Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch)
Trịnh Thị Thành...
Nguyệt Trung Âm
2024-09-11 10:52:19
Hắn đảo mắt một vòng rồi bỗng cười lạnh: "Trịnh Nhân Tâm, Trịnh thị thành Nam Dương các ngươi lập ra Diệu Thủ Viên, đời đời làm nghề y, tích lũy suốt trăm năm, tiền bạc các đời tích góp lại sợ là đếm không xuể."
"Đừng nói đến việc đếm bao nhiêu, ngươi phái một người về, đưa hết những gì có thể đưa đi tới đây."
"Nếu làm ta hài lòng, tất nhiên ta sẽ thả các ngươi. Dù sao ngươi nói cũng không sai, ta và những huynh đệ này mạo hiểm xuôi nam, chẳng qua cũng chỉ là vì một ít tiền bạc mà thôi, mạng của các ngươi chẳng có tác dụng gì với chúng ta cả."
Sắc mặt Trịnh Nhân Tâm thay đổi.
Hắn nghĩ rằng Lý Kế rất tham, nhưng nào ngờ được đối phương lại tham đến mức này.
Lý Kế không hề nói ra con số cụ thể mà là muốn phái người tới dọn sạch Diệu Thủ Viên.
Đây là tích lũy cả trăm năm của Trịnh thị thành Nam Dương!
Nhưng hắn có thể phản đối hay sao?
Bây giờ hắn là dao thớt, ta là thịt cá, không đồng ý cũng có nghĩa là chết.
Ngực Trịnh Nhân Tâm phập phồng mãnh liệt, hắn nhớ lại di huấn của tổ tiên Trịnh thị thành Nam Dương để lại.
Bất cứ lúc nào, người mới là quan trọng nhất.
Ngoài ra, những thứ khác đều có thể bỏ qua.
Cũng là vì có tổ huấn như vậy nên trong suốt thời gian trăm năm, Trịnh thị thành Nam Dương mới có thể nhiều lần tránh khỏi đại họa diệt tộc, kéo dài cho tới hiện nay.
Nghĩ tới đây, Trịnh Nhân Tâm nghiến răng, trầm giọng nói: "Lý Kế, ta để con trai ta là Trịnh Nghĩa Sơn trở về, ngươi phái người đi khuân đồ đi. Có thể mang đi bao nhiêu thì tùy thuộc vào khả năng của các ngươi."
Lý Kế sảng khoái cười to: "Ha ha, tốt lắm. Nhị Hổ, dẫn theo người của ngươi, áp giải Trịnh Nghĩa Sơn về, nhớ cho kỹ, tất cả những gì có thể chuyển đi đều phải mang đi hết."
"Nếu Trịnh Nghĩa Sơn dám giở trò, làm thịt nó luôn."
"Vâng, Thiên Vương."
Sau đó, Lý Nhị Hổ dẫn theo hơn mười người, áp giải Trịnh Nghĩa Sơn rời khỏi miếu hoang.
Trong miếu hoang còn rất nhiều xác chết, thế nhưng bầu không khí lại lập tức dịu xuống một cách dễ dàng.
Trịnh Nhân Tâm ngồi xổm dưới đấy, bị người của Lý Kế canh chừng.
Lý Kế sờ sờ đầu, cười nói: "Trịnh Nhân Tâm, ngươi co dược giãn được, đúng là cũng được đấy."
Một tên cướp bên cạnh lại lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: "Thiên Vương, Trịnh thị thành Nam Dương đã tồn tại hơn trăm năm rồi, tất nhiên là bọn họ có đạo xử thế của mình."
"Bọn họ không phải võ đạo thế gia, tất nhiên sẽ không giống người giang hồ chúng ta, suốt ngày đánh đánh giết giết, lấy mạng đổi mạng."
"Chẳng qua ta vốn cho là bọn họ có thể chống đỡ thêm một lúc, dù sao cũng có tới tận bốn cao thủ Luyện Tạng. Nào ngờ bọn họ lại hèn nhát thế này, còn chẳng bằng chó săn của triều đình, chậc chậc..."
"Xem ra là Diệu Thủ Viên mỗi ngày thu vào một đấu vàng, đại phú đại quý, làm gì còn tâm huyết của võ giả nữa?"
Chỉ một lúc như vậy, đám đông kẻ cướp bắt đầu cười to, ánh mắt nhìn những người của Diệu Thủ Viên cũng bắt đầu mang theo trào phúng.
Người của Diệu Thủ Viên trợn mắt nhìn, nhưng đa số lại cúi đầu.
Bởi vì đám kẻ cướp này nói rất đúng sự thật.
Trịnh thị thành Nam Dương đã không còn tâm huyết từ lâu, thậm chí bọn họ đã không còn được tính là người trong giang hồ nữa rồi.
Ngay cả sức chiến đấu trong thực tế của bốn cao thủ Luyện Tạng cũng rất kém.
Ánh mắt Trịnh Nhân Tâm lạnh lẽo, hai tay nắm chặt.
Nhưng hắn không dám bùng nổ, chỉ có thể để mặc cho đám người Lý Kế trào phúng.
"Đoàng đoàng."
Đúng lúc này, thời tiết thay đổi đột ngột, từng tiếng sấm vang lên.
Chẳng mấy chốc mà trời đã mưa to.
Chẳng qua mưa to không hề ảnh hưởng gì với những người đang ở trong miếu hoang.
Đám cướp vẫn ngoạm từng miếng thịt to, uống từng ngụm rượu lớn, chúng chỉ cần chờ là tiền bạc của Diệu Thủ Viên sẽ tới tay, tất nhiên là vô cùng sung sướng.
"Đùng đùng đoàng."
Chẳng biết từ bao giờ, một bóng người xuất hiện trong mưa.
Đối phương đội nón rộng vành, mặc đồ đen toàn thân, trên mặt cũng có một chiếc khăn đen che lại, cả người được bao kín, hắn đang bước từng bước về phía miếu hoang.
"Đứng lại! Là ai?"
Kẻ cướp canh giữ bên ngoài miếu hoang lập tức quát lớn.
Người này tất nhiên là Lục Trường Sinh.
Hắn ngẩng đầu lên, đã có thể nhìn thấy được tình hình bên trong miếu hoang.
Diệu Thủ Viên có đông người như vậy mà tất cả đều ngồi xổm trong miếu hoang, rõ ràng là đã bị kẻ cướp bắt làm tù binh.
Lục Trường Sinh lắc đầu, Trịnh thị thành Nam Dương quả nhiên không làm được việc lớn!
Sau đó, hắn vẫn tiếp tục bước từng bước tới gần, dường như không hề nghe thấy tiếng quát tháo kia.
Hắn đi tới trước cửa miếu hoang.
"Xoẹt."
Kẻ cướp canh giữ trước cửa lập tức rút đao ra.
Lục Trường Sinh dừng lại.
Hắn nhìn hai kẻ cướp một lát rồi lập tức hướng về phía miếu hoang, hét lớn: "Người qua đường trong đêm thôi, trời mưa to quá, có thể cho phép ta vào miếu nghỉ chân một lát chứ?"
"Ầm ầm ầm."
Tiếng sấm vang vọng đất trời, ánh chớp chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Sau khi Lục Trường Sinh dứt lời, trong ngoài miếu hoang đều trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi tầm tã.
"Cho hắn vào đi."
Một lúc lâu sau, có giọng nói thô lỗ truyền ra từ trong miếu hoang.
Hai tên cướp đang đứng ngoài miếu hoang liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc, chúng không hẹn mà cùng nhau tránh ra, nhường cho Lục Trường Sinh một con đường.
Hắn nhấc chân bước vào trong miếu hoang.
Trên người Lục Trường Sinh đều đã ướt, nước mưa nhỏ xuống từ chiếc nón rộng vành và quần áo của hắn rồi rơi xuống nền đất.
Giày bước trên mặt đất cũng để lại từng dấu vết ẩm ướt.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang ngồi trên tượng thần đổ nát trong ngôi miếu hoang.
Người kia hệt như gấu, hắn cầm trong tay một thanh đao to như ván cửa, khí huyết khắp người sôi trào mãnh liệt. Vốn dĩ bên ngoài còn hơi lạnh, nhưng vừa vào trong miếu, khí huyết như nước nóng của người kia đã cuốn đi lạnh lẽo, chỉ còn lại cảm giác hơi nóng nực.
Đà Đao Thiên Vương Lý Kế!
"Đừng nói đến việc đếm bao nhiêu, ngươi phái một người về, đưa hết những gì có thể đưa đi tới đây."
"Nếu làm ta hài lòng, tất nhiên ta sẽ thả các ngươi. Dù sao ngươi nói cũng không sai, ta và những huynh đệ này mạo hiểm xuôi nam, chẳng qua cũng chỉ là vì một ít tiền bạc mà thôi, mạng của các ngươi chẳng có tác dụng gì với chúng ta cả."
Sắc mặt Trịnh Nhân Tâm thay đổi.
Hắn nghĩ rằng Lý Kế rất tham, nhưng nào ngờ được đối phương lại tham đến mức này.
Lý Kế không hề nói ra con số cụ thể mà là muốn phái người tới dọn sạch Diệu Thủ Viên.
Đây là tích lũy cả trăm năm của Trịnh thị thành Nam Dương!
Nhưng hắn có thể phản đối hay sao?
Bây giờ hắn là dao thớt, ta là thịt cá, không đồng ý cũng có nghĩa là chết.
Ngực Trịnh Nhân Tâm phập phồng mãnh liệt, hắn nhớ lại di huấn của tổ tiên Trịnh thị thành Nam Dương để lại.
Bất cứ lúc nào, người mới là quan trọng nhất.
Ngoài ra, những thứ khác đều có thể bỏ qua.
Cũng là vì có tổ huấn như vậy nên trong suốt thời gian trăm năm, Trịnh thị thành Nam Dương mới có thể nhiều lần tránh khỏi đại họa diệt tộc, kéo dài cho tới hiện nay.
Nghĩ tới đây, Trịnh Nhân Tâm nghiến răng, trầm giọng nói: "Lý Kế, ta để con trai ta là Trịnh Nghĩa Sơn trở về, ngươi phái người đi khuân đồ đi. Có thể mang đi bao nhiêu thì tùy thuộc vào khả năng của các ngươi."
Lý Kế sảng khoái cười to: "Ha ha, tốt lắm. Nhị Hổ, dẫn theo người của ngươi, áp giải Trịnh Nghĩa Sơn về, nhớ cho kỹ, tất cả những gì có thể chuyển đi đều phải mang đi hết."
"Nếu Trịnh Nghĩa Sơn dám giở trò, làm thịt nó luôn."
"Vâng, Thiên Vương."
Sau đó, Lý Nhị Hổ dẫn theo hơn mười người, áp giải Trịnh Nghĩa Sơn rời khỏi miếu hoang.
Trong miếu hoang còn rất nhiều xác chết, thế nhưng bầu không khí lại lập tức dịu xuống một cách dễ dàng.
Trịnh Nhân Tâm ngồi xổm dưới đấy, bị người của Lý Kế canh chừng.
Lý Kế sờ sờ đầu, cười nói: "Trịnh Nhân Tâm, ngươi co dược giãn được, đúng là cũng được đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tên cướp bên cạnh lại lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: "Thiên Vương, Trịnh thị thành Nam Dương đã tồn tại hơn trăm năm rồi, tất nhiên là bọn họ có đạo xử thế của mình."
"Bọn họ không phải võ đạo thế gia, tất nhiên sẽ không giống người giang hồ chúng ta, suốt ngày đánh đánh giết giết, lấy mạng đổi mạng."
"Chẳng qua ta vốn cho là bọn họ có thể chống đỡ thêm một lúc, dù sao cũng có tới tận bốn cao thủ Luyện Tạng. Nào ngờ bọn họ lại hèn nhát thế này, còn chẳng bằng chó săn của triều đình, chậc chậc..."
"Xem ra là Diệu Thủ Viên mỗi ngày thu vào một đấu vàng, đại phú đại quý, làm gì còn tâm huyết của võ giả nữa?"
Chỉ một lúc như vậy, đám đông kẻ cướp bắt đầu cười to, ánh mắt nhìn những người của Diệu Thủ Viên cũng bắt đầu mang theo trào phúng.
Người của Diệu Thủ Viên trợn mắt nhìn, nhưng đa số lại cúi đầu.
Bởi vì đám kẻ cướp này nói rất đúng sự thật.
Trịnh thị thành Nam Dương đã không còn tâm huyết từ lâu, thậm chí bọn họ đã không còn được tính là người trong giang hồ nữa rồi.
Ngay cả sức chiến đấu trong thực tế của bốn cao thủ Luyện Tạng cũng rất kém.
Ánh mắt Trịnh Nhân Tâm lạnh lẽo, hai tay nắm chặt.
Nhưng hắn không dám bùng nổ, chỉ có thể để mặc cho đám người Lý Kế trào phúng.
"Đoàng đoàng."
Đúng lúc này, thời tiết thay đổi đột ngột, từng tiếng sấm vang lên.
Chẳng mấy chốc mà trời đã mưa to.
Chẳng qua mưa to không hề ảnh hưởng gì với những người đang ở trong miếu hoang.
Đám cướp vẫn ngoạm từng miếng thịt to, uống từng ngụm rượu lớn, chúng chỉ cần chờ là tiền bạc của Diệu Thủ Viên sẽ tới tay, tất nhiên là vô cùng sung sướng.
"Đùng đùng đoàng."
Chẳng biết từ bao giờ, một bóng người xuất hiện trong mưa.
Đối phương đội nón rộng vành, mặc đồ đen toàn thân, trên mặt cũng có một chiếc khăn đen che lại, cả người được bao kín, hắn đang bước từng bước về phía miếu hoang.
"Đứng lại! Là ai?"
Kẻ cướp canh giữ bên ngoài miếu hoang lập tức quát lớn.
Người này tất nhiên là Lục Trường Sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ngẩng đầu lên, đã có thể nhìn thấy được tình hình bên trong miếu hoang.
Diệu Thủ Viên có đông người như vậy mà tất cả đều ngồi xổm trong miếu hoang, rõ ràng là đã bị kẻ cướp bắt làm tù binh.
Lục Trường Sinh lắc đầu, Trịnh thị thành Nam Dương quả nhiên không làm được việc lớn!
Sau đó, hắn vẫn tiếp tục bước từng bước tới gần, dường như không hề nghe thấy tiếng quát tháo kia.
Hắn đi tới trước cửa miếu hoang.
"Xoẹt."
Kẻ cướp canh giữ trước cửa lập tức rút đao ra.
Lục Trường Sinh dừng lại.
Hắn nhìn hai kẻ cướp một lát rồi lập tức hướng về phía miếu hoang, hét lớn: "Người qua đường trong đêm thôi, trời mưa to quá, có thể cho phép ta vào miếu nghỉ chân một lát chứ?"
"Ầm ầm ầm."
Tiếng sấm vang vọng đất trời, ánh chớp chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Sau khi Lục Trường Sinh dứt lời, trong ngoài miếu hoang đều trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi tầm tã.
"Cho hắn vào đi."
Một lúc lâu sau, có giọng nói thô lỗ truyền ra từ trong miếu hoang.
Hai tên cướp đang đứng ngoài miếu hoang liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc, chúng không hẹn mà cùng nhau tránh ra, nhường cho Lục Trường Sinh một con đường.
Hắn nhấc chân bước vào trong miếu hoang.
Trên người Lục Trường Sinh đều đã ướt, nước mưa nhỏ xuống từ chiếc nón rộng vành và quần áo của hắn rồi rơi xuống nền đất.
Giày bước trên mặt đất cũng để lại từng dấu vết ẩm ướt.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang ngồi trên tượng thần đổ nát trong ngôi miếu hoang.
Người kia hệt như gấu, hắn cầm trong tay một thanh đao to như ván cửa, khí huyết khắp người sôi trào mãnh liệt. Vốn dĩ bên ngoài còn hơi lạnh, nhưng vừa vào trong miếu, khí huyết như nước nóng của người kia đã cuốn đi lạnh lẽo, chỉ còn lại cảm giác hơi nóng nực.
Đà Đao Thiên Vương Lý Kế!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro