Người em hoài niệm
Kiều Uyển Ninh
2024-05-20 09:34:11
Bước vào phòng tắm với trạng thái mệt mỏi, trận mưa vừa rồi đã làm Lâm Lệ Khiết như mất đi toàn bộ sinh lực. Cơ thể cô đau nhức khắp nơi đặc biệt là những vùng như cánh tay, lưng, bụng đều đau đến rã rời. Lâm Lệ Khiết nặng nề trút bỏ bộ quần áo đã dính ướt trên người xuống nền đất, bàn chân cô nhẹ bước đi đến bên chiếc bồn tắm rộng lớn rồi hòa mình vào dòng nước nóng ấm.
Cảm giác thoải mái mà bồn nước nóng mang lại dường như đã giúp Lâm Lệ Khiết tỉnh táo hơn phần nào. Cô khẽ thả trôi mình dọc theo chiếc bồn tắm rồi ngước mắt ngắm nhìn xung quanh. Căn biệt thự này quả thật là đã xây theo toàn bộ bản thiết kế của cô năm đó. Ngay cả cách trang trí và bày biện trong nhà cũng chẳng lệch đi một ly nào. Vừa nghĩ Lâm Lệ Khiết vừa cảm thấy khó hiểu, tại sao người đàn ông ấy lại phải làm nhiều việc vì cô như vậy? Chẳng lẽ sau bao nhiêu sự cự tuyệt và vô tình của cô anh vẫn chưa chấp nhận buông bỏ?
Thú thật ép bản thân phải trở thành người xa lạ với Lãnh Dạ Thần đối với Lâm Lệ Khiết rất khó. Anh và cô có mối quan hệ mật thiết đến nỗi như da và xương dính liền với nhau không thể tách rời. Thừa nhận rằng rời xa anh cô vô cùng đau khổ nhưng đến cuối cùng đó vẫn là quyết định sáng suốt nhất mà đời này cô từng thực hiện. Đến tận bây giờ Lâm Lệ Khiết dù vẫn rất yêu nhưng chưa bao giờ hối hận vì quyết định năm ấy. Tại sao cô lại tuyệt tình với Lãnh Dạ Thần người đàn ông đã yêu cô hết lòng như vậy?
Đó có lẽ là câu hỏi ai cũng thắc mắc thậm chí Lãnh Dạ Thần cũng chưa bao giờ nhận được câu trả lời thỏa đáng. Lý do cho quyết định đó nếu nói đều là vì yêu anh liệu Lãnh Dạ Thần có tin không? 4 năm trước Lâm Lệ Khiết từng mang trong mình trái tim tổn thương và tinh thần mệt mỏi rời xa Lãnh Dạ Thần. Đơn giản là vì cô đã không còn cách nào chống cự lại sự mệt mỏi trong mối quan hệ ấy nữa, cô quyết định rời xa anh để giải thoát cho anh cũng là tìm cho cô con đường mới.
Điều duy nhất Lâm Lệ Khiết không ngờ là sau bao nhiêu năm như vậy thế mà lại gặp Lãnh Dạ Thần trong hoàn cảnh thảm hại như thế. Càng nực cười hơn là bây giờ hai người còn đang sắp ký kết một bản hợp đồng hôn nhân ảo. Nói thật việc đưa ra quyết định ký hợp đồng hôn nhân với Lâm Lệ Khiết là điều rất khó. Cô cảm thấy như mình đang lừa dối những người yêu thương mình hết lòng. Nhưng vì để trả thù cho chính bản thân mình nên Lâm Lệ Khiết đã không mảy may quan tâm đến điều khác nữa, quan trọng hơn là bây giờ cô cần một chỗ dựa và không ai có thể tốt hơn Lãnh Dạ Thần cho vị trí đó.
Suy nghĩ một lúc lâu Lâm Lệ Khiết chợt giật mình phát hiện mình đã ở trong bồn tắm được 30 phút. Có lẽ Lãnh Dạ Thần đang đợi cô cùng dùng bữa, không muốn bệnh dạ dày của anh lại tái phát Lâm Lệ Khiết lập tức đứng dậy lau người rồi rời khỏi phòng tắm. Bên ngoài phòng thay đồ có một bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn, là một chiếc đầm màu trắng hai dây với thiết kế hàng khuy ở giữa đơn giản. Đúng là Lãnh Dạ Thần vẫn luôn nhớ rất rõ sở thích của Lâm Lệ Khiết, nghĩ rồi cô khẽ mỉm cười sau đó khoác lên mình bộ đầm ấy.
Rảo bước trên hành lang yên tĩnh làm Lâm Lệ Khiết chợt nhận ra rằng căn biệt thự này thật rộng lớn và cô đơn. Nghĩ đến việc Lãnh Dạ Thần ở đây sẽ cô đơn thế nào làm trái tim Lâm Lệ Khiết lại nhói lên từng đợt. Nước mắt khẽ rưng rưng trên đôi mắt phượng sắc sảo, hàng lông mi dài khẽ rung rinh nhưng chỉ được vài giây lại biến mất. Đưa tay lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống Lâm Lệ Khiết cô lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng xuống phòng bếp.
Đứng trên cầu thang nhìn xuống thân ảnh một người đàn ông in hằn sâu trong đôi mắt cô gái trẻ. Lãnh Dạ Thần vẫn đang ngồi đợi cô gái nhỏ của mình, bên cạnh anh là ly rượu và hộp thuốc lá. Nhìn sơ qua cũng đủ để Lâm Lệ Khiết biết thời gian qua Lãnh Dạ Thần đã sống thế nào, hình như không tốt giống cô từng tưởng tượng. Nghĩ rồi Lâm Lệ Khiết thở dài, bàn chân cất những bước nặng nề xuống vừa đi vừa nói:
- Anh lại hút thuốc rồi.
Nghe tiếng của Lâm Lệ Khiết vọng lại làm Lãnh Dạ Thần có chút giật mìn, anh vội vàng dập tắt ngay điếu thuốc trên tay vẫn còn đang cháy dở. Ngước nhìn cô gái nhỏ đang từng bước tiến tới lòng Lãnh Dạ Thần lại không khỏi bồi hồi, quả thật là Khiết Khiết của anh vẫn luôn xinh đẹp như thế! Lãnh Dạ Thần mỉm cười cố gắng che giấu đi sự cô đơn in hằn trên gương mặt, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Em xuống rồi? Mau lại đây ăn cơm thôi.
Dứt lời Lãnh Dạ Thần đứng dậy nhấc cái ghế bên cạnh ra khỏi chiếc bàn, Lâm Lệ Khiết thấy vậy cũng không nói gì mà an ổn ngồi xuống. Nhìn bàn cơm thịnh soạn toàn những món mình thích nhưng sao giờ Lâm Lệ Khiết lại chẳng hề có cảm giác muốn ăn. Cứ như cổ họng cô đang có gì nghẹn lại, nhìn người đàn ông cô nói:
- Anh ăn đi, em vẫn chưa đói.
- Sao lại chưa đói? Đây toàn những món em thích mà?
- Em... em không muốn ăn cho lắm.
- Ngồi gần anh làm em thấy ngột ngạt và khó chịu à?
Giọng nói người đàn ông vang lên mang theo chút sự buồn tủi, Lâm Lệ Khiết nghe vậy thì liền phủ định:
- Không phải! Chỉ là em cảm giác chưa đói thôi. Lát nữa em sẽ ăn!
- Vậy lát nữa chúng ta cùng ăn!
- Nhưng bệnh của anh...
- Không sao, anh vẫn ổn! Mấy năm gần đây đã đỡ đi nhiều rồi, không cần lo lắng!
Nghe vậy Lâm Lệ Khiết cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu đã không đau ốm gì cũng xem như là may mắn rồi. Cô cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa. Hít vào một hơi Lâm Lệ Khiết lại nói:
- Vậy chúng ta bàn bạc luôn đi chứ?
- Được!
Cảm giác thoải mái mà bồn nước nóng mang lại dường như đã giúp Lâm Lệ Khiết tỉnh táo hơn phần nào. Cô khẽ thả trôi mình dọc theo chiếc bồn tắm rồi ngước mắt ngắm nhìn xung quanh. Căn biệt thự này quả thật là đã xây theo toàn bộ bản thiết kế của cô năm đó. Ngay cả cách trang trí và bày biện trong nhà cũng chẳng lệch đi một ly nào. Vừa nghĩ Lâm Lệ Khiết vừa cảm thấy khó hiểu, tại sao người đàn ông ấy lại phải làm nhiều việc vì cô như vậy? Chẳng lẽ sau bao nhiêu sự cự tuyệt và vô tình của cô anh vẫn chưa chấp nhận buông bỏ?
Thú thật ép bản thân phải trở thành người xa lạ với Lãnh Dạ Thần đối với Lâm Lệ Khiết rất khó. Anh và cô có mối quan hệ mật thiết đến nỗi như da và xương dính liền với nhau không thể tách rời. Thừa nhận rằng rời xa anh cô vô cùng đau khổ nhưng đến cuối cùng đó vẫn là quyết định sáng suốt nhất mà đời này cô từng thực hiện. Đến tận bây giờ Lâm Lệ Khiết dù vẫn rất yêu nhưng chưa bao giờ hối hận vì quyết định năm ấy. Tại sao cô lại tuyệt tình với Lãnh Dạ Thần người đàn ông đã yêu cô hết lòng như vậy?
Đó có lẽ là câu hỏi ai cũng thắc mắc thậm chí Lãnh Dạ Thần cũng chưa bao giờ nhận được câu trả lời thỏa đáng. Lý do cho quyết định đó nếu nói đều là vì yêu anh liệu Lãnh Dạ Thần có tin không? 4 năm trước Lâm Lệ Khiết từng mang trong mình trái tim tổn thương và tinh thần mệt mỏi rời xa Lãnh Dạ Thần. Đơn giản là vì cô đã không còn cách nào chống cự lại sự mệt mỏi trong mối quan hệ ấy nữa, cô quyết định rời xa anh để giải thoát cho anh cũng là tìm cho cô con đường mới.
Điều duy nhất Lâm Lệ Khiết không ngờ là sau bao nhiêu năm như vậy thế mà lại gặp Lãnh Dạ Thần trong hoàn cảnh thảm hại như thế. Càng nực cười hơn là bây giờ hai người còn đang sắp ký kết một bản hợp đồng hôn nhân ảo. Nói thật việc đưa ra quyết định ký hợp đồng hôn nhân với Lâm Lệ Khiết là điều rất khó. Cô cảm thấy như mình đang lừa dối những người yêu thương mình hết lòng. Nhưng vì để trả thù cho chính bản thân mình nên Lâm Lệ Khiết đã không mảy may quan tâm đến điều khác nữa, quan trọng hơn là bây giờ cô cần một chỗ dựa và không ai có thể tốt hơn Lãnh Dạ Thần cho vị trí đó.
Suy nghĩ một lúc lâu Lâm Lệ Khiết chợt giật mình phát hiện mình đã ở trong bồn tắm được 30 phút. Có lẽ Lãnh Dạ Thần đang đợi cô cùng dùng bữa, không muốn bệnh dạ dày của anh lại tái phát Lâm Lệ Khiết lập tức đứng dậy lau người rồi rời khỏi phòng tắm. Bên ngoài phòng thay đồ có một bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn, là một chiếc đầm màu trắng hai dây với thiết kế hàng khuy ở giữa đơn giản. Đúng là Lãnh Dạ Thần vẫn luôn nhớ rất rõ sở thích của Lâm Lệ Khiết, nghĩ rồi cô khẽ mỉm cười sau đó khoác lên mình bộ đầm ấy.
Rảo bước trên hành lang yên tĩnh làm Lâm Lệ Khiết chợt nhận ra rằng căn biệt thự này thật rộng lớn và cô đơn. Nghĩ đến việc Lãnh Dạ Thần ở đây sẽ cô đơn thế nào làm trái tim Lâm Lệ Khiết lại nhói lên từng đợt. Nước mắt khẽ rưng rưng trên đôi mắt phượng sắc sảo, hàng lông mi dài khẽ rung rinh nhưng chỉ được vài giây lại biến mất. Đưa tay lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống Lâm Lệ Khiết cô lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng xuống phòng bếp.
Đứng trên cầu thang nhìn xuống thân ảnh một người đàn ông in hằn sâu trong đôi mắt cô gái trẻ. Lãnh Dạ Thần vẫn đang ngồi đợi cô gái nhỏ của mình, bên cạnh anh là ly rượu và hộp thuốc lá. Nhìn sơ qua cũng đủ để Lâm Lệ Khiết biết thời gian qua Lãnh Dạ Thần đã sống thế nào, hình như không tốt giống cô từng tưởng tượng. Nghĩ rồi Lâm Lệ Khiết thở dài, bàn chân cất những bước nặng nề xuống vừa đi vừa nói:
- Anh lại hút thuốc rồi.
Nghe tiếng của Lâm Lệ Khiết vọng lại làm Lãnh Dạ Thần có chút giật mìn, anh vội vàng dập tắt ngay điếu thuốc trên tay vẫn còn đang cháy dở. Ngước nhìn cô gái nhỏ đang từng bước tiến tới lòng Lãnh Dạ Thần lại không khỏi bồi hồi, quả thật là Khiết Khiết của anh vẫn luôn xinh đẹp như thế! Lãnh Dạ Thần mỉm cười cố gắng che giấu đi sự cô đơn in hằn trên gương mặt, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Em xuống rồi? Mau lại đây ăn cơm thôi.
Dứt lời Lãnh Dạ Thần đứng dậy nhấc cái ghế bên cạnh ra khỏi chiếc bàn, Lâm Lệ Khiết thấy vậy cũng không nói gì mà an ổn ngồi xuống. Nhìn bàn cơm thịnh soạn toàn những món mình thích nhưng sao giờ Lâm Lệ Khiết lại chẳng hề có cảm giác muốn ăn. Cứ như cổ họng cô đang có gì nghẹn lại, nhìn người đàn ông cô nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh ăn đi, em vẫn chưa đói.
- Sao lại chưa đói? Đây toàn những món em thích mà?
- Em... em không muốn ăn cho lắm.
- Ngồi gần anh làm em thấy ngột ngạt và khó chịu à?
Giọng nói người đàn ông vang lên mang theo chút sự buồn tủi, Lâm Lệ Khiết nghe vậy thì liền phủ định:
- Không phải! Chỉ là em cảm giác chưa đói thôi. Lát nữa em sẽ ăn!
- Vậy lát nữa chúng ta cùng ăn!
- Nhưng bệnh của anh...
- Không sao, anh vẫn ổn! Mấy năm gần đây đã đỡ đi nhiều rồi, không cần lo lắng!
Nghe vậy Lâm Lệ Khiết cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu đã không đau ốm gì cũng xem như là may mắn rồi. Cô cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa. Hít vào một hơi Lâm Lệ Khiết lại nói:
- Vậy chúng ta bàn bạc luôn đi chứ?
- Được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro