơi rồi giơ thanh đại đao trong tay lên cao.
Cao Chiêm Hổ không nói gì thêm mà nhắm nghiền hai mắt, trông rõ ràng là hắn đã mặc cho số phận.
"Vù."
Đột nhiên Cao Ngọc Thành cảm thấy phía sau lưng mình có một trận gió nhẹ lướt qua.
Nhưng đây là mật thất dưới lòng đất, bốn phía không hề thông gió, vậy thì gió nhẹ ở đâu ra?"
"Xì."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro