Ai cũng có quá...
2024-11-10 10:49:53
Phương Ánh Nguyệt nghiến răng nhìn Tống Gia Tuệ với ánh mắt căm thù,
giọng căm ghét vô cùng “Cô đừng có mà giả vờ cái bộ dạng quyến rũ, đáng
thương như vậy nữa, tôi không phải là Hoàng Minh Huân cũng chẳng phải
Dương Hoàng An, cái nét mặt đó chỉ làm tôi thấy ghê tởm hơn mà thôi! ”
Nói tới Hoàng Minh Huân, cô lấy lại bình tĩnh nói “Bây giờ tôi đã là vợ anh Huân rồi, tôi chẳng thể làm gì ảnh hưởng gì tới hôn nhân của cô và Dương Hoàng An. Lần trước ở buổi bán đấu giá đúng là tôi và anh Lâm có chút không đúng, nhưng nếu không phải vì cô cố ý đẩy giá sản phẩm lên cao thì anh Lâm cũng không tới mức làm cô bẽ mặt thế”.
“Câm mồm! Bốp!” Phương Ánh Nguyệt như lên cơn điên, vung tay tát Tống Gia Tuệ làm cho khuôn mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, vết tay hằn rõ trên khuôn mặt trắng hồng, cô ta cười lớn “Không biết khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này đã quyến rũ bao nhiêu người đàn ông rồi nhỉ? Cô nói xem nếu như tôi hủy hoại nó, Hoàng An có còn mê muội vì nó nữa không?”
Tim cô như đang nhảy lên, cố gắng dùng lời nói để xoa dịu Phương Ánh Nguyệt “Đợi đã, cô nghe tôi nói mấy lần trước tôi gặp Dương Hoàng An là vì anh ta thuê tôi thiết kế cho cô một bộ váy đính ngọc trai. Anh ta yêu thương cô như vậy còn gì… Hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, tôi muốn người tôi yêu duy nhất chỉ có một người là Hoàng Minh Huân”, cô nói nhanh quá nên phải thở vài hơi, tiếp tục năn nỉ “Phương tiểu thư! Cô thả tôi ra đi, sự việc này tôi sẽ coi như không xảy ra, lẽ nào cô muốn đợi sự việc này sau khi bị bại lộ Dương Hoàng An sẽ phải tồn tại với danh nghĩa là chồng của một tội phạm bắt cóc người khác sao?”
Phương Ánh Nguyệt lườm cô uất ức, tiến lại gần túm lấy một nắm tóc của cô kéo ngược ra phía sau “Cô đúng là ngây thơ tới mức đáng yêu ấy, nếu tôi đã dám làm thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì, cô tưởng việc tôi bắt cóc cô sẽ dễ dàng bị người khác điều tra ra à”?
“Tất cả những chuyện xảy ra giữa tôi và Dương Hoàng An đều là quá khứ rồi. Bản thiết kế tôi cũng đã giao lại cho bên bộ phận thi công của công ty làm, tôi cũng đã nghỉ việc ở đó. Tôi và anh ta căn bản không có lý do gì để gặp nhau nữa, tôi càng không phản bội chồng để ngoại tình với anh ta… Ai cũng có quá khứ, cô nên buông bỏ thì tốt hơn, trước kia cô đã từng gài bẫy muốn lên giường với anh anh Nhân còn gì…”
Phương Ánh Nguyệt nghe cô nói lại chuyện xấu hổ của mình năm ấy không kiềm được tức giận, mấy lời cô nói trước đó đều chẳng lọt tai nữa.
Tống Gia Tuệ bị cô ta dứt mạnh tóc về đằng sau, đau nhức nhối, cô cảm giác như tóc và da đầu cô sắp rơi xuống đất vậy.
Cô ta vừa nắm tóc vừa nghiến răng nói “Cô tưởng chỉ cần cô yêu Hoàng Minh Huân thì có thể ngăn cản được tình cảm của Hoàng An dành cho cô à? Anh ấy lúc vừa mới quen tôi đã cho tôi mọi thứ tôi muốn, nhưng bây giờ thì sao nào? Anh ấy đang đòi lại tất cả, thứ tôi muốn là con người anh ấy, là con tim anh ấy chứ không phải những gì anh ấy đóng kịch giả bộ với tôi!”
Cô cố gắng chịu đựng cơn đau, cảm giác như lục phủ ngũ tạng không còn ở đúng vị trí của chúng nữa.
Phương Ánh Nguyệt đưa ánh mắt sắc lạnh về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy “Tống Gia Tuệ, cô biết tại sao tôi vẫn chưa cho cô về cõi chết không? Bởi vì…” Cô ta ghé sát vào tai cô thì thầm với hơi thở nhẹ nhàng phả ra vô cùng đáng sợ “Bởi vì tôi muốn giày vò cô, bởi vì tôi muốn để cô nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết, tôi phải để cho tất cả mọi người biết rằng cô – Tống Gia Tuệ là một con rẻ tiền chuyên đi quyến rũ đàn ông. Sau đó, tôi sẽ vứt cô một mình ở cái nơi hoang dã nhìn đã thấy đầy mùi chết chóc này, cô sẽ chết từ từ, trở thành bộ xương cô đơn ở nơi này!”
Trong đầu Tống Gia Tuệ như đang có một con người khác truyền đến cho cô những ngôn ngữ nói rằng cô phải phản kích lại Phương Ánh Nguyệt. Thế nhưng cô cũng biết rõ rằng, Phương Ánh Nguyệt như một người điên thế này, nếu cô ta gặp phải một sự kích động nào nữa thì người gặp tai ương tuyệt đối sẽ là chính bản thân cô.
“Cô… cô muốn thế nào mới chịu thả tôi ra?”
Phương Ánh Nguyệt đột nhiên thả tay ra khỏi đầu cô, rút một điếu thuốc châm lửa, hít vào một hơi rồi đem khói ngậm đầy mồm thổi vào mặt Tống Gia Tuệ “Tôi đã tìm tới đây vài tên ăn mày, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất vui lòng để phục vụ cô - một người phụ nữ đang ngồi vị trí ai cũng muốn có được - Hoàng thiếu phu nhân”.
Bàn tay Tống Gia Tuệ ướt đẫm mồ hôi, cô cắn chặt môi nhìn Phương Ánh Nguyệt, cô ta lại cười lớn “Đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, chỉ làm cho tôi muốn khoét đôi mắt long lanh đó ra khỏi mặt cô thôi!”
Nói xong, cô ta lại dang tay giáng cho Tống Gia Tuệ một cái tát nữa rồi rời đi.
Tống Gia Tuệ biết, thời gian còn lại của cô chỉ có thể là trước khi những tên ăn mày kia đến, nhưng… cô cũng không biết làm thế nào để thoát ra khỏi đây.
[…]
Vũ Nam Phong và Lục Nhã Vy đi tìm bạn gái cũ của Huỳnh Tuấn Duy nhưng cô ta với khuôn mặt ngỡ ngàng không biết chuyện gì, cả ngày cô ta đều ở cùng với bạn của mình.
Vốn dĩ bạn gái cũ của Huỳnh Tuấn Duy đã tìm một đám người muốn đánh Lục Nhã Vy nhưng sau cùng khi đám người đó xuất hiện không hiểu tại sao liền bị một băng đảng khác xử lý, kẻ thì gãy tay, kẻ thì gãy chân, không thì cũng gãy xương sườn, bây giờ cô ta còn đang phải chịu một đống tiền viện phí và thuốc, căn bản không còn tâm trí nào để xen vào chuyện của Lục Nhã Vy và Tống Gia Tuệ.
Vũ Nam Phong lập tức cho người xác minh lại toàn bộ những lời cô ta nói thì tất cả đều là sự thật.
Hoàng Minh Huân thì đi tìm Dương Hoàng An, lúc đó anh ta đang tiếp một nhóm khách kinh doanh, cười nói rất vui vẻ. Hoàng Minh Huân bảo mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, Dương Hoàng An có chút việc rồi kéo anh ta ra ngoài.
Khi hai người đứng đối diện nhau, Hoàng Minh Huân chẳng nói chẳng rằng đấm thẳng vào bụng Dương Hoàng An, kích động nắm cổ áo anh ta “Phương Ánh Nguyệt giờ này đang ở đâu?”
“Cô ta?” Dương Hoàng An bị đánh một đòn đau nhưng sắc mặt không hề thay đổi, chỉ tới khi nhìn thấy Hoàng Minh Huân, hai con mắt mới trở nên lạnh lùng nói “Xin lỗi, vị hôn thê tôi có quyền tự do thân thể, tôi không biết cô ấy đang ở đâu”.
Dương Hoàng An cố nén cơn đau nhưng dây thần kinh ở thái dương đang giật liên hồi, dù bị Hoàng Minh Huân đấm thêm vài cái nhưng trước sau anh ta vẫn giữ nguyên câu trả lời là không biết.
“Tốt nhất câu trả lời của cậu là thật! Nếu tôi biết được cậu bao che cho Phương Ánh Nguyệt bắt cóc vợ tôi thì sau chuyện này nhà họ Dương chẳng yên tới tôi đâu”.
“Gia Tuệ… anh nói gì? Cô ấy bị Phương Ánh Nguyệt bắt cóc khi nào?” Nụ cười đặc trưng trên môi của Dương Hoàng An cuối cùng cũng được biến đổi, anh ta như không tin vào tai mình ngước nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh Huân, khẽ nhếch môi nói với giọng khinh bỉ “Nếu Gia Tuệ có bị làm sao thì hãy nhớ lấy, tất cả đều là do anh hại cô ấy, là anh làm cho Phương Ánh Nguyệt có được những ảo tưởng với tôi, cũng chính anh ép bố tôi để tôi phải chấp nhận cưới người tôi không yêu là Phương Ánh Nguyệt”.
Nói tới Hoàng Minh Huân, cô lấy lại bình tĩnh nói “Bây giờ tôi đã là vợ anh Huân rồi, tôi chẳng thể làm gì ảnh hưởng gì tới hôn nhân của cô và Dương Hoàng An. Lần trước ở buổi bán đấu giá đúng là tôi và anh Lâm có chút không đúng, nhưng nếu không phải vì cô cố ý đẩy giá sản phẩm lên cao thì anh Lâm cũng không tới mức làm cô bẽ mặt thế”.
“Câm mồm! Bốp!” Phương Ánh Nguyệt như lên cơn điên, vung tay tát Tống Gia Tuệ làm cho khuôn mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, vết tay hằn rõ trên khuôn mặt trắng hồng, cô ta cười lớn “Không biết khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này đã quyến rũ bao nhiêu người đàn ông rồi nhỉ? Cô nói xem nếu như tôi hủy hoại nó, Hoàng An có còn mê muội vì nó nữa không?”
Tim cô như đang nhảy lên, cố gắng dùng lời nói để xoa dịu Phương Ánh Nguyệt “Đợi đã, cô nghe tôi nói mấy lần trước tôi gặp Dương Hoàng An là vì anh ta thuê tôi thiết kế cho cô một bộ váy đính ngọc trai. Anh ta yêu thương cô như vậy còn gì… Hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, tôi muốn người tôi yêu duy nhất chỉ có một người là Hoàng Minh Huân”, cô nói nhanh quá nên phải thở vài hơi, tiếp tục năn nỉ “Phương tiểu thư! Cô thả tôi ra đi, sự việc này tôi sẽ coi như không xảy ra, lẽ nào cô muốn đợi sự việc này sau khi bị bại lộ Dương Hoàng An sẽ phải tồn tại với danh nghĩa là chồng của một tội phạm bắt cóc người khác sao?”
Phương Ánh Nguyệt lườm cô uất ức, tiến lại gần túm lấy một nắm tóc của cô kéo ngược ra phía sau “Cô đúng là ngây thơ tới mức đáng yêu ấy, nếu tôi đã dám làm thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì, cô tưởng việc tôi bắt cóc cô sẽ dễ dàng bị người khác điều tra ra à”?
“Tất cả những chuyện xảy ra giữa tôi và Dương Hoàng An đều là quá khứ rồi. Bản thiết kế tôi cũng đã giao lại cho bên bộ phận thi công của công ty làm, tôi cũng đã nghỉ việc ở đó. Tôi và anh ta căn bản không có lý do gì để gặp nhau nữa, tôi càng không phản bội chồng để ngoại tình với anh ta… Ai cũng có quá khứ, cô nên buông bỏ thì tốt hơn, trước kia cô đã từng gài bẫy muốn lên giường với anh anh Nhân còn gì…”
Phương Ánh Nguyệt nghe cô nói lại chuyện xấu hổ của mình năm ấy không kiềm được tức giận, mấy lời cô nói trước đó đều chẳng lọt tai nữa.
Tống Gia Tuệ bị cô ta dứt mạnh tóc về đằng sau, đau nhức nhối, cô cảm giác như tóc và da đầu cô sắp rơi xuống đất vậy.
Cô ta vừa nắm tóc vừa nghiến răng nói “Cô tưởng chỉ cần cô yêu Hoàng Minh Huân thì có thể ngăn cản được tình cảm của Hoàng An dành cho cô à? Anh ấy lúc vừa mới quen tôi đã cho tôi mọi thứ tôi muốn, nhưng bây giờ thì sao nào? Anh ấy đang đòi lại tất cả, thứ tôi muốn là con người anh ấy, là con tim anh ấy chứ không phải những gì anh ấy đóng kịch giả bộ với tôi!”
Cô cố gắng chịu đựng cơn đau, cảm giác như lục phủ ngũ tạng không còn ở đúng vị trí của chúng nữa.
Phương Ánh Nguyệt đưa ánh mắt sắc lạnh về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy “Tống Gia Tuệ, cô biết tại sao tôi vẫn chưa cho cô về cõi chết không? Bởi vì…” Cô ta ghé sát vào tai cô thì thầm với hơi thở nhẹ nhàng phả ra vô cùng đáng sợ “Bởi vì tôi muốn giày vò cô, bởi vì tôi muốn để cô nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết, tôi phải để cho tất cả mọi người biết rằng cô – Tống Gia Tuệ là một con rẻ tiền chuyên đi quyến rũ đàn ông. Sau đó, tôi sẽ vứt cô một mình ở cái nơi hoang dã nhìn đã thấy đầy mùi chết chóc này, cô sẽ chết từ từ, trở thành bộ xương cô đơn ở nơi này!”
Trong đầu Tống Gia Tuệ như đang có một con người khác truyền đến cho cô những ngôn ngữ nói rằng cô phải phản kích lại Phương Ánh Nguyệt. Thế nhưng cô cũng biết rõ rằng, Phương Ánh Nguyệt như một người điên thế này, nếu cô ta gặp phải một sự kích động nào nữa thì người gặp tai ương tuyệt đối sẽ là chính bản thân cô.
“Cô… cô muốn thế nào mới chịu thả tôi ra?”
Phương Ánh Nguyệt đột nhiên thả tay ra khỏi đầu cô, rút một điếu thuốc châm lửa, hít vào một hơi rồi đem khói ngậm đầy mồm thổi vào mặt Tống Gia Tuệ “Tôi đã tìm tới đây vài tên ăn mày, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất vui lòng để phục vụ cô - một người phụ nữ đang ngồi vị trí ai cũng muốn có được - Hoàng thiếu phu nhân”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay Tống Gia Tuệ ướt đẫm mồ hôi, cô cắn chặt môi nhìn Phương Ánh Nguyệt, cô ta lại cười lớn “Đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, chỉ làm cho tôi muốn khoét đôi mắt long lanh đó ra khỏi mặt cô thôi!”
Nói xong, cô ta lại dang tay giáng cho Tống Gia Tuệ một cái tát nữa rồi rời đi.
Tống Gia Tuệ biết, thời gian còn lại của cô chỉ có thể là trước khi những tên ăn mày kia đến, nhưng… cô cũng không biết làm thế nào để thoát ra khỏi đây.
[…]
Vũ Nam Phong và Lục Nhã Vy đi tìm bạn gái cũ của Huỳnh Tuấn Duy nhưng cô ta với khuôn mặt ngỡ ngàng không biết chuyện gì, cả ngày cô ta đều ở cùng với bạn của mình.
Vốn dĩ bạn gái cũ của Huỳnh Tuấn Duy đã tìm một đám người muốn đánh Lục Nhã Vy nhưng sau cùng khi đám người đó xuất hiện không hiểu tại sao liền bị một băng đảng khác xử lý, kẻ thì gãy tay, kẻ thì gãy chân, không thì cũng gãy xương sườn, bây giờ cô ta còn đang phải chịu một đống tiền viện phí và thuốc, căn bản không còn tâm trí nào để xen vào chuyện của Lục Nhã Vy và Tống Gia Tuệ.
Vũ Nam Phong lập tức cho người xác minh lại toàn bộ những lời cô ta nói thì tất cả đều là sự thật.
Hoàng Minh Huân thì đi tìm Dương Hoàng An, lúc đó anh ta đang tiếp một nhóm khách kinh doanh, cười nói rất vui vẻ. Hoàng Minh Huân bảo mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, Dương Hoàng An có chút việc rồi kéo anh ta ra ngoài.
Khi hai người đứng đối diện nhau, Hoàng Minh Huân chẳng nói chẳng rằng đấm thẳng vào bụng Dương Hoàng An, kích động nắm cổ áo anh ta “Phương Ánh Nguyệt giờ này đang ở đâu?”
“Cô ta?” Dương Hoàng An bị đánh một đòn đau nhưng sắc mặt không hề thay đổi, chỉ tới khi nhìn thấy Hoàng Minh Huân, hai con mắt mới trở nên lạnh lùng nói “Xin lỗi, vị hôn thê tôi có quyền tự do thân thể, tôi không biết cô ấy đang ở đâu”.
Dương Hoàng An cố nén cơn đau nhưng dây thần kinh ở thái dương đang giật liên hồi, dù bị Hoàng Minh Huân đấm thêm vài cái nhưng trước sau anh ta vẫn giữ nguyên câu trả lời là không biết.
“Tốt nhất câu trả lời của cậu là thật! Nếu tôi biết được cậu bao che cho Phương Ánh Nguyệt bắt cóc vợ tôi thì sau chuyện này nhà họ Dương chẳng yên tới tôi đâu”.
“Gia Tuệ… anh nói gì? Cô ấy bị Phương Ánh Nguyệt bắt cóc khi nào?” Nụ cười đặc trưng trên môi của Dương Hoàng An cuối cùng cũng được biến đổi, anh ta như không tin vào tai mình ngước nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh Huân, khẽ nhếch môi nói với giọng khinh bỉ “Nếu Gia Tuệ có bị làm sao thì hãy nhớ lấy, tất cả đều là do anh hại cô ấy, là anh làm cho Phương Ánh Nguyệt có được những ảo tưởng với tôi, cũng chính anh ép bố tôi để tôi phải chấp nhận cưới người tôi không yêu là Phương Ánh Nguyệt”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro