Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch)
Vào Ô Sơn, Hoàn...
Nguyệt Trung Âm
2024-09-11 10:52:19
“Việc này không thể chậm trễ, Lục mỗ xin cáo từ trước, ta phải tới núi băng mà Long huynh đã nói xem sao.”
Lục Trường Sinh đứng dậy cáo từ.
“Lục huynh cần gì phải gấp như thế? Ta và ngươi nhất kiến như cố, không bằng ngươi ở lại chơi thêm mấy ngày đã.”
Lục Trường Sinh lắc đầu: “Chuyến này ta ra ngoài vì việc luyện võ, núi băng kia vừa hay thích hợp để ta tu luyện. Mà Long huynh cũng có Hồng Loan cô nương chăm sóc nên ta cũng rất yên tâm.”
Liễu Hồng Loan nghe thế mặt mũi không khỏi đỏ bừng lên.
Nhưng nàng vẫn nói: “Phi ca, Ô Sơn rộng lắm, Lục đại hiệp muốn tìm núi băng đó cũng không dễ. Giờ ngươi đang rất yếu nên không tiện vào Ô Sơn, hay ngươi vẽ một tấm bản đồ chỉ đường đi.”
“Có bản đồ Lục đại hiệp cũng không mất nhiều công nữa.”
Mắt Lục Trường Sinh và Long Phi đều sáng lên.
“Bản đồ ư? Đúng là cách hay.”
“Thế nhưng văn vẻ vẫn luôn khiến ta đau đầu chứ đừng nói tới vẽ vời. Thứ như bản đồ ta không vẽ ra nổi...”
Long Phi có chút bất đắc dĩ.
Liễu Hồng Loan cười nói: “Phi ca, ngươi không vẽ được thì ta có thể giúp mà.”
“Ngươi chỉ cần tả thật chi tiết xong ta sẽ theo đó vẽ lại.”
Long Phi nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn chậm rãi miêu tả địa hình sâu bên trong Ô Sơn.
Theo lời tả của Long Phi, Liễu Hồng Loan cũng nhanh chóng vẽ xong một tấm bản đồ.
Hơn nữa bản đồ trông còn rất sinh động, nhìn như được tạo ra từ một danh họa với khả năng hội họa phi phàm.
Một lát sau Liễu Hồng Loan thổi khô mực trên giấy, cười nói: “May là không làm nhục sứ mệnh, bản đồ xong rồi đây. Lục đại hiệp, ngươi xem thử có chỗ nào chưa thỏa đáng thì ta có thể sửa lại một chút.”
Lục Trường Sinh cầm xem thử, nhìn qua là thấy đây là một tấm bản đồ vô cùng chi tiết.
Có bản đồ trong tay Lục Trường Sinh có thể dễ dàng tìm tới vị trí của núi băng hơn rồi.
Vì thế Lục Trường Sinh cất bản đồ đi.
“Làm phiền Hồng Loan cô nương rồi, không có gì cần điều chỉnh cả.”
“Long Phi huynh, cáo từ.”
Nói xong Lục Trường Sinh liền xoay người rời khỏi tiểu viện.
Có điều Lục Trường Sinh không lập tức vào núi mà tới trung tâm bắt đầu mua sắm một số thứ cần thiết.
Hắn biết lần này vào Ô Sơn tìm núi băng tu luyện Hàn Băng Đoàn Cốt công hẳn sẽ phải ở lại đó rất lâu.
Vậy thì phải chuẩn bị rất nhiều vật tư.
Lục Trường Sinh mua không ít đồ, hắn buộc hết lên lưng ngựa rồi chậm rãi rời khỏi thành Ô Sơn.
Ô Sơn cách thành Ô Sơn chỉ tầm hai mươi dặm, khoảng cách không xa lắm.
Từ xa Lục Trường Sinh đã thấy dãy núi Ô Sơn như kéo dài vô tận.
Dọc đường cũng không gặp chuyện gì trắc trở, Lục Trường Sinh thuận lợi đi tới chân núi.
Dù mới chỉ là chân núi nhưng nhiệt độ rõ ràng đã thấp hơn nhiều.
Lục Trường Sinh lập tức gỡ xuống vật tư, sau đó hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ bờm ngựa cười nói: “Ngựa à, sâu trong Ô Sơn rất lạnh, mi không trong vào được.”
“Dọc đường mi cũng vất vả nhiều rồi, giờ ta trả tự do cho mi đấy.”
Nói xong Lục Trường Sinh dùng sức vỗ lưng ngựa.
Con ngựa hiểu ý, lập tức vui sướng chạy xa, chẳng mấy đã biến mất trong tầm mắt Lục Trường Sinh.
Tuy là ngựa thuê nhưng với Lục Trường Sinh mà nói thì cũng không đáng bao tiền.
Sau đó Lục Trường Sinh tự mang theo đống vật tư, đi thẳng vào trong Ô Sơn.
Ô Sơn trải dài liên miên, càng vào sâu lại càng lạnh hơn.
Lục Trường Sinh dựa vào bản đồ Liễu Hồng Loan vẽ, đi đường cũng không có gì trắc trở.
Nhưng dù vậy cũng phải tới khi trời tối đen hắn mới mơ hồ trông thấy một tòa núi băng trước mắt.
“Cuối cùng cũng tới rồi!”
Lục Trường Sinh nhìn núi băng trước mặt không khỏi cảm thán, quả thật là rất hùng vĩ.
Nơi này vốn là một ngọn núi bình thường, sau khị bị băng tuyết bao trùm lâu ngày mới hóa thành núi băng.
Lục Trường Sinh tìm xung quanh, cuối cùng cũng thấy một sơn động.
Xong Lục Trường Sinh liền dọn vào đó ở, hắn đã mua rất nhiều vật tư nên cũng không sợ rét lạnh.
Lần này Lục Trường Sinh còn mang theo rất nhiều lương khô.
Dù ở lại chỗ núi băng hoang vắng này cũng có thể tồn tại trong một thời gian dài.
Trong lòng Lục Trường Sinh dần bình tĩnh lại, bắt đầu miệt mài tôi luyện xương cốt trong núi băng.
Lúc trước Lục Trường Sinh tu luyện Hàn Băng Đoàn Cốt công vẫn luôn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó.
Dường như mãi vẫn không thể lĩnh ngộ tinh túy của Hàn Băng Đoàn Cốt công.
Giờ ở giữa núi băng, bốn phía vô cùng rét lạnh, nơi nơi đều là băng tuyết, Lục Trường Sinh như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lĩnh ngộ được ý nghĩa thật sự của Hàn Băng Đoàn Cốt công.
Kể từ đó hiệu quả rèn xương của Hàn Băng Đoàn Cốt công cũng tăng gấp bội.
Nháy mắt đã qua một tháng.
“Bùm bùm bùm”.
Tim Lục Trường Sinh đập rộn lên.
Máu trong cơ thể hắn đang chảy rất nhanh, thậm chí phát ra tiếng “ầm ầm” như âm thanh dòng sông chảy xiết.
Toàn thân Lục Trường Sinh như thể đều bị một cỗ khí huyết nồng đậm bao phủ.
Cỗ khí huyết này rất mạnh, quả thực không thể tưởng nổi.
Ngay cả khí huyết của một võ giả Luyện Tạng hàng đầu cũng không là gì nếu so với khí huyết Lục Trường Sinh hiện giờ.
“Tách”.
Lục Trường Sinh mở choàng mắt.
“Hoàn thành hoán huyết!”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một luồng sáng kỳ lạ.
Đã hoàn thành “hoán huyết” nhưng “dịch tủy” vẫn còn chưa bắt đầu.
Vậy giờ hắn tính là gì đây? Nửa bước tới cảnh giới Thần Lực à?
A
Lục Trường Sinh vẫn dừng ở cấp độ Rèn Cốt như cũ, không có chuyện nửa bước tới cảnh giới Thần Lực gì cả.
Có điều do trước đó hắn dùng Hoán Huyết Châu để “hoán huyết” nên quả thực thân thể đã được tăng cường rất lớn.
Sau khi hoán huyết Lục Trường Sinh có thể cảm thấy cơ thể mình dường như nhẹ nhõm hơn hẳn.
Khắp người tinh lực dồi dào.
Dường như tố chất thân thể cũng tăng lên trên diện rộng.
Dù không phải thật sự thoát thai hoán cốt nhưng nói thế nào thì cũng không kém là bao.
Cảm thụ trực quan nhất chính là khí huyết.
Trong lúc “hoán huyết” khí huyết vốn đã đạt tới cực hạn chẳng ngờ lại vẫn chậm rãi tăng lên tiếp.
Lục Trường Sinh đứng dậy cáo từ.
“Lục huynh cần gì phải gấp như thế? Ta và ngươi nhất kiến như cố, không bằng ngươi ở lại chơi thêm mấy ngày đã.”
Lục Trường Sinh lắc đầu: “Chuyến này ta ra ngoài vì việc luyện võ, núi băng kia vừa hay thích hợp để ta tu luyện. Mà Long huynh cũng có Hồng Loan cô nương chăm sóc nên ta cũng rất yên tâm.”
Liễu Hồng Loan nghe thế mặt mũi không khỏi đỏ bừng lên.
Nhưng nàng vẫn nói: “Phi ca, Ô Sơn rộng lắm, Lục đại hiệp muốn tìm núi băng đó cũng không dễ. Giờ ngươi đang rất yếu nên không tiện vào Ô Sơn, hay ngươi vẽ một tấm bản đồ chỉ đường đi.”
“Có bản đồ Lục đại hiệp cũng không mất nhiều công nữa.”
Mắt Lục Trường Sinh và Long Phi đều sáng lên.
“Bản đồ ư? Đúng là cách hay.”
“Thế nhưng văn vẻ vẫn luôn khiến ta đau đầu chứ đừng nói tới vẽ vời. Thứ như bản đồ ta không vẽ ra nổi...”
Long Phi có chút bất đắc dĩ.
Liễu Hồng Loan cười nói: “Phi ca, ngươi không vẽ được thì ta có thể giúp mà.”
“Ngươi chỉ cần tả thật chi tiết xong ta sẽ theo đó vẽ lại.”
Long Phi nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn chậm rãi miêu tả địa hình sâu bên trong Ô Sơn.
Theo lời tả của Long Phi, Liễu Hồng Loan cũng nhanh chóng vẽ xong một tấm bản đồ.
Hơn nữa bản đồ trông còn rất sinh động, nhìn như được tạo ra từ một danh họa với khả năng hội họa phi phàm.
Một lát sau Liễu Hồng Loan thổi khô mực trên giấy, cười nói: “May là không làm nhục sứ mệnh, bản đồ xong rồi đây. Lục đại hiệp, ngươi xem thử có chỗ nào chưa thỏa đáng thì ta có thể sửa lại một chút.”
Lục Trường Sinh cầm xem thử, nhìn qua là thấy đây là một tấm bản đồ vô cùng chi tiết.
Có bản đồ trong tay Lục Trường Sinh có thể dễ dàng tìm tới vị trí của núi băng hơn rồi.
Vì thế Lục Trường Sinh cất bản đồ đi.
“Làm phiền Hồng Loan cô nương rồi, không có gì cần điều chỉnh cả.”
“Long Phi huynh, cáo từ.”
Nói xong Lục Trường Sinh liền xoay người rời khỏi tiểu viện.
Có điều Lục Trường Sinh không lập tức vào núi mà tới trung tâm bắt đầu mua sắm một số thứ cần thiết.
Hắn biết lần này vào Ô Sơn tìm núi băng tu luyện Hàn Băng Đoàn Cốt công hẳn sẽ phải ở lại đó rất lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy thì phải chuẩn bị rất nhiều vật tư.
Lục Trường Sinh mua không ít đồ, hắn buộc hết lên lưng ngựa rồi chậm rãi rời khỏi thành Ô Sơn.
Ô Sơn cách thành Ô Sơn chỉ tầm hai mươi dặm, khoảng cách không xa lắm.
Từ xa Lục Trường Sinh đã thấy dãy núi Ô Sơn như kéo dài vô tận.
Dọc đường cũng không gặp chuyện gì trắc trở, Lục Trường Sinh thuận lợi đi tới chân núi.
Dù mới chỉ là chân núi nhưng nhiệt độ rõ ràng đã thấp hơn nhiều.
Lục Trường Sinh lập tức gỡ xuống vật tư, sau đó hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ bờm ngựa cười nói: “Ngựa à, sâu trong Ô Sơn rất lạnh, mi không trong vào được.”
“Dọc đường mi cũng vất vả nhiều rồi, giờ ta trả tự do cho mi đấy.”
Nói xong Lục Trường Sinh dùng sức vỗ lưng ngựa.
Con ngựa hiểu ý, lập tức vui sướng chạy xa, chẳng mấy đã biến mất trong tầm mắt Lục Trường Sinh.
Tuy là ngựa thuê nhưng với Lục Trường Sinh mà nói thì cũng không đáng bao tiền.
Sau đó Lục Trường Sinh tự mang theo đống vật tư, đi thẳng vào trong Ô Sơn.
Ô Sơn trải dài liên miên, càng vào sâu lại càng lạnh hơn.
Lục Trường Sinh dựa vào bản đồ Liễu Hồng Loan vẽ, đi đường cũng không có gì trắc trở.
Nhưng dù vậy cũng phải tới khi trời tối đen hắn mới mơ hồ trông thấy một tòa núi băng trước mắt.
“Cuối cùng cũng tới rồi!”
Lục Trường Sinh nhìn núi băng trước mặt không khỏi cảm thán, quả thật là rất hùng vĩ.
Nơi này vốn là một ngọn núi bình thường, sau khị bị băng tuyết bao trùm lâu ngày mới hóa thành núi băng.
Lục Trường Sinh tìm xung quanh, cuối cùng cũng thấy một sơn động.
Xong Lục Trường Sinh liền dọn vào đó ở, hắn đã mua rất nhiều vật tư nên cũng không sợ rét lạnh.
Lần này Lục Trường Sinh còn mang theo rất nhiều lương khô.
Dù ở lại chỗ núi băng hoang vắng này cũng có thể tồn tại trong một thời gian dài.
Trong lòng Lục Trường Sinh dần bình tĩnh lại, bắt đầu miệt mài tôi luyện xương cốt trong núi băng.
Lúc trước Lục Trường Sinh tu luyện Hàn Băng Đoàn Cốt công vẫn luôn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như mãi vẫn không thể lĩnh ngộ tinh túy của Hàn Băng Đoàn Cốt công.
Giờ ở giữa núi băng, bốn phía vô cùng rét lạnh, nơi nơi đều là băng tuyết, Lục Trường Sinh như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lĩnh ngộ được ý nghĩa thật sự của Hàn Băng Đoàn Cốt công.
Kể từ đó hiệu quả rèn xương của Hàn Băng Đoàn Cốt công cũng tăng gấp bội.
Nháy mắt đã qua một tháng.
“Bùm bùm bùm”.
Tim Lục Trường Sinh đập rộn lên.
Máu trong cơ thể hắn đang chảy rất nhanh, thậm chí phát ra tiếng “ầm ầm” như âm thanh dòng sông chảy xiết.
Toàn thân Lục Trường Sinh như thể đều bị một cỗ khí huyết nồng đậm bao phủ.
Cỗ khí huyết này rất mạnh, quả thực không thể tưởng nổi.
Ngay cả khí huyết của một võ giả Luyện Tạng hàng đầu cũng không là gì nếu so với khí huyết Lục Trường Sinh hiện giờ.
“Tách”.
Lục Trường Sinh mở choàng mắt.
“Hoàn thành hoán huyết!”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một luồng sáng kỳ lạ.
Đã hoàn thành “hoán huyết” nhưng “dịch tủy” vẫn còn chưa bắt đầu.
Vậy giờ hắn tính là gì đây? Nửa bước tới cảnh giới Thần Lực à?
A
Lục Trường Sinh vẫn dừng ở cấp độ Rèn Cốt như cũ, không có chuyện nửa bước tới cảnh giới Thần Lực gì cả.
Có điều do trước đó hắn dùng Hoán Huyết Châu để “hoán huyết” nên quả thực thân thể đã được tăng cường rất lớn.
Sau khi hoán huyết Lục Trường Sinh có thể cảm thấy cơ thể mình dường như nhẹ nhõm hơn hẳn.
Khắp người tinh lực dồi dào.
Dường như tố chất thân thể cũng tăng lên trên diện rộng.
Dù không phải thật sự thoát thai hoán cốt nhưng nói thế nào thì cũng không kém là bao.
Cảm thụ trực quan nhất chính là khí huyết.
Trong lúc “hoán huyết” khí huyết vốn đã đạt tới cực hạn chẳng ngờ lại vẫn chậm rãi tăng lên tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro