Dừng lại thôi a...
2024-11-10 10:49:53
Đến khi Tống Gia Tuệ thức dậy, trời cũng đã tắt nắng, mở điện thoại ra
xem thì thấy có cuộc gọi nhỡ của Tống Gia Linh thế là cô chẳng nghĩ
nhiều ấn gọi lại.
“Chị gọi em có việc gì vậy?”
“Giờ chị đang bận!” Hơi thở Tống Gia Linh không được ổn định, cô ta chỉ nói một tiếng như vậy rồi tắt máy luôn.
Tống Gia Tuệ thấy vậy cô cảm giác như hơi thở của Tống Gia Linh cho thấy cô ta đang làm chuyện đó… Mặt cô đỏ lên, cũng không dám gọi lại giục Tống Gia Linh.
Hai tiếng đồng hồ sau, Tống Gia Tuệ nhận được điện thoại.
“Nghe nói chú ba làm em bị thương phải nằm viện?”
Tống Gia Tuệ thấp giọng trả lời “Nhưng mà chị đừng nói chuyện này cho Huân biết, em sợ anh ấy đối phó với chú ba, gây khó dễ cho TD thì lúc đó em lại chẳng biết làm gì nữa. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chị giúp em nhé!”
Tống Gia Linh thở dài, nói mục đích gọi cô “Được rồi! Hôm qua mẹ gọi bảo chị khuyên em rời xa Hoàng Minh Huân. Mẹ nói tất cả những chuyện rắc rối xảy ra trong cuộc sống em là từ lúc kết hôn với anh ta, mẹ hối hận khi đó cùng chú ba ép em về làm dâu nhà họ Hoàng rồi nhưng bây giờ bảo em chẳng được”.
Nghe câu đầu tiên cứ như sét đánh ngang tai cô, không ngờ Tống phu nhân cũng cố chấp như vậy, cô lo lắng hỏi “Chị cũng nghĩ như mẹ sao?”
“Chị đã nói lại với mẹ là tình cảm chẳng phải thứ muốn buông là buông được, em và anh ta trải qua biết bao chuyện mới yêu nhau đến như vậy nên nếu hết duyên sẽ tự động rời bỏ nhau thôi bây giờ có trói em về cũng trốn theo anh ta thôi”. Nói tới đây Tống Gia Linh nheo mày thái độ chẳng vui vẻ gì “Chị không tán thành cách làm của mẹ nhưng chị cũng cảnh cáo em, những lời đồn đại trên mạng tuy là nhằm vào em không còn nhiều nữa nhưng những người mắng em cũng còn không ít đâu. Nếu không tin em thử ra đường xem, chỉ một phút thôi là có người mắng em tới phát khóc cho xem”.
Tống Gia Tuệ cúi mặt suy nghĩ lời cô ấy nói nhưng ánh mắt vẫn kiên định “Anh ấy nhất định bảo vệ em”.
Tống Gia Linh cười, nhếch môi với vẻ khinh bỉ “Lời đàn ông nói chỉ nên nghe cho vui tai thôi. Nói chuyện với mấy đứa luôn nghĩ tình yêu màu hồng mệt thật, chị cúp máy đây”.
Tống Gia Linh nói cúp là cúp, để lại Tống Gia Tuệ một mình chống cằm ngồi nghĩ vẩn vơ không đâu.
Vừa mới cúp máy được không lâu thì điện thoại của Tống phu nhân lại đến.
Bà ta hỏi về tình hình sức khỏe của cô thế nào, bác sĩ có đồng ý chưa mà vội vàng xuất viện như vậy… nói qua lại một lúc chẳng nghe bà nhắc gì đến Hoàng Minh Huân, cô mới thăm dò nói một câu “Con nghe chị nói rồi, mẹ muốn con rời xa Huân?”
Tống phu nhân thở dài ngao ngán, trong lời nói không giấu được sự bất lực “Hai đứa con rể bây giờ nói thật mẹ chẳng ưng đứa nào cả.
Hoàng Minh Huân quyền lực trong tay lớn cũng đồng nghĩa với việc người ghét cậu ta không ít nên mẹ lo lắng sẽ liên lụy đến con, cậu ta cũng chẳng thể ở bên con, bảo vệ con cả ngày được.
Thái Anh Tuấn lai lịch chẳng rõ ràng, từ đâu lù lù xuất hiện rồi cứ như ông vua bắt tiểu Linh hầu hạ nó, với vẻ mặt cả ngày lạnh tanh gặp mẹ còn chẳng thèm nói đến câu thứ hai đó chắc hẳn cũng chả phải loại tốt đẹp gì”.
“Đó chỉ là cái nhìn khách quan của mẹ! Việc Huân đối xử với con thế nào thì mình con biết và hiểu anh ấy là được rồi. Chẳng có lấy một bằng chứng nào tại sao mẹ cứ luôn một mực khẳng định sóng gió xảy ra với con đều bắt nguồn từ anh ấy?”
Tống phu nhân tặc lưỡi, nói với giọng chẳng vui vẻ gì “Được rồi, đúng là con gái lớn đủ lông đủ cánh rồi mẹ nói chẳng được. Cuộc sống sau này sướng, khổ gì cũng là do con chọn”.
Vậy là cuộc trò chuyện kết thúc trong sự không vui vẻ gì.
Buổi tối khi Hoàng Minh Huân về nhà, anh còn có thể cảm thấy nét gì đó buồn buồn trên khuôn mặt cô.
“Xảy ra chuyện gì à?” Hoàng Minh Huân vừa cởi áo khoác vừa hỏi.
Tống Gia Tuệ lắc lắc đầu “Cũng không có gì, chỉ là mẹ cứ luôn nghĩ những bức ảnh bị lộ ra là do kẻ thù của anh làm chứ không phải người ta muốn đối phó em. Thế nên mẹ muốn em rời xa anh!”
Hoàng Minh Huân khịt khịt mũi, sắc mặt tối sầm lại “Em cũng nghĩ như vậy?”
“Tất nhiên là không rồi! Em sẽ tìm chị giúp nói chuyện rõ ràng một lần với mẹ”, cô ngập ngừng mấy nhịp rồi mới ậm ừ nói tiếp, thật ra cô cũng suy nghĩ về nó không ít lần rồi nhưng đến hôm nay mới mở lời được “Anh và anh Phong điều tra bao lâu nay nhưng không tìm được người đứng sau cũng tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc. Những thông tin trên mạng đã chẳng còn bao nhiêu nữa, hay là dừng việc điều tra lại đi anh”.
Hoàng Minh Huân với ánh mắt ngạc nhiên, không vui chất vấn cô “Em thật sự không muốn biết là ai hãm hại em? Không có kết quả rõ ràng thì mẹ lại nói vì ở bên anh, em mới bị liên lụy?”
“Anh thừa biết rõ ràng em không có ý đó”, cô vội vàng giải thích “Công việc bình thường của anh ở HJ đã nhiều rồi, thế nên em không muốn vì mấy chuyện ngoài lề đó mà anh phải bận lòng. Anh dành thời gian cho em nhiều hơn, làm những việc có ý nghĩa hơn… chúng ta đều phải có cuộc sống của riêng mình. Bây giờ em chẳng quan tâm người ngoài nói thế nào nữa, chỉ cần người thân, bạn bè thân thiết và đặc biệt là anh hiểu em là người như thế nào là tốt lắm rồi. Người ta làm điều sai trái sau này không sớm thì muộn sẽ có báo ứng thôi, chúng ta trả thù qua lại như vậy thì sao có thể sống yên ổn được”.
“Em cứ sống đơn giản kiểu như mình không đụng người ta thì người ta chẳng gây khó dễ cho mình như vậy, sau này sẽ bị cuộc sống thực tế trù dập chẳng thương tiếc” Hoàng Minh Huân cau mày, chán nản hỏi lại “Em có chắc là em chẳng còn quan tâm người ta nói gì về em nữa không? Anh dám cược chỉ cần ra ngoài nghe vài câu chửi rủa, lăng mạ… thì nếu em không khóc sưng mắt cũng cả đêm suy nghĩ đến không ngủ được”.
Tống Gia Tuệ cắn môi, chẳng thể phản bác lại vì anh hiểu cô quá rồi. Cô cứ muốn mình tỏ ra mạnh mẽ nhưng cái yếu đuối sâu bên trong chỉ cần ở trước mặt Hoàng Minh Huân đều bị phơi bày sạch sẽ. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi chập chững bước vào đời thôi mà…
Hoàng Minh Huân thấy cô cúi gằm mặt xuống, chẳng dám nhìn thẳng vì sợ anh sẽ tức giận, anh nhẹ giọng “Anh cho em thời gian từ đây đến tối mai suy nghĩ xem có muốn anh tiếp tục điều tra không, anh sẽ làm theo ý em!”, sau đó lấy đồ vào nhà tắm để cô ngồi trên giường chẳng biết làm gì hơn.
Kết quả đêm đó hai người nằm cạnh nhau trên một chiếc giường nhưng lại có hai luồng suy nghĩ khác nhau. Hoàng Minh Huân tất nhiên muốn tiếp tục tìm được ra kẻ đứng đằng sau, không để danh dự của cô bị những người chỉ nhìn một phía chà đạp không thương tiếc. Còn Tống Gia Tuệ lại không muốn anh vì mình cứ gồng gánh mọi thứ, khối lượng công việc ở HJ anh phải giải quyết là quá đủ rồi… Cô có dò hỏi Thư ký Nhạc được biết một tín hiệu tốt là hơn 3 tháng nay anh không phát bệnh lần nào, nhưng cô cũng không muốn đánh đổi sức khỏe của Hoàng Minh Huân vì điều vô nghĩa kia.
Dù người ta không biết những bức ảnh đó được chụp lúc cô bị bắt cóc nhưng nó cũng là thật. Nếu anh tìm ra được người tung chúng lên mạng thì sẽ làm như thế nào, đánh đập, hành hạ… hay chụp những bức ảnh họ như vậy? Như thế không những không cản được miệng mồm những người chửi rủa cô mà còn biến anh thành con người như bọn họ, vậy Hoàng Minh Huân cố chấp muốn tìm ra người đó để làm gì?
“Chị gọi em có việc gì vậy?”
“Giờ chị đang bận!” Hơi thở Tống Gia Linh không được ổn định, cô ta chỉ nói một tiếng như vậy rồi tắt máy luôn.
Tống Gia Tuệ thấy vậy cô cảm giác như hơi thở của Tống Gia Linh cho thấy cô ta đang làm chuyện đó… Mặt cô đỏ lên, cũng không dám gọi lại giục Tống Gia Linh.
Hai tiếng đồng hồ sau, Tống Gia Tuệ nhận được điện thoại.
“Nghe nói chú ba làm em bị thương phải nằm viện?”
Tống Gia Tuệ thấp giọng trả lời “Nhưng mà chị đừng nói chuyện này cho Huân biết, em sợ anh ấy đối phó với chú ba, gây khó dễ cho TD thì lúc đó em lại chẳng biết làm gì nữa. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chị giúp em nhé!”
Tống Gia Linh thở dài, nói mục đích gọi cô “Được rồi! Hôm qua mẹ gọi bảo chị khuyên em rời xa Hoàng Minh Huân. Mẹ nói tất cả những chuyện rắc rối xảy ra trong cuộc sống em là từ lúc kết hôn với anh ta, mẹ hối hận khi đó cùng chú ba ép em về làm dâu nhà họ Hoàng rồi nhưng bây giờ bảo em chẳng được”.
Nghe câu đầu tiên cứ như sét đánh ngang tai cô, không ngờ Tống phu nhân cũng cố chấp như vậy, cô lo lắng hỏi “Chị cũng nghĩ như mẹ sao?”
“Chị đã nói lại với mẹ là tình cảm chẳng phải thứ muốn buông là buông được, em và anh ta trải qua biết bao chuyện mới yêu nhau đến như vậy nên nếu hết duyên sẽ tự động rời bỏ nhau thôi bây giờ có trói em về cũng trốn theo anh ta thôi”. Nói tới đây Tống Gia Linh nheo mày thái độ chẳng vui vẻ gì “Chị không tán thành cách làm của mẹ nhưng chị cũng cảnh cáo em, những lời đồn đại trên mạng tuy là nhằm vào em không còn nhiều nữa nhưng những người mắng em cũng còn không ít đâu. Nếu không tin em thử ra đường xem, chỉ một phút thôi là có người mắng em tới phát khóc cho xem”.
Tống Gia Tuệ cúi mặt suy nghĩ lời cô ấy nói nhưng ánh mắt vẫn kiên định “Anh ấy nhất định bảo vệ em”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Gia Linh cười, nhếch môi với vẻ khinh bỉ “Lời đàn ông nói chỉ nên nghe cho vui tai thôi. Nói chuyện với mấy đứa luôn nghĩ tình yêu màu hồng mệt thật, chị cúp máy đây”.
Tống Gia Linh nói cúp là cúp, để lại Tống Gia Tuệ một mình chống cằm ngồi nghĩ vẩn vơ không đâu.
Vừa mới cúp máy được không lâu thì điện thoại của Tống phu nhân lại đến.
Bà ta hỏi về tình hình sức khỏe của cô thế nào, bác sĩ có đồng ý chưa mà vội vàng xuất viện như vậy… nói qua lại một lúc chẳng nghe bà nhắc gì đến Hoàng Minh Huân, cô mới thăm dò nói một câu “Con nghe chị nói rồi, mẹ muốn con rời xa Huân?”
Tống phu nhân thở dài ngao ngán, trong lời nói không giấu được sự bất lực “Hai đứa con rể bây giờ nói thật mẹ chẳng ưng đứa nào cả.
Hoàng Minh Huân quyền lực trong tay lớn cũng đồng nghĩa với việc người ghét cậu ta không ít nên mẹ lo lắng sẽ liên lụy đến con, cậu ta cũng chẳng thể ở bên con, bảo vệ con cả ngày được.
Thái Anh Tuấn lai lịch chẳng rõ ràng, từ đâu lù lù xuất hiện rồi cứ như ông vua bắt tiểu Linh hầu hạ nó, với vẻ mặt cả ngày lạnh tanh gặp mẹ còn chẳng thèm nói đến câu thứ hai đó chắc hẳn cũng chả phải loại tốt đẹp gì”.
“Đó chỉ là cái nhìn khách quan của mẹ! Việc Huân đối xử với con thế nào thì mình con biết và hiểu anh ấy là được rồi. Chẳng có lấy một bằng chứng nào tại sao mẹ cứ luôn một mực khẳng định sóng gió xảy ra với con đều bắt nguồn từ anh ấy?”
Tống phu nhân tặc lưỡi, nói với giọng chẳng vui vẻ gì “Được rồi, đúng là con gái lớn đủ lông đủ cánh rồi mẹ nói chẳng được. Cuộc sống sau này sướng, khổ gì cũng là do con chọn”.
Vậy là cuộc trò chuyện kết thúc trong sự không vui vẻ gì.
Buổi tối khi Hoàng Minh Huân về nhà, anh còn có thể cảm thấy nét gì đó buồn buồn trên khuôn mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xảy ra chuyện gì à?” Hoàng Minh Huân vừa cởi áo khoác vừa hỏi.
Tống Gia Tuệ lắc lắc đầu “Cũng không có gì, chỉ là mẹ cứ luôn nghĩ những bức ảnh bị lộ ra là do kẻ thù của anh làm chứ không phải người ta muốn đối phó em. Thế nên mẹ muốn em rời xa anh!”
Hoàng Minh Huân khịt khịt mũi, sắc mặt tối sầm lại “Em cũng nghĩ như vậy?”
“Tất nhiên là không rồi! Em sẽ tìm chị giúp nói chuyện rõ ràng một lần với mẹ”, cô ngập ngừng mấy nhịp rồi mới ậm ừ nói tiếp, thật ra cô cũng suy nghĩ về nó không ít lần rồi nhưng đến hôm nay mới mở lời được “Anh và anh Phong điều tra bao lâu nay nhưng không tìm được người đứng sau cũng tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc. Những thông tin trên mạng đã chẳng còn bao nhiêu nữa, hay là dừng việc điều tra lại đi anh”.
Hoàng Minh Huân với ánh mắt ngạc nhiên, không vui chất vấn cô “Em thật sự không muốn biết là ai hãm hại em? Không có kết quả rõ ràng thì mẹ lại nói vì ở bên anh, em mới bị liên lụy?”
“Anh thừa biết rõ ràng em không có ý đó”, cô vội vàng giải thích “Công việc bình thường của anh ở HJ đã nhiều rồi, thế nên em không muốn vì mấy chuyện ngoài lề đó mà anh phải bận lòng. Anh dành thời gian cho em nhiều hơn, làm những việc có ý nghĩa hơn… chúng ta đều phải có cuộc sống của riêng mình. Bây giờ em chẳng quan tâm người ngoài nói thế nào nữa, chỉ cần người thân, bạn bè thân thiết và đặc biệt là anh hiểu em là người như thế nào là tốt lắm rồi. Người ta làm điều sai trái sau này không sớm thì muộn sẽ có báo ứng thôi, chúng ta trả thù qua lại như vậy thì sao có thể sống yên ổn được”.
“Em cứ sống đơn giản kiểu như mình không đụng người ta thì người ta chẳng gây khó dễ cho mình như vậy, sau này sẽ bị cuộc sống thực tế trù dập chẳng thương tiếc” Hoàng Minh Huân cau mày, chán nản hỏi lại “Em có chắc là em chẳng còn quan tâm người ta nói gì về em nữa không? Anh dám cược chỉ cần ra ngoài nghe vài câu chửi rủa, lăng mạ… thì nếu em không khóc sưng mắt cũng cả đêm suy nghĩ đến không ngủ được”.
Tống Gia Tuệ cắn môi, chẳng thể phản bác lại vì anh hiểu cô quá rồi. Cô cứ muốn mình tỏ ra mạnh mẽ nhưng cái yếu đuối sâu bên trong chỉ cần ở trước mặt Hoàng Minh Huân đều bị phơi bày sạch sẽ. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi chập chững bước vào đời thôi mà…
Hoàng Minh Huân thấy cô cúi gằm mặt xuống, chẳng dám nhìn thẳng vì sợ anh sẽ tức giận, anh nhẹ giọng “Anh cho em thời gian từ đây đến tối mai suy nghĩ xem có muốn anh tiếp tục điều tra không, anh sẽ làm theo ý em!”, sau đó lấy đồ vào nhà tắm để cô ngồi trên giường chẳng biết làm gì hơn.
Kết quả đêm đó hai người nằm cạnh nhau trên một chiếc giường nhưng lại có hai luồng suy nghĩ khác nhau. Hoàng Minh Huân tất nhiên muốn tiếp tục tìm được ra kẻ đứng đằng sau, không để danh dự của cô bị những người chỉ nhìn một phía chà đạp không thương tiếc. Còn Tống Gia Tuệ lại không muốn anh vì mình cứ gồng gánh mọi thứ, khối lượng công việc ở HJ anh phải giải quyết là quá đủ rồi… Cô có dò hỏi Thư ký Nhạc được biết một tín hiệu tốt là hơn 3 tháng nay anh không phát bệnh lần nào, nhưng cô cũng không muốn đánh đổi sức khỏe của Hoàng Minh Huân vì điều vô nghĩa kia.
Dù người ta không biết những bức ảnh đó được chụp lúc cô bị bắt cóc nhưng nó cũng là thật. Nếu anh tìm ra được người tung chúng lên mạng thì sẽ làm như thế nào, đánh đập, hành hạ… hay chụp những bức ảnh họ như vậy? Như thế không những không cản được miệng mồm những người chửi rủa cô mà còn biến anh thành con người như bọn họ, vậy Hoàng Minh Huân cố chấp muốn tìm ra người đó để làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro