Chúng ta tụ tập...
2024-11-10 10:49:53
“Thanh Thanh”, Liễu Giai Kỳ chạy lại gần đó trước, nhìn vào đống nước giải khát đang bày ở đó, nói: “Phòng chúng ta lâu lắm rồi không tụ tập, hay là cậu hôm nay nghỉ đi, bốn đứa mình tụ tập ăn uống đi dạo một
hôm.”
Hai người còn lại cũng từ từ đi đến, Lục Nhã Vy cũng nói theo, giọng có chút e ngại: “Thời tiết cũng nóng nữa, váy của cậu lại hơi mỏng…”
Đặng Thanh Thanh lắc đầu thở dài “Không được đâu, hôm nay mình vẫn chưa bán đủ số lượng!”.
“Bán gì nữa mà bán, cậu xem mấy người đàn ông kia cứ nhìn cậu như sắp ăn thịt cậu kìa!” Lục Nhã Vy lôi tay Đặng Thanh Thanh đi.
“Cứ cho người ta nhìn… nhìn được thôi chứ không ăn thịt được mình đâu!” Đặng Thanh Thanh vẫn cố chấp nói rồi với tay lấy ba chai nước giải khát đưa cho họ, sau đó nhìn Tống Gia Tuệ: “Tuệ, nghe nói gia đình cậu gặp chuyện, hiện giờ tình hình thế nào rồi?”
“Cũng ổn rồi, Tập đoàn gặp chút chuyện nhưng đã được giải quyết rồi.”
Đặng Thanh Thanh gật gật đầu: “Vậy thì tốt”, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay cô “Trước giờ chưa từng thấy cậu dùng mấy loại trang sức to thế này, dù sao thiết kế nó cũng rất tinh xảo đấy”.
Tống Gia Tuệ vội vàng lấy bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải che đi chiếc nhẫn, vội chuyển chủ đề khác “Bọn mình giúp cậu bán nhé?”
“Không bán nữa, tớ mua hết chỗ nước này rồi bốn đứa bọn mình đi tụ tập!” Liễu Giai Kỳ quay ra nhìn Tống Gia Tuệ, giọng điêu tỏ vẻ mệt mỏi: “Nào nào, mình vừa xuống máy bay, bây giờ lại đứng dưới trời nắng thế này sao mà chịu nổi chứ. Yên tâm đi! Chỗ này mình mua hết, chúng ta tụ tập một buổi đi”.
Đặng Thanh Thanh mím môi, ánh mắt vẫn nhìn về chiếc nhẫn trên tay Tống Gia Tuệ với vẻ ngưỡng mộ: “Các cậu đều là tiểu thư con nhà giàu có, giúp mình mua chỗ hàng này mình thật sự biết ơn rất nhiều, hôm nay không phải chịu nắng ở đây rồi”.
Liễu Giai Kỳ nói xong liền rút thẻ ra, “Ôi vẫn còn mấy thùng thế này làm thế nào?”
“Mình sẽ chuyển về kí túc xá rồi bán cho sinh viên trong đó, chỉ cần chịu khó đi giao tận phòng là sẽ rất nhanh hết thôi” Đặng Thanh Thanh cười nhìn Liễu Giai Kỳ nói: “Cậu có nhiều tiền thế chắc không tính toán đến lỗ lãi đâu nhỉ? Yên tâm đi mình đem bán trong kí túc xá chỉ lấy một ít tiền công thôi, còn lại trả cho cậu”.
Lục Nhã Vy đang cầm chai nước uống, nghe câu nói đó thiếu chút nữa nước trong mồm cũng phụt ta.
“Thế buổi tụ họp của chúng ta?”, Liễu Giai Kỳ cũng ngớ người hỏi.
“Mẹ mình vừa gọi nói bây giờ ở nhà đang thu hoạch lúa mì, em trai đang học cấp 3 phải học nhiều thứ, anh trai chuẩn bị kết hôn, nhưng giờ trong nhà vẫn không có được bao nhiêu tiền, các cậu thông cảm cho mình nhé!” Đặng Thanh Thanh kể khổ về gia đình, nếu bây giờ ép người ta đi cũng chả vui vẻ gì.
Ba người tự nhiên cũng cảm thấy ngượng, hầu như chỉ việc đi học thôi còn bạn cùng phòng từ quê lên phải lo toan đủ thứ. Kể ra cũng thật đáng ngưỡng mộ.
“Ừm ừm! Không sao, mình quên mất là cậu và Tuệ đều đang chờ kết quả cuộc thi thiết kế, ngày mai là có kết quả rồi, xem xong chúng ta tụ tập ăn mừng cũng không tệ”, Liễu Giai Kỳ cố gắng xua đi sự ngượng ngùng bây giờ dù sao bản thân cũng là người khơi gợi chuyện này.
Tống Gia Tuệ kéo tay Liễu Giai Kỳ “Bao nhiêu là đồ uống thế này một mình Thanh Thanh làm sao chuyển hết được, để mình gọi xe nhé!”
Đặng Thanh Thanh chuyển hết chỗ đồ uống đi, đứng đó chỉ còn lại ba người họ, cô ấy đi khuất ba người lại tiếp tục đi thẳng vào trung tâm mua sắm.
Liễu Giai Kỳ nhân lúc Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy lựa đồ thì nhắn cho Đặng Thanh Thanh một tin không cần trả lại tiền, coi như số nước kia là tặng để cô ấy muốn làm thế nào thì làm.
Ba người vui vẻ đi lượn hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, thậm chí Lục Nhã Vy còn quẹt thẻ mua mấy bộ quần áo và giày dép, Liễu Giai Kỳ cũng mua hai cái túi xách. Tống Gia Tuệ không mua gì, không phải là cô không muốn mua nhưng ở nhà họ Hoàng đã có hẳn một gian phòng chỉ treo đồ của cô, các loại giầy dép quần áo đủ các hãng nổi tiếng.
Cô nghĩ nếu tiền mua đồ đó thà cô tiết kiệm còn hơn!
Bây giờ cô có thể không lo đến cái ăn cái mặc nhưng tương lai thì sao? Đâu ai đoán được.
Lúc này đột nhiên Tống Gia Tuệ lại nhớ ra một chuyện, chiều hôm cô về nhà gặp mẹ và chú nói đến chuyện kết hôn thì có vô tình gặp hình ảnh Đặng Thanh Thanh mặc chiếc váy hoa vội vàng đi như chạy đã thu hút sự chú ý từ cô.
“Thanh Thanh… Thanh Thanh”
Tống Gia Tuệ gọi liên tục hai lần mà dường như Đặng Thanh Thanh không nghe thấy vậy, vẫn tiếp tục đi ra phía cổng sau của trường. Cô muốn xác nhận mình có nhận nhầm người không liền đuổi theo nhưng không kịp nhìn thấy mặt người đó mà kịp nhìn thấy hình ảnh cô ấy bước vào chiếc xe ô tô Mercedes màu đen, ngồi bên trong là một người đàn ông.
Ngồi ở ghế sau xe là một đôi nam nữ hôn nhau say đắm nhưng bao lâu chiếc xe nhanh chóng khởi động và thoát khỏi tầm mắt cô.
Bây giờ nghĩ lại có vẻ là bản thân nhìn nhầm thật rồi, nếu Đặng Thanh Thanh qua lại với người giàu có như vậy thì hôm nay sao lại điên cuồng kiếm tiền như vậy chứ. Nghĩ một chút cô cũng không kể cho Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ nghe vì đây cũng là chuyện chả có gì hay ho.
Hai người còn lại cũng từ từ đi đến, Lục Nhã Vy cũng nói theo, giọng có chút e ngại: “Thời tiết cũng nóng nữa, váy của cậu lại hơi mỏng…”
Đặng Thanh Thanh lắc đầu thở dài “Không được đâu, hôm nay mình vẫn chưa bán đủ số lượng!”.
“Bán gì nữa mà bán, cậu xem mấy người đàn ông kia cứ nhìn cậu như sắp ăn thịt cậu kìa!” Lục Nhã Vy lôi tay Đặng Thanh Thanh đi.
“Cứ cho người ta nhìn… nhìn được thôi chứ không ăn thịt được mình đâu!” Đặng Thanh Thanh vẫn cố chấp nói rồi với tay lấy ba chai nước giải khát đưa cho họ, sau đó nhìn Tống Gia Tuệ: “Tuệ, nghe nói gia đình cậu gặp chuyện, hiện giờ tình hình thế nào rồi?”
“Cũng ổn rồi, Tập đoàn gặp chút chuyện nhưng đã được giải quyết rồi.”
Đặng Thanh Thanh gật gật đầu: “Vậy thì tốt”, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay cô “Trước giờ chưa từng thấy cậu dùng mấy loại trang sức to thế này, dù sao thiết kế nó cũng rất tinh xảo đấy”.
Tống Gia Tuệ vội vàng lấy bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải che đi chiếc nhẫn, vội chuyển chủ đề khác “Bọn mình giúp cậu bán nhé?”
“Không bán nữa, tớ mua hết chỗ nước này rồi bốn đứa bọn mình đi tụ tập!” Liễu Giai Kỳ quay ra nhìn Tống Gia Tuệ, giọng điêu tỏ vẻ mệt mỏi: “Nào nào, mình vừa xuống máy bay, bây giờ lại đứng dưới trời nắng thế này sao mà chịu nổi chứ. Yên tâm đi! Chỗ này mình mua hết, chúng ta tụ tập một buổi đi”.
Đặng Thanh Thanh mím môi, ánh mắt vẫn nhìn về chiếc nhẫn trên tay Tống Gia Tuệ với vẻ ngưỡng mộ: “Các cậu đều là tiểu thư con nhà giàu có, giúp mình mua chỗ hàng này mình thật sự biết ơn rất nhiều, hôm nay không phải chịu nắng ở đây rồi”.
Liễu Giai Kỳ nói xong liền rút thẻ ra, “Ôi vẫn còn mấy thùng thế này làm thế nào?”
“Mình sẽ chuyển về kí túc xá rồi bán cho sinh viên trong đó, chỉ cần chịu khó đi giao tận phòng là sẽ rất nhanh hết thôi” Đặng Thanh Thanh cười nhìn Liễu Giai Kỳ nói: “Cậu có nhiều tiền thế chắc không tính toán đến lỗ lãi đâu nhỉ? Yên tâm đi mình đem bán trong kí túc xá chỉ lấy một ít tiền công thôi, còn lại trả cho cậu”.
Lục Nhã Vy đang cầm chai nước uống, nghe câu nói đó thiếu chút nữa nước trong mồm cũng phụt ta.
“Thế buổi tụ họp của chúng ta?”, Liễu Giai Kỳ cũng ngớ người hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ mình vừa gọi nói bây giờ ở nhà đang thu hoạch lúa mì, em trai đang học cấp 3 phải học nhiều thứ, anh trai chuẩn bị kết hôn, nhưng giờ trong nhà vẫn không có được bao nhiêu tiền, các cậu thông cảm cho mình nhé!” Đặng Thanh Thanh kể khổ về gia đình, nếu bây giờ ép người ta đi cũng chả vui vẻ gì.
Ba người tự nhiên cũng cảm thấy ngượng, hầu như chỉ việc đi học thôi còn bạn cùng phòng từ quê lên phải lo toan đủ thứ. Kể ra cũng thật đáng ngưỡng mộ.
“Ừm ừm! Không sao, mình quên mất là cậu và Tuệ đều đang chờ kết quả cuộc thi thiết kế, ngày mai là có kết quả rồi, xem xong chúng ta tụ tập ăn mừng cũng không tệ”, Liễu Giai Kỳ cố gắng xua đi sự ngượng ngùng bây giờ dù sao bản thân cũng là người khơi gợi chuyện này.
Tống Gia Tuệ kéo tay Liễu Giai Kỳ “Bao nhiêu là đồ uống thế này một mình Thanh Thanh làm sao chuyển hết được, để mình gọi xe nhé!”
Đặng Thanh Thanh chuyển hết chỗ đồ uống đi, đứng đó chỉ còn lại ba người họ, cô ấy đi khuất ba người lại tiếp tục đi thẳng vào trung tâm mua sắm.
Liễu Giai Kỳ nhân lúc Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy lựa đồ thì nhắn cho Đặng Thanh Thanh một tin không cần trả lại tiền, coi như số nước kia là tặng để cô ấy muốn làm thế nào thì làm.
Ba người vui vẻ đi lượn hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, thậm chí Lục Nhã Vy còn quẹt thẻ mua mấy bộ quần áo và giày dép, Liễu Giai Kỳ cũng mua hai cái túi xách. Tống Gia Tuệ không mua gì, không phải là cô không muốn mua nhưng ở nhà họ Hoàng đã có hẳn một gian phòng chỉ treo đồ của cô, các loại giầy dép quần áo đủ các hãng nổi tiếng.
Cô nghĩ nếu tiền mua đồ đó thà cô tiết kiệm còn hơn!
Bây giờ cô có thể không lo đến cái ăn cái mặc nhưng tương lai thì sao? Đâu ai đoán được.
Lúc này đột nhiên Tống Gia Tuệ lại nhớ ra một chuyện, chiều hôm cô về nhà gặp mẹ và chú nói đến chuyện kết hôn thì có vô tình gặp hình ảnh Đặng Thanh Thanh mặc chiếc váy hoa vội vàng đi như chạy đã thu hút sự chú ý từ cô.
“Thanh Thanh… Thanh Thanh”
Tống Gia Tuệ gọi liên tục hai lần mà dường như Đặng Thanh Thanh không nghe thấy vậy, vẫn tiếp tục đi ra phía cổng sau của trường. Cô muốn xác nhận mình có nhận nhầm người không liền đuổi theo nhưng không kịp nhìn thấy mặt người đó mà kịp nhìn thấy hình ảnh cô ấy bước vào chiếc xe ô tô Mercedes màu đen, ngồi bên trong là một người đàn ông.
Ngồi ở ghế sau xe là một đôi nam nữ hôn nhau say đắm nhưng bao lâu chiếc xe nhanh chóng khởi động và thoát khỏi tầm mắt cô.
Bây giờ nghĩ lại có vẻ là bản thân nhìn nhầm thật rồi, nếu Đặng Thanh Thanh qua lại với người giàu có như vậy thì hôm nay sao lại điên cuồng kiếm tiền như vậy chứ. Nghĩ một chút cô cũng không kể cho Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ nghe vì đây cũng là chuyện chả có gì hay ho.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro