Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch)
Ngộ Tính Thay Đ...
Nguyệt Trung Âm
2024-09-11 10:52:19
Loại học đồ này phải làm rất nhiều việc mà cũng không có khả năng phát triển, hơn nữa cũng không có mấy thời gian tự do, thế nên không phải là lựa chọn tối ưu.
Hướng cuối cùng chính là trở thành học đồ dược sư.
Dược sư không phải đại phu.
Dược sư là người chuyên bào chế dược liệu, tuy không thể xem bệnh nhưng dược liệu trong các dược phô đều do dược sư bào chế, địa vị của họ cũng chỉ kém đại phu một chút.
Nếu trở thành học đồ dược sư thì hàng ngày chỉ cần phân biệt và bào chế dược liệu, hơn nữa còn có thể đi theo dược sư học tập, thậm chí tiền công còn cao hơn học đồ phổ thông nhiều.
Vả lại trở thành học đồ dược sư còn có cơ hội lọt vào mắt xanh của đại phu, sau đó trở thành học đồ đại phu.
Nghĩ tới đây trong lòng Lục Trường Sinh đã có quyết định.
Hắn muốn trở thành học đồ dược sư!
Thế nhưng muốn trở thành học đồ dược sư cũng không dễ, nhất định phải ghi nhớ thuần thục tên các loại dược liệu, rồi số năm tuổi cũng như công dụng của dược liệu.
Yêu cầu này đòi hỏi phải thật chăm chỉ, hơn nữa đầu óc cũng phải rất linh hoạt mới được.
Đầu óc không đủ linh hoạt thì sẽ khôngthể ghi nhớ được nhiều loại dược liệu.
“Xem ra tạm thời không thể lấy bạc trong sơn động được, trước mắt cứ tranh thủ trở thành học đồ dược sư đã rồi tính.”
Lục Trường Sinh thở phào một hơi.
Lúc trước hắn vẫn luôn nghĩ cách đi lấy bạc.
Giờ xem ra trong thời gian ngắn không có cách nào cả, bởi vậy trong lòng ngược lại còn thấy thoải mái hơn hẳn.
Thế nên thời gian tiếp theo Lục Trường Sinh vừa được Mặc đại phu dạy đọc sách biết chữ thêm lại vừa ôm các loại sách dược liệu, cố gắng ghi nhớ.
Cứ thế mười mấy ngày sau dù thân thể không có cảm giác gì nhưng tinh thần lại rất mệt mỏi.
Đầu óc không đủ thì đọc sách chẳng khác nào chịu cực hình.
May mà trong mười mấy ngày này ba loại vũ kỹ cơ bản của Lục Trường Sinh lại lên tới viên mãn.
“Ba loại vũ kỹ cơ bản đã viên mãn, lại tăng thêm 3 điểm ngộ tính rồi.”
Ngộ tính của Lục Trường Sinh từ 101 đã tăng lên tới 104 điểm.
104 điểm ngộ tính không chỉ có hiệu quả trong việc luyện công mà với việc đọc sách và ghi nhớ dược liệu cũng rất có ích.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn cảm giác trí nhớ của mình cũng tốt hơn nhiều.
Chỉ có một điều đáng tiếc là sau ba loại võ công cơ bản kia Lục Trường Sinh không tìm thấy một môn võ cơ bản nào khác nữa.
Dù có tới mười tám loại vũ khí nhưng một số binh khí bình thường hoặc võ công bình thường vốn cũng không có thứ gọi là “vũ kỹ cơ bản” gì hết.
Chỉ có những môn võ đại chúng như đao, kiếm, quyền mới có vũ kỹ cơ bản.
Còn những binh khí khác như tiên, thương, chùy... thì chỉ có mấy thứ như Triệu thị tiên pháp, Mã thị trường thương hay Vương thị song chùy... mà thôi.
Hơn nữa các môn võ mang dấu ấn cá nhân này cũng không dễ tìm như thế.
Ít nhất thì chúng không phải thứ một học đồ tạp dịch như Lục Trường Sinh có thể tiếp cận.
Điều này khiến Lục Trường Sinh càng thêm nôn nóng, hi vọng sớm ngày trở thành học đồ dược sư.
Thời gian nhoáng cái đã qua ba tháng.
“Cuối cùng cũng xong.”
“Mặc phu tử nói những chữ cần biết ta đã biết cả rồi.”
“Còn lại chỉ là một ít giải thích văn vẻ... để học những thứ ấy sẽ mất nhiều thời gian hơn.”
“Có điều không vội, về sau có thời gian lại từ từ học cũng được. Mấy tháng này ta cũng nhớ được khoảng vài trăm loại dược liệu, hẳn là đã đủ để trở thành học đồ dược sư rồi.”
“Không chờ thêm nữa, hôm nay ta sẽ đi tham gia khảo hạch để trở thành học đồ dược sư luôn!”
Lục Trường Sinh nghĩ, hắn quyết định hôm nay sẽ thử một lần, để xem mình có thể trở thành học đồ dược sư hay không.
Hắn không muốn lãng phí thời gian làm học đồ tạp dịch nữa.
Dù sao trong ba tháng qua hắn cũng không tìm được vũ kỹ mới, thế nên ngộ tính vẫn kẹt ở con số 104 mãi chưa tăng lên được.
Đại Hà Tráng Huyết công do không có dược thiện bồi bổ nên tiến độ cũng chậm tới mức phát cáu.
Buổi sáng, khi tất cả học đồ tụ tập trên quảng trường thì Lục Trường Sinh lại chủ động bước lên phía trước, nói với Trương quản sự: “Trương quản sự,ta muốn đăng ký khảo hạch học đồ dược sư, xin quản sự đồng ý.”
“Vụt.”
Không chỉ Trương quản sự mà ánh mắt các học đồ có mặt đều đổ dồn về phía Lục Trường Sinh, ai cũng có vẻ sửng sốt.
Trong đám học đồ đông đảo Lục Trường Sinh cũng không có gì bắt mắt.
Rất nhiều học đồ đều không biết Lục Trường Sinh hay từng nghe tới tên hắn.
Lần này thấy Lục Trường Sinh muốn đăng ký khảo hạch học đồ dược sư khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Giờ mới qua bao lâu chứ?
Tính ra thì họ mới được chiêu mộ vào Diệu Thủ Viên tầm năm tháng.
Thời gian năm tháng còn chưa đủ để họ biết hết mặt chữ, càng đừng nói tới việc trở thành học đồ dược sư.
Mà học đồ dược sư ít nhất phải nhớ được tên, rồi công hiệu, hoàn cảnh sinh trưởng của mấy trăm loại dược liệu... tất cả những điều này cần rất nhiều thời gian học hỏi.
Nhưng không biết chữ thì học bằng cách nào?
Ngay cả Trương quản sự cũng cau mày, nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc chắn muốn đăng ký tham gia khảo hạch học đồ dược sư chứ?”
“Chắc chắn.”
“Vậy ngươi nắm chắc được mấy phần?”
Lục Trường Sinh nghĩ một lát, hắn không dám khẳng định nên chỉ nói: “Đại khái khoảng bảy tám phần gì đó.”
Sắc mặt Trương quản sự không khỏi lộ ra một tia kinh hãi.
Nắm chắc bảy tám phần cũng ngang ngửa với việc hoàn toàn chắc chắn có thể trở thành học đồ dược sư rồi.
Lục Trường Sinh vẫn còn nhỏ tuổi mà chỉ trong thời gian năm tháng ngắn ngủi đã chắc chắn có thể trở thành học đồ dược sư, giỏi như thế chẳng khác nào thần đồng!
Tương lai hắn có rất nhiều khả năng trở thành dược sư, thậm chí là trở thành đại phu!
Trong Diệu Thủ Viên, địa vị của đại phu có thể tọa đường vấn chẩn cực kỳ cao, ngay cả các thành viên trong đội hộ vệ cũng kém hơn đại phu một bậc.
Nghĩ thế nên Trương quản sự nghiêm mặt, gật đầu nói: “Ta đồng ý, ngươi đi đi.”
Ngừng một lát Trương quản sự lại nói thêm: “Thôi, một học đồ tạp dịch như ngươi tự đi cũng phiền phức, để ta đích thân dẫn ngươi đi.”
Hướng cuối cùng chính là trở thành học đồ dược sư.
Dược sư không phải đại phu.
Dược sư là người chuyên bào chế dược liệu, tuy không thể xem bệnh nhưng dược liệu trong các dược phô đều do dược sư bào chế, địa vị của họ cũng chỉ kém đại phu một chút.
Nếu trở thành học đồ dược sư thì hàng ngày chỉ cần phân biệt và bào chế dược liệu, hơn nữa còn có thể đi theo dược sư học tập, thậm chí tiền công còn cao hơn học đồ phổ thông nhiều.
Vả lại trở thành học đồ dược sư còn có cơ hội lọt vào mắt xanh của đại phu, sau đó trở thành học đồ đại phu.
Nghĩ tới đây trong lòng Lục Trường Sinh đã có quyết định.
Hắn muốn trở thành học đồ dược sư!
Thế nhưng muốn trở thành học đồ dược sư cũng không dễ, nhất định phải ghi nhớ thuần thục tên các loại dược liệu, rồi số năm tuổi cũng như công dụng của dược liệu.
Yêu cầu này đòi hỏi phải thật chăm chỉ, hơn nữa đầu óc cũng phải rất linh hoạt mới được.
Đầu óc không đủ linh hoạt thì sẽ khôngthể ghi nhớ được nhiều loại dược liệu.
“Xem ra tạm thời không thể lấy bạc trong sơn động được, trước mắt cứ tranh thủ trở thành học đồ dược sư đã rồi tính.”
Lục Trường Sinh thở phào một hơi.
Lúc trước hắn vẫn luôn nghĩ cách đi lấy bạc.
Giờ xem ra trong thời gian ngắn không có cách nào cả, bởi vậy trong lòng ngược lại còn thấy thoải mái hơn hẳn.
Thế nên thời gian tiếp theo Lục Trường Sinh vừa được Mặc đại phu dạy đọc sách biết chữ thêm lại vừa ôm các loại sách dược liệu, cố gắng ghi nhớ.
Cứ thế mười mấy ngày sau dù thân thể không có cảm giác gì nhưng tinh thần lại rất mệt mỏi.
Đầu óc không đủ thì đọc sách chẳng khác nào chịu cực hình.
May mà trong mười mấy ngày này ba loại vũ kỹ cơ bản của Lục Trường Sinh lại lên tới viên mãn.
“Ba loại vũ kỹ cơ bản đã viên mãn, lại tăng thêm 3 điểm ngộ tính rồi.”
Ngộ tính của Lục Trường Sinh từ 101 đã tăng lên tới 104 điểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
104 điểm ngộ tính không chỉ có hiệu quả trong việc luyện công mà với việc đọc sách và ghi nhớ dược liệu cũng rất có ích.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn cảm giác trí nhớ của mình cũng tốt hơn nhiều.
Chỉ có một điều đáng tiếc là sau ba loại võ công cơ bản kia Lục Trường Sinh không tìm thấy một môn võ cơ bản nào khác nữa.
Dù có tới mười tám loại vũ khí nhưng một số binh khí bình thường hoặc võ công bình thường vốn cũng không có thứ gọi là “vũ kỹ cơ bản” gì hết.
Chỉ có những môn võ đại chúng như đao, kiếm, quyền mới có vũ kỹ cơ bản.
Còn những binh khí khác như tiên, thương, chùy... thì chỉ có mấy thứ như Triệu thị tiên pháp, Mã thị trường thương hay Vương thị song chùy... mà thôi.
Hơn nữa các môn võ mang dấu ấn cá nhân này cũng không dễ tìm như thế.
Ít nhất thì chúng không phải thứ một học đồ tạp dịch như Lục Trường Sinh có thể tiếp cận.
Điều này khiến Lục Trường Sinh càng thêm nôn nóng, hi vọng sớm ngày trở thành học đồ dược sư.
Thời gian nhoáng cái đã qua ba tháng.
“Cuối cùng cũng xong.”
“Mặc phu tử nói những chữ cần biết ta đã biết cả rồi.”
“Còn lại chỉ là một ít giải thích văn vẻ... để học những thứ ấy sẽ mất nhiều thời gian hơn.”
“Có điều không vội, về sau có thời gian lại từ từ học cũng được. Mấy tháng này ta cũng nhớ được khoảng vài trăm loại dược liệu, hẳn là đã đủ để trở thành học đồ dược sư rồi.”
“Không chờ thêm nữa, hôm nay ta sẽ đi tham gia khảo hạch để trở thành học đồ dược sư luôn!”
Lục Trường Sinh nghĩ, hắn quyết định hôm nay sẽ thử một lần, để xem mình có thể trở thành học đồ dược sư hay không.
Hắn không muốn lãng phí thời gian làm học đồ tạp dịch nữa.
Dù sao trong ba tháng qua hắn cũng không tìm được vũ kỹ mới, thế nên ngộ tính vẫn kẹt ở con số 104 mãi chưa tăng lên được.
Đại Hà Tráng Huyết công do không có dược thiện bồi bổ nên tiến độ cũng chậm tới mức phát cáu.
Buổi sáng, khi tất cả học đồ tụ tập trên quảng trường thì Lục Trường Sinh lại chủ động bước lên phía trước, nói với Trương quản sự: “Trương quản sự,ta muốn đăng ký khảo hạch học đồ dược sư, xin quản sự đồng ý.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vụt.”
Không chỉ Trương quản sự mà ánh mắt các học đồ có mặt đều đổ dồn về phía Lục Trường Sinh, ai cũng có vẻ sửng sốt.
Trong đám học đồ đông đảo Lục Trường Sinh cũng không có gì bắt mắt.
Rất nhiều học đồ đều không biết Lục Trường Sinh hay từng nghe tới tên hắn.
Lần này thấy Lục Trường Sinh muốn đăng ký khảo hạch học đồ dược sư khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Giờ mới qua bao lâu chứ?
Tính ra thì họ mới được chiêu mộ vào Diệu Thủ Viên tầm năm tháng.
Thời gian năm tháng còn chưa đủ để họ biết hết mặt chữ, càng đừng nói tới việc trở thành học đồ dược sư.
Mà học đồ dược sư ít nhất phải nhớ được tên, rồi công hiệu, hoàn cảnh sinh trưởng của mấy trăm loại dược liệu... tất cả những điều này cần rất nhiều thời gian học hỏi.
Nhưng không biết chữ thì học bằng cách nào?
Ngay cả Trương quản sự cũng cau mày, nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc chắn muốn đăng ký tham gia khảo hạch học đồ dược sư chứ?”
“Chắc chắn.”
“Vậy ngươi nắm chắc được mấy phần?”
Lục Trường Sinh nghĩ một lát, hắn không dám khẳng định nên chỉ nói: “Đại khái khoảng bảy tám phần gì đó.”
Sắc mặt Trương quản sự không khỏi lộ ra một tia kinh hãi.
Nắm chắc bảy tám phần cũng ngang ngửa với việc hoàn toàn chắc chắn có thể trở thành học đồ dược sư rồi.
Lục Trường Sinh vẫn còn nhỏ tuổi mà chỉ trong thời gian năm tháng ngắn ngủi đã chắc chắn có thể trở thành học đồ dược sư, giỏi như thế chẳng khác nào thần đồng!
Tương lai hắn có rất nhiều khả năng trở thành dược sư, thậm chí là trở thành đại phu!
Trong Diệu Thủ Viên, địa vị của đại phu có thể tọa đường vấn chẩn cực kỳ cao, ngay cả các thành viên trong đội hộ vệ cũng kém hơn đại phu một bậc.
Nghĩ thế nên Trương quản sự nghiêm mặt, gật đầu nói: “Ta đồng ý, ngươi đi đi.”
Ngừng một lát Trương quản sự lại nói thêm: “Thôi, một học đồ tạp dịch như ngươi tự đi cũng phiền phức, để ta đích thân dẫn ngươi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro