Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch)
Xem Ra Ngươi Cầ...
Nguyệt Trung Âm
2024-09-11 10:52:19
Lục Trường Sinh lại dạo quanh chợ vài vòng và cũng thấy được một quầy hàng bán vũ kỹ, võ công.
Hắn tới trước quầy kiểm tra, dò hỏi một lượt.
Vũ kỹ của quán này đa phần đều là cấp hai, hơn nữa lại toàn là những loại mà Lục Trường Sinh rèn luyện cả rồi, chúng hoàn toàn vô dụng với hắn.
Võ công đều ở cấp độ Tráng Huyết, không hề có một loại nào của Rèn Cốt cả.
Lục Trường Sinh không khỏi cảm thấy thất vọng.
Trước đây, hắn lo lắng việc không có đủ bạc để mua võ công, bây giờ có đủ bạc rồi lại không mua được võ công.
"Về mặt vũ kỹ, xem ra vũ kỹ cấp ba sẽ không truyền lưu rộng rãi, vì vậy mà số lượng cũng khá ít."
"Còn võ công thì đến cấp độ Rèn Cốt là gần như không mua được nữa rồi."
Trước đây, Lục Trường Sinh có thể dùng bạc mà mua thoả thích các loại võ công, vũ kỹ là bởi những loại hắn cần đều có cấp độ rất thấp.
Nhưng chỉ cần là võ công, vũ kỹ cấp độ cao hơn một chút thôi đã rất khó mua rồi.
Lục Trường Sinh lại nghĩ đến nữ chủ quán kia, đối phương đã có vũ kỹ cấp ba, hẳn là cũng có võ công của Rèn Cốt và Luyện Tạng.
Chỉ tiếc là bây giờ Lục Trường Sinh không tìm được nàng.
Lục Trường Sinh đi dạo chợ đêm thêm một lúc nữa nhưng vẫn không thể tìm được võ công khiến hắn hài lòng, cuối cùng, hắn chỉ có thể rời khỏi chợ đêm trong thất vọng.
Lục Trường Sinh đã dạo chợ đêm một canh giờ, lúc này đã là giờ Tý.
Ngoài chợ đêm ra, lúc này, những đường phố còn lại của thành Nam Dương đều yên ắng, đa phần mọi người đã vào mộng đẹp cả rồi.
Lục Trường Sinh ra khỏi chợ đêm, hắn liếc mắt về sau.
Hình như hắn loáng thoáng thấy được mấy bóng người đang lén lút trốn trong các góc.
Chẳng qua mấy bóng người lén lút này không nhằm vào Lục Trường Sinh. Có vẻ như bọn họ đang đợi ai đó.
Lục Trường Sinh không để ý nữa.
Chợ đêm là nơi ngư long hỗn tạp, có đủ mọi hạng người. Thậm chí còn không tránh khỏi được việc chém giết mỗi ngày.
Dù cho đám người này có đang chờ ai đi chăng nữa, cũng không liên quan gì đến Lục Trường Sinh cả.
"Xoẹt."
Đột nhiên, Lục Trường Sinh nghe thấy một thanh âm của vũ khí rời khỏi vỏ.
Cùng lúc đó, một nữ tử áo đỏ, mặt che bằng khăn mỏng bị đám người núp trong bóng tối cản đường.
"Lý Hồng Trang, rốt cục ngươi cũng chịu xuất hiện. Lão gia ra lệnh cho chúng ta ở đây để chờ ngươi đã rất nhiều ngày rồi."
"Người của Triệu gia à?"
Lý Hồng Trang không cần nghĩ ngợi mà lập tức bỏ chạy.
Chẳng qua, từ bốn phía có tới bảy, tám tên võ giả lập tức nhảy ra, tất cả đều là người của Triệu gia. Bọn họ mau chóng bao vây Lý Hồng Trang lại.
Nét mặt dưới khăn che của Lý Hồng Trang rất nghiêm túc.
Bảy, tám tên võ giả này đều là võ giả cấp Rèn Cốt cả.
Việc Triệu Như Kiêu bị giết khiến cho Triệu gia vô cùng tức giận, bởi vậy bọn họ mới phái ra nhiều cao thủ như thế.
Cho dù Lý Hồng Trang có một ít thủ đoạn, thực lực cũng không kém nhưng phải đối mặt với nhiều võ giả Rèn Cốt như vậy, e là hôm nay nàng cũng lành ít dữ nhiều.
"Thôi, Triệu gia muốn lấy mạng ta thì cứ tới mà lấy đi!"
Lý Hồng Trang cũng rút đao ra.
Nàng là người trong giang hồ, đã nghĩ tới ngày như thế này từ rất lâu rồi.
Ngay khi đôi bên đang giương cung bạt kiếm thì đột nhiên có tiếng bước chân mơ hồ vang lên từ trong bóng đêm yên lặng.
"Cộp cộp cộp."
Tiếng bước chân rất có quy luật.
Dường như có người đang bước từng bước, từng bước đầy tiêu sái tới gần.
Người của Triệu gia liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn vào bóng đêm mịt mù.
Trong màn đêm, đã có thể lờ mờ nhìn ra một bóng người.
Người kia mặc đồ đen còn đội một chiếc nón rộng vành che hết mặt nên không nhìn rõ được khuôn mặt hắn.
Tựa hồ trong tay hắn không hề có vũ khí, hắn cứ bước từng bước một như vậy.
"Có vẻ như ngươi đang gặp phiền toái."
Người áo đen nhìn Lý Hồng Trang rồi chậm rãi lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói quá quen thuộc này, Lý Hồng Trang giật mình, nàng nhớ ra thân phận của người áo đen.
"Là ngươi..."
Tất nhiên người này chính là Lục Trường Sinh.
Thật ra lúc trước hắn đã đi rồi, thế nhưng hắn lại bất ngờ nghe được giọng nói quen thuộc của nữ chủ quán.
Thế nên hắn mới vòng về.
Nữ chủ quán cũng chính là nữ nhân mặc áo đỏ tên Lý Hồng Trang trước mắt hắn.
Cho nên những người đang bao vây nàng chính là người của Triệu gia.
"Xem ra ngươi cần trợ giúp."
Lục Trường Sinh quét mắt nhìn đám võ giả của Triệu gia.
Triệu Lập, kẻ cầm đầu, lập tức thấy rùng mình. Hắn mơ hồ cảm nhận ra được người áo đen trước mặt mình cực kỳ nguy hiểm.
Đây là trực giác của hắn!
Chỉ với một ánh mắt, người này đã khiến hắn nảy sinh bất an.
Chẳng qua hắn là võ giả của Triệu gia nên vẫn phải tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh rồi cảnh cáo: "Lý Hồng Trang giết con trai trưởng của Triệu gia, là mối thù không đội trời chung với Triệu gia chúng ta! Chuyện này không liên quan gì tới các hạ cả, hy vọng các hạ đừng nhúng tay vào."
Nhắc tới Triệu gia là muốn tạo áp lực với Lục Trường Sinh.
Ở thành Nam Dương, tên tuổi của Triệu gia vẫn sức uy hiếp rất lớn.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định bỏ đi.
Triệu Lập sầm mặt, hắn nhìn chòng chọc vào Lục Trường Sinh rồi lạnh lùng nói: "Các hạ thật sự muốn trở thành kẻ địch của Triệu gia chúng ta sao?"
"Trở thành kẻ địch của Triệu gia à?"
"Không, chính là vì không muốn trở thành kẻ địch với Triệu gia nên ta không thể làm gì khác hơn là giết tất cả các ngươi."
"Chỉ cần các ngươi chết hết thì tất nhiên Triệu gia sẽ không biết là ta ra tay, bởi vậy không tồn tại việc trở thành kẻ địch của Triệu gia."
Lục Trường Sinh vừa dứt lời, sắc mặt của Triệu Lập đã hoàn toàn thay đổi.
"Vèo."
Thân thể Lục Trường Sinh vút lên, dường như đã biến mất trong tầm mắt.
Triệu Lập không cần nghĩ ngợi mà giơ thanh đao trong tay lên, che ở trước người theo bản năng.
"Xẹt."
Một tia sáng trắng lóe lên.
Triệu Lập cảm thấy cổ mình đau đớn.
"Keng."
Đao của hắn rơi xuống đất.
Hai tay Triệu Lập bịt chặt lấy cổ.
Hắn tới trước quầy kiểm tra, dò hỏi một lượt.
Vũ kỹ của quán này đa phần đều là cấp hai, hơn nữa lại toàn là những loại mà Lục Trường Sinh rèn luyện cả rồi, chúng hoàn toàn vô dụng với hắn.
Võ công đều ở cấp độ Tráng Huyết, không hề có một loại nào của Rèn Cốt cả.
Lục Trường Sinh không khỏi cảm thấy thất vọng.
Trước đây, hắn lo lắng việc không có đủ bạc để mua võ công, bây giờ có đủ bạc rồi lại không mua được võ công.
"Về mặt vũ kỹ, xem ra vũ kỹ cấp ba sẽ không truyền lưu rộng rãi, vì vậy mà số lượng cũng khá ít."
"Còn võ công thì đến cấp độ Rèn Cốt là gần như không mua được nữa rồi."
Trước đây, Lục Trường Sinh có thể dùng bạc mà mua thoả thích các loại võ công, vũ kỹ là bởi những loại hắn cần đều có cấp độ rất thấp.
Nhưng chỉ cần là võ công, vũ kỹ cấp độ cao hơn một chút thôi đã rất khó mua rồi.
Lục Trường Sinh lại nghĩ đến nữ chủ quán kia, đối phương đã có vũ kỹ cấp ba, hẳn là cũng có võ công của Rèn Cốt và Luyện Tạng.
Chỉ tiếc là bây giờ Lục Trường Sinh không tìm được nàng.
Lục Trường Sinh đi dạo chợ đêm thêm một lúc nữa nhưng vẫn không thể tìm được võ công khiến hắn hài lòng, cuối cùng, hắn chỉ có thể rời khỏi chợ đêm trong thất vọng.
Lục Trường Sinh đã dạo chợ đêm một canh giờ, lúc này đã là giờ Tý.
Ngoài chợ đêm ra, lúc này, những đường phố còn lại của thành Nam Dương đều yên ắng, đa phần mọi người đã vào mộng đẹp cả rồi.
Lục Trường Sinh ra khỏi chợ đêm, hắn liếc mắt về sau.
Hình như hắn loáng thoáng thấy được mấy bóng người đang lén lút trốn trong các góc.
Chẳng qua mấy bóng người lén lút này không nhằm vào Lục Trường Sinh. Có vẻ như bọn họ đang đợi ai đó.
Lục Trường Sinh không để ý nữa.
Chợ đêm là nơi ngư long hỗn tạp, có đủ mọi hạng người. Thậm chí còn không tránh khỏi được việc chém giết mỗi ngày.
Dù cho đám người này có đang chờ ai đi chăng nữa, cũng không liên quan gì đến Lục Trường Sinh cả.
"Xoẹt."
Đột nhiên, Lục Trường Sinh nghe thấy một thanh âm của vũ khí rời khỏi vỏ.
Cùng lúc đó, một nữ tử áo đỏ, mặt che bằng khăn mỏng bị đám người núp trong bóng tối cản đường.
"Lý Hồng Trang, rốt cục ngươi cũng chịu xuất hiện. Lão gia ra lệnh cho chúng ta ở đây để chờ ngươi đã rất nhiều ngày rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người của Triệu gia à?"
Lý Hồng Trang không cần nghĩ ngợi mà lập tức bỏ chạy.
Chẳng qua, từ bốn phía có tới bảy, tám tên võ giả lập tức nhảy ra, tất cả đều là người của Triệu gia. Bọn họ mau chóng bao vây Lý Hồng Trang lại.
Nét mặt dưới khăn che của Lý Hồng Trang rất nghiêm túc.
Bảy, tám tên võ giả này đều là võ giả cấp Rèn Cốt cả.
Việc Triệu Như Kiêu bị giết khiến cho Triệu gia vô cùng tức giận, bởi vậy bọn họ mới phái ra nhiều cao thủ như thế.
Cho dù Lý Hồng Trang có một ít thủ đoạn, thực lực cũng không kém nhưng phải đối mặt với nhiều võ giả Rèn Cốt như vậy, e là hôm nay nàng cũng lành ít dữ nhiều.
"Thôi, Triệu gia muốn lấy mạng ta thì cứ tới mà lấy đi!"
Lý Hồng Trang cũng rút đao ra.
Nàng là người trong giang hồ, đã nghĩ tới ngày như thế này từ rất lâu rồi.
Ngay khi đôi bên đang giương cung bạt kiếm thì đột nhiên có tiếng bước chân mơ hồ vang lên từ trong bóng đêm yên lặng.
"Cộp cộp cộp."
Tiếng bước chân rất có quy luật.
Dường như có người đang bước từng bước, từng bước đầy tiêu sái tới gần.
Người của Triệu gia liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn vào bóng đêm mịt mù.
Trong màn đêm, đã có thể lờ mờ nhìn ra một bóng người.
Người kia mặc đồ đen còn đội một chiếc nón rộng vành che hết mặt nên không nhìn rõ được khuôn mặt hắn.
Tựa hồ trong tay hắn không hề có vũ khí, hắn cứ bước từng bước một như vậy.
"Có vẻ như ngươi đang gặp phiền toái."
Người áo đen nhìn Lý Hồng Trang rồi chậm rãi lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói quá quen thuộc này, Lý Hồng Trang giật mình, nàng nhớ ra thân phận của người áo đen.
"Là ngươi..."
Tất nhiên người này chính là Lục Trường Sinh.
Thật ra lúc trước hắn đã đi rồi, thế nhưng hắn lại bất ngờ nghe được giọng nói quen thuộc của nữ chủ quán.
Thế nên hắn mới vòng về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ chủ quán cũng chính là nữ nhân mặc áo đỏ tên Lý Hồng Trang trước mắt hắn.
Cho nên những người đang bao vây nàng chính là người của Triệu gia.
"Xem ra ngươi cần trợ giúp."
Lục Trường Sinh quét mắt nhìn đám võ giả của Triệu gia.
Triệu Lập, kẻ cầm đầu, lập tức thấy rùng mình. Hắn mơ hồ cảm nhận ra được người áo đen trước mặt mình cực kỳ nguy hiểm.
Đây là trực giác của hắn!
Chỉ với một ánh mắt, người này đã khiến hắn nảy sinh bất an.
Chẳng qua hắn là võ giả của Triệu gia nên vẫn phải tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh rồi cảnh cáo: "Lý Hồng Trang giết con trai trưởng của Triệu gia, là mối thù không đội trời chung với Triệu gia chúng ta! Chuyện này không liên quan gì tới các hạ cả, hy vọng các hạ đừng nhúng tay vào."
Nhắc tới Triệu gia là muốn tạo áp lực với Lục Trường Sinh.
Ở thành Nam Dương, tên tuổi của Triệu gia vẫn sức uy hiếp rất lớn.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định bỏ đi.
Triệu Lập sầm mặt, hắn nhìn chòng chọc vào Lục Trường Sinh rồi lạnh lùng nói: "Các hạ thật sự muốn trở thành kẻ địch của Triệu gia chúng ta sao?"
"Trở thành kẻ địch của Triệu gia à?"
"Không, chính là vì không muốn trở thành kẻ địch với Triệu gia nên ta không thể làm gì khác hơn là giết tất cả các ngươi."
"Chỉ cần các ngươi chết hết thì tất nhiên Triệu gia sẽ không biết là ta ra tay, bởi vậy không tồn tại việc trở thành kẻ địch của Triệu gia."
Lục Trường Sinh vừa dứt lời, sắc mặt của Triệu Lập đã hoàn toàn thay đổi.
"Vèo."
Thân thể Lục Trường Sinh vút lên, dường như đã biến mất trong tầm mắt.
Triệu Lập không cần nghĩ ngợi mà giơ thanh đao trong tay lên, che ở trước người theo bản năng.
"Xẹt."
Một tia sáng trắng lóe lên.
Triệu Lập cảm thấy cổ mình đau đớn.
"Keng."
Đao của hắn rơi xuống đất.
Hai tay Triệu Lập bịt chặt lấy cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro