Nếu quay lại năm ấy
Kiều Uyển Ninh
2024-05-20 09:34:11
Biết được Lãnh Dạ Thần đang đến Lãnh Diệu lập tức thu tay lại, cô ta đi đến gần đưa tay vừa kéo Lâm Lệ Khiết vừa nói:
- Chị à, sao chị lại không cẩn thận thế chứ. Để em đỡ chị!
Lúc Lãnh Dạ Thần đi đến đã nhìn thấy cô gái nhỏ của mình ngã trên mặt đất, tay và chân xay xác một vài chỗ và gương mặt đang đỏ ửng một bên cau lại vì đau đớn. Ngay khi nhìn thấy cảnh ấy Lãnh Dạ Thần lập tức nổi cơn thịnh nộ, anh tiến lại gần Lãnh Diệu với ánh mắt như muốn giết người và gương mặt tối sầm lại. Cả người Lãnh Dạ Thần tỏa ra sát khí gằng giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Thấy Lãnh Dạ Thần Lãnh Diệu phút chốc lật mặt, cô ta mỉm cười che giấu giọng điệu nhẹ nhàng đáp:
- Anh hai ạ? Em đang đi dạo vườn thì thấy chị dâu bất cẩn ngã trên đất. Em định tới đỡ chị ấy thì thấy anh.
Từ ánh mắt đến nụ cười người phụ nữ này thật sự đã che đậy quá tốt, nhìn cái cách cô ta diễn trước mặt Lãnh Dạ Thần làm đến Lâm Lệ Khiết còn không tin người vừa đánh mình là Lãnh Diệu. Cô ta lật mặt tài tình như thế thật đúng là chẳng khác gì Đoạn Mộc Lan mẹ mình. Tuy nhiên trước ánh mắt sắc bén của Lãnh Dạ Thần thì mọi tài năng diễn xuất đều trở thành vô dụng. Chỉ cần nhìn ánh mắt và vẻ mặt của Lâm Lệ Khiết đã đủ để Lãnh Dạ Thần hiểu ra mọi thứ. Nhìn vào vùng má đã đỏ ửng của Lâm Lệ Khiết anh hỏi:
- Là Khiết Khiết tự té? Chứ không phải do cô à?
Lãnh Diệu dù trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không hiểu:
- Anh nói thế là ý gì? Em không hiểu ý của anh. Em có ý tốt đến đỡ chị dâu thật không ngờ lại bị anh nghi oan như thế.
- Cô oan ức? Cô có lòng tốt? Đúng là nực cười! Cô giúp đỡ kiểu gì mà mặt Khiết Khiết lại ửng lên một mảng đỏ đậm như thế? Chẳng lẽ cô đưa tay giúp cô ấy đứng dậy lại vô tình trúng mặt cô ấy sao?
Bị Lãnh Dạ Thần bắt quả tang Lãnh Diệu lập tức câm nín, những tưởng trong bóng tối anh không thể nhìn thấy ai ngờ mắt anh lại tin đến vậy. Như hiểu được suy nghĩ của Lãnh Diệu Lãnh Dạ Thần lên tiếng:
- Sao? Không ngờ tôi lại thấy được vết ửng đỏ đó phải không? Lãnh Diệu, cô thật sự là xem thường tôi quá rồi. Tôi đã leo lên được tận chức thượng tướng này cô thật sự nghĩ chỉ là nhờ quan hệ và ăn may sao?
Nói rồi Lãnh Dạ Thần nghiêm giọng làm Lãnh Diệu sợ điếng, cô ta cúi mặt xuống đất cắn răng chịu đựng cơn thịnh nộ của Lãnh Dạ Thần. Thấy Lãnh Dạ Thần đang dần mất bình tĩnh Lâm Lệ Khiết bên cạnh liền níu lấy tay áo anh nói:
- Dạ Thần, em không sao! Chúng ta bỏ đi, mặc kệ cô ta.
Lãnh Dạ Thần nghe xong thì tâm tình lập tức dịu lại, sắc mặt và ánh mắt cũng giãn ra vài phần. Nắm lấy tay cô anh nói:
- Thôi được, chúng ta vào nhà!
Dứt lời Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết xoay đi để lại Lãnh Diệu với vẻ mặt sợ hãi tái mét. Những tưởng cô ta sẽ biết khó mà lui ai ngờ lại vẫn không đổi, cô ta ngẩng mặt nhìn theo bóng lưng hai người hàm răng phát ra tiếng ken két nói nhỏ:
- Lãnh Dạ Thần, Lâm Lệ Khiết hai người cứ đợi đó cho tôi. Tưởng tôi sợ anh sao? Tôi nhất định khiến hai người hối hận.
Quay trở lại với Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết, sau khi rời khi nơi có Lãnh Diệu cả hai tiếp tục tản bộ trong vườn rồi ngồi nghỉ ngơi trên chiếc xích đu quen thuộc thuở nhỏ. Khoảnh khắc ngồi lên chiếc xu ấy làm anh nhớ về tuổi thơ của mình, tuổi thơ vui vẻ và hạnh phúc khi vẫn còn có mẹ. Rồi anh lại bồi hồi nhớ đến lần đầu gặp Lâm Lệ Khiết cũng là ở nơi này, cả hai cũng từng chơi với nhau trên chiếc xích đu đầy kỷ niệm.
Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh đến mức chẳng đợi bất kỳ người nào cả, giờ đây Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết đều đã trưởng thành, có những khát khao hoài bão riêng, không thể quay lại thời ngày xưa tươi đẹp ấy nữa. Nghĩ lại thời tuổi thơ vui tươi ấy Lãnh Dạ Thần bất giác thở dài, trên gương mặt lãnh đạm sắc sảo kia thoáng qua một tia tiếc nuối. Thấy Lãnh Dạ Thần không vui Lâm Lệ Khiết hỏi:
- Anh sao thế? Sao lại không vui?
Lãnh Dạ Thần nghe Lâm Lệ Khiết hỏi thì mỉm cười, nụ cười mà anh chưa từng dành cho ai khác. Nắm lấy tay người con gái Lãnh Dạ Thần nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Không có gì, chỉ là ngồi đây làm anh nhớ lại chuyện đã qua thời thơ ấu. Khiết Khiết, ngày xưa chúng ta cũng từng vui đùa ở đây em nhớ chứ?
- Tất nhiên rồi, chuyện ngày xưa em làm sao mà quên được. Thời đó vui thật anh nhỉ? Chúng ta ai cũng vui tươi hồn nhiên không cần phải bận tâm nhiều thứ như hiện tại. Có lẽ cuộc sống hiện tại đã làm ta đánh mất đi quá nhiều thứ.
- Em nói đúng, năm đó...
Lâm Lệ Khiết nghe hai chữ năm đó thì lập tức khựng lại, trên mặt cô không còn vẻ thoải mái như nãy giờ mà thay vào đó là sự trốn tránh. Rút tay khỏi tay Lãnh Dạ Thần cô nói:
- Em... em vào nhà trước!
Vừa định đứng dậy bước đi thì một lần nữa Lâm Lệ Khiết bị người đàn ông kéo ngược trở lại. Cô không cách nào phản kháng với sức mạnh của anh nên đành ngồi trong lòng anh ngoan ngoãn nghe anh nói:
- Khiết Khiết, nếu quay lại năm đó anh tuyệt đối sẽ không buông tay em.
- Chị à, sao chị lại không cẩn thận thế chứ. Để em đỡ chị!
Lúc Lãnh Dạ Thần đi đến đã nhìn thấy cô gái nhỏ của mình ngã trên mặt đất, tay và chân xay xác một vài chỗ và gương mặt đang đỏ ửng một bên cau lại vì đau đớn. Ngay khi nhìn thấy cảnh ấy Lãnh Dạ Thần lập tức nổi cơn thịnh nộ, anh tiến lại gần Lãnh Diệu với ánh mắt như muốn giết người và gương mặt tối sầm lại. Cả người Lãnh Dạ Thần tỏa ra sát khí gằng giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Thấy Lãnh Dạ Thần Lãnh Diệu phút chốc lật mặt, cô ta mỉm cười che giấu giọng điệu nhẹ nhàng đáp:
- Anh hai ạ? Em đang đi dạo vườn thì thấy chị dâu bất cẩn ngã trên đất. Em định tới đỡ chị ấy thì thấy anh.
Từ ánh mắt đến nụ cười người phụ nữ này thật sự đã che đậy quá tốt, nhìn cái cách cô ta diễn trước mặt Lãnh Dạ Thần làm đến Lâm Lệ Khiết còn không tin người vừa đánh mình là Lãnh Diệu. Cô ta lật mặt tài tình như thế thật đúng là chẳng khác gì Đoạn Mộc Lan mẹ mình. Tuy nhiên trước ánh mắt sắc bén của Lãnh Dạ Thần thì mọi tài năng diễn xuất đều trở thành vô dụng. Chỉ cần nhìn ánh mắt và vẻ mặt của Lâm Lệ Khiết đã đủ để Lãnh Dạ Thần hiểu ra mọi thứ. Nhìn vào vùng má đã đỏ ửng của Lâm Lệ Khiết anh hỏi:
- Là Khiết Khiết tự té? Chứ không phải do cô à?
Lãnh Diệu dù trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không hiểu:
- Anh nói thế là ý gì? Em không hiểu ý của anh. Em có ý tốt đến đỡ chị dâu thật không ngờ lại bị anh nghi oan như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cô oan ức? Cô có lòng tốt? Đúng là nực cười! Cô giúp đỡ kiểu gì mà mặt Khiết Khiết lại ửng lên một mảng đỏ đậm như thế? Chẳng lẽ cô đưa tay giúp cô ấy đứng dậy lại vô tình trúng mặt cô ấy sao?
Bị Lãnh Dạ Thần bắt quả tang Lãnh Diệu lập tức câm nín, những tưởng trong bóng tối anh không thể nhìn thấy ai ngờ mắt anh lại tin đến vậy. Như hiểu được suy nghĩ của Lãnh Diệu Lãnh Dạ Thần lên tiếng:
- Sao? Không ngờ tôi lại thấy được vết ửng đỏ đó phải không? Lãnh Diệu, cô thật sự là xem thường tôi quá rồi. Tôi đã leo lên được tận chức thượng tướng này cô thật sự nghĩ chỉ là nhờ quan hệ và ăn may sao?
Nói rồi Lãnh Dạ Thần nghiêm giọng làm Lãnh Diệu sợ điếng, cô ta cúi mặt xuống đất cắn răng chịu đựng cơn thịnh nộ của Lãnh Dạ Thần. Thấy Lãnh Dạ Thần đang dần mất bình tĩnh Lâm Lệ Khiết bên cạnh liền níu lấy tay áo anh nói:
- Dạ Thần, em không sao! Chúng ta bỏ đi, mặc kệ cô ta.
Lãnh Dạ Thần nghe xong thì tâm tình lập tức dịu lại, sắc mặt và ánh mắt cũng giãn ra vài phần. Nắm lấy tay cô anh nói:
- Thôi được, chúng ta vào nhà!
Dứt lời Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết xoay đi để lại Lãnh Diệu với vẻ mặt sợ hãi tái mét. Những tưởng cô ta sẽ biết khó mà lui ai ngờ lại vẫn không đổi, cô ta ngẩng mặt nhìn theo bóng lưng hai người hàm răng phát ra tiếng ken két nói nhỏ:
- Lãnh Dạ Thần, Lâm Lệ Khiết hai người cứ đợi đó cho tôi. Tưởng tôi sợ anh sao? Tôi nhất định khiến hai người hối hận.
Quay trở lại với Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết, sau khi rời khi nơi có Lãnh Diệu cả hai tiếp tục tản bộ trong vườn rồi ngồi nghỉ ngơi trên chiếc xích đu quen thuộc thuở nhỏ. Khoảnh khắc ngồi lên chiếc xu ấy làm anh nhớ về tuổi thơ của mình, tuổi thơ vui vẻ và hạnh phúc khi vẫn còn có mẹ. Rồi anh lại bồi hồi nhớ đến lần đầu gặp Lâm Lệ Khiết cũng là ở nơi này, cả hai cũng từng chơi với nhau trên chiếc xích đu đầy kỷ niệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh đến mức chẳng đợi bất kỳ người nào cả, giờ đây Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết đều đã trưởng thành, có những khát khao hoài bão riêng, không thể quay lại thời ngày xưa tươi đẹp ấy nữa. Nghĩ lại thời tuổi thơ vui tươi ấy Lãnh Dạ Thần bất giác thở dài, trên gương mặt lãnh đạm sắc sảo kia thoáng qua một tia tiếc nuối. Thấy Lãnh Dạ Thần không vui Lâm Lệ Khiết hỏi:
- Anh sao thế? Sao lại không vui?
Lãnh Dạ Thần nghe Lâm Lệ Khiết hỏi thì mỉm cười, nụ cười mà anh chưa từng dành cho ai khác. Nắm lấy tay người con gái Lãnh Dạ Thần nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Không có gì, chỉ là ngồi đây làm anh nhớ lại chuyện đã qua thời thơ ấu. Khiết Khiết, ngày xưa chúng ta cũng từng vui đùa ở đây em nhớ chứ?
- Tất nhiên rồi, chuyện ngày xưa em làm sao mà quên được. Thời đó vui thật anh nhỉ? Chúng ta ai cũng vui tươi hồn nhiên không cần phải bận tâm nhiều thứ như hiện tại. Có lẽ cuộc sống hiện tại đã làm ta đánh mất đi quá nhiều thứ.
- Em nói đúng, năm đó...
Lâm Lệ Khiết nghe hai chữ năm đó thì lập tức khựng lại, trên mặt cô không còn vẻ thoải mái như nãy giờ mà thay vào đó là sự trốn tránh. Rút tay khỏi tay Lãnh Dạ Thần cô nói:
- Em... em vào nhà trước!
Vừa định đứng dậy bước đi thì một lần nữa Lâm Lệ Khiết bị người đàn ông kéo ngược trở lại. Cô không cách nào phản kháng với sức mạnh của anh nên đành ngồi trong lòng anh ngoan ngoãn nghe anh nói:
- Khiết Khiết, nếu quay lại năm đó anh tuyệt đối sẽ không buông tay em.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro