Em không muốn đ...
2024-11-10 10:49:53
Trong tiếng nói thể hiện rõ sự ngạc nhiên và ấm ức, Hoàng Minh Huân nheo mày, tiếng nói lại nhẹ nhàng hơn dỗ dành “Anh là muốn tốt cho em thôi, nghe lời anh đi!”
Tống Gia Tuệ thấy thái độ anh vậy cũng xuôi xuôi theo nhưng cả đêm lại trăn trở nghĩ cách làm sao để không đi, chắc chắn anh đang giấu cô chuyện gì đấy. Vậy là sau bữa sáng ngày hôm sau cô cố tình đổ ly sữa lên người Hoàng Minh Huân, nhân lúc anh đi tắm mà bỏ ra ngoài.
Hoàng Minh Huân ra ngoài gọi mãi không thấy cô đâu, cứ nghĩ cô ra ngoài bỏ rác hay xuống tầng mua gì đấy một lát sẽ trở lại. Nhưng không, 15 phút mà chẳng thấy người đâu, anh tức giận chửi thề một tiếng sau đó gọi ngay cho Tống Gia Tuệ, gọi liên tiếp tới ba lần, đầu dây bên kia mới bắt máy trong trạng thái ngập ngừng chần chừ. Hơn nữa nghe âm thanh từ điện thoại, anh đoán cô đang ở trên chiếc xe nào đấy, cô vậy mà dám trốn đi.
“Em muốn đi đâu đấy? Có phải em muốn anh cho người bắt em cho lên máy bay không?!”
Nếu như là Tống Gia Tuệ ngây thơ ngốc nghếch của ngày xưa thì chắc là cô đã thỏa hiệp, đã nghe lời, nhưng Tống Gia Tuệ bây giờ đã khác, cô đã trưởng thành hơn qua nhiều chuyện. Cô thẳng thừng từ chối “Nếu như anh thật sự làm như vậy thì em sẽ báo cảnh sát”.
“To gan nhỉ? Em dám uy hiếp anh?”
Tống Gia Tuệ thở dài, cô hỏi anh những điều mình trăn trở đêm qua “Không phải vậy, chúng ta hãy nói chuyện từ từ với nhau, anh sao lại vội vàng để em ra nước ngoài như vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có chuyện gì cả!” Hoàng Minh Huân nói lạnh lùng, nhưng trong giọng nói có chút gì đó sợ hãi.
Tống Gia Tuệ cả người run lên, cô nhớ lại cảnh ngày hôm qua vừa bước ra phòng thi, bọn họ chỉ trỏ bàn tán như lúc cô bị đồn là làm “bé đường” vậy, cô run run hỏi “Có phải… liên quan tới em không?”
“Em nghĩ nhiều quá rồi đấy! Anh sắp xếp một chuyến đi Pháp là muốn chúng ta có không gian riêng cho nhau” Hoàng Minh Huân nói giọng chắc chắn như để che giấu đi nỗi sợ hãi vừa nãy, nhưng anh càng muốn giải thích thì Tống Gia Tuệ lại càng không tin, Hoàng Minh Huân từ trước tới nay không hề có thói quen phải giải thích cho ai chuyện gì trừ khi anh không đúng trước.
Nếu thực sự không xảy ra chuyện gì thì chắc chắn những lúc như thế này anh sẽ không có thái độ như vậy.
“Em không muốn đi! Anh nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tống Gia Tuệ càng lúc càng trắng bệch ra, nghẹn ngào nói như xin anh “Em không muốn cứ bị nhốt trong bóng tối, để tất cả mọi người đều biết chuyện của em nhưng mỗi em là không biết… Có phải hôm qua anh bảo em về chung cư là đã xảy ra chuyện rồi đúng không?”
“Anh không biết em đang nói cái gì!” Hoàng Minh Huân không muốn thảo luận thêm với cô về chủ đề này, anh cũng biết mấy tấm ảnh cứ lan truyền trên mạng suốt thì chẳng thể giấu cô được cả đời nhưng trước mắt anh sợ nó làm tâm trí cô rối loạn hơn. Anh hắng giọng ra lệnh “Nếu em muốn trốn thì trốn cho kĩ một tí, người của anh một khi mà tìm thấy em thì sẽ trực tiếp bắt em đưa lên máy bay đấy!”
Nói xong, anh cúp luôn điện thoại không đợi cô trả lời.
Còn bên đây Tống Gia Tuệ thẫn thờ ngồi trong xe đi tới chỗ của Tống Gia Linh, trong đầu như có tiếng pháo nổ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi… miệng cô từ lúc Hoàng Minh Huân cúp máy luôn lẩm bẩm “Huân… Tại sao lúc nào anh cũng muốn giấu em vậy? Anh muốn tốt cho em nhưng nếu anh lúc nào cũng bảo bọc em như thế thì khi nào em mới thật sự trưởng thành?”
Vừa gặp được Tống Gia Linh, cô đã vội nói “Em… em đến đây ở vài ngày có được không?”
Tống Gia Tuệ dè dặt nhìn Tống Gia Linh, vì nơi đây không chỉ một mình Tống Gia Linh ở, chỉ cần nhìn vào đám vệ sĩ là biết, còn có cả Thái Anh Tuấn.
“Không được!” Tống Gia Linh không thèm nghĩ mà từ chối luôn “Nếu em không muốn về nhà, chị có thể tìm nhà cho em, chứ ở đây thì nhất định là không được”.
Chuông điện thoại của Tống Gia Tuệ đột nhiên vang lên, toàn thân cô run lên giật mình, chỉ sợ đó là điện thoại của thư ký Tôn bảo cô ra ngoài, đợi tới khi nhìn rõ số máy trên màn hình, cô mới thở phào một tiếng.
Cũng may đó là điện thoại của Lục Nhã Vy.
“A lô?”
“Tuệ, xảy ra chuyện lớn như thế, cậu vẫn ổn chứ?” Lục Nhã Vy nói thăm dò với giọng ngập ngừng.
Trong đầu Tống Gia Tuệ như có một hồi chuông được gõ, có vẻ không khả quan lắm, cô hỏi lại “Xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi như vậy của Tống Gia Tuệ, Lục Nhã Vy có thể khẳng định, Hoàng Minh Huân đang cố ý giấu cô. Nhưng tình hình bây giờ không hề lạc quan, nếu cứ nhất định giấu Tống Gia Tuệ, ngộ nhỡ khi cô đang ở trên đường bị người ta nhận ra chỉ làm cho sự việc càng nghiêm trọng.
Thở một hơi thật sâu, Lục Nhã Vy nói “Cậu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhé!”
“Được!”
Tống Gia Tuệ có dự cảm, sự việc cô lo lắng nhất đã xảy ra, đúng như dự đoán, một giây sau, Lục Nhã Vy nói với giọng từ tốn dè dặt “Những bức ảnh hở thân của cậu đã bị lộ rồi, quy mô không phải là rất rộng nhưng trên mạng đang bị truyền đi và có những lời đồn không hay. Sự việc này nếu để tiếp diễn sẽ lan rộng hơn đấy, có người đã lợi dụng sự việc này để đồn đại những lời không hay rồi”.
Phịch.
Tống Gia Tuệ nghe tin mà rụng rời, cô ngồi phịch xuống, suýt nữa ngã cả ra sàn nhà.
“Tuệ, cậu không sao chứ?” Lục Nhã Vy vội vàng an ủi cô “Những bức ảnh đó vừa nhìn đã không thấy giống thật, chắc chắn là có người ác ý muốn hại cậu, Hoàng Minh Huân cũng đang sắp xếp giải quyết rồi, cậu đừng lo lắng quá!”
“Những bức ảnh đó… cậu có thể gửi cho mình được không?” Tống Gia Tuệ cắn môi toàn thân đang run lên lẩy bẩy. Truyện Trinh Thám
Lục Nhã Vy có chút do dự “Những thứ đó nhìn rồi chỉ làm người ra thấy rùng người thôi”.
“Không!” Tống Gia Tuệ tay nắm chắc lấy điện thoại, cảm giác giống như đang có vật gì đó đâm vào tim, cô run rẩy nói “Vy Vy, những bức ảnh đó… là thật, là thật đấy…”
Cô còn lẩm bẩm trong miệng, Lục Nhã Vy thì ngạc nhiên há hốc mồm.
Những bức ảnh đó tuy chưa lan ra phạm vi rộng nhưng tuyệt đối cũng không phải hẹp, sao có thể là thật được chứ?
Tống Gia Linh nhìn phản ứng của Tống Gia Tuệ, cũng đã lờ mờ hiểu được sự việc này, Tống Gia Linh nheo mày hỏi “Những bức ảnh này ở đâu ra?”
“Là Phương Ánh Nguyệt”.
Tống Gia Tuệ cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại những bức ảnh mà Lục Nhã Vy gửi tới, mỗi bức ảnh như đào bới những ký ức mà cô đã muốn chôn sâu trong lòng, những ngày đó thực sự là cả đời cô chưa bao giờ trải qua trước đó và không bao giờ muốn trải qua nữa, thế mà hôm nay lại không những bị lộ ra mà còn trần truồng trước mặt bàn dân thiên hạ và trở thành chủ đề bàn luận của họ.
Sẽ có một ngày, có thể tới khi cô đang đi trên đường sẽ có người nhằm vào cô mà vứt trứng thối, mắng nhiếc chửi bới cô là đồ không biết xấu hổ, là đồ đàn bà lẳng lơ rẻ tiền.
Tiếng ù ù bên tai, cô dường như trong phút chốc bị hút hết sức lực, quỳ trên sàn nhà mà không biết nên làm gì, nên nói gì.
Tống Gia Linh thở dài, đưa tay kéo cô lên lên “Tuệ…”
“Đừng động vào em!” cô giống như một con nhím đang xù lông lên, cô đột nhiên nghiên người tránh để Tống Gia Linh đụng vào người, hai cánh tay ôm lấy cơ thể, xấu hổ lắc đầu “Đừng chạm vào em… em muốn được một mình yên tĩnh…”
“Trên tầng vẫn còn một phòng sạch sẽ đấy, em đừng có lại gần căn phòng ở cuối hành lang là được” Tống Gia Linh nheo mày nói, không có ý định đuổi cô đi.
“Vâng!”
Tống Gia Tuệ thấy thái độ anh vậy cũng xuôi xuôi theo nhưng cả đêm lại trăn trở nghĩ cách làm sao để không đi, chắc chắn anh đang giấu cô chuyện gì đấy. Vậy là sau bữa sáng ngày hôm sau cô cố tình đổ ly sữa lên người Hoàng Minh Huân, nhân lúc anh đi tắm mà bỏ ra ngoài.
Hoàng Minh Huân ra ngoài gọi mãi không thấy cô đâu, cứ nghĩ cô ra ngoài bỏ rác hay xuống tầng mua gì đấy một lát sẽ trở lại. Nhưng không, 15 phút mà chẳng thấy người đâu, anh tức giận chửi thề một tiếng sau đó gọi ngay cho Tống Gia Tuệ, gọi liên tiếp tới ba lần, đầu dây bên kia mới bắt máy trong trạng thái ngập ngừng chần chừ. Hơn nữa nghe âm thanh từ điện thoại, anh đoán cô đang ở trên chiếc xe nào đấy, cô vậy mà dám trốn đi.
“Em muốn đi đâu đấy? Có phải em muốn anh cho người bắt em cho lên máy bay không?!”
Nếu như là Tống Gia Tuệ ngây thơ ngốc nghếch của ngày xưa thì chắc là cô đã thỏa hiệp, đã nghe lời, nhưng Tống Gia Tuệ bây giờ đã khác, cô đã trưởng thành hơn qua nhiều chuyện. Cô thẳng thừng từ chối “Nếu như anh thật sự làm như vậy thì em sẽ báo cảnh sát”.
“To gan nhỉ? Em dám uy hiếp anh?”
Tống Gia Tuệ thở dài, cô hỏi anh những điều mình trăn trở đêm qua “Không phải vậy, chúng ta hãy nói chuyện từ từ với nhau, anh sao lại vội vàng để em ra nước ngoài như vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có chuyện gì cả!” Hoàng Minh Huân nói lạnh lùng, nhưng trong giọng nói có chút gì đó sợ hãi.
Tống Gia Tuệ cả người run lên, cô nhớ lại cảnh ngày hôm qua vừa bước ra phòng thi, bọn họ chỉ trỏ bàn tán như lúc cô bị đồn là làm “bé đường” vậy, cô run run hỏi “Có phải… liên quan tới em không?”
“Em nghĩ nhiều quá rồi đấy! Anh sắp xếp một chuyến đi Pháp là muốn chúng ta có không gian riêng cho nhau” Hoàng Minh Huân nói giọng chắc chắn như để che giấu đi nỗi sợ hãi vừa nãy, nhưng anh càng muốn giải thích thì Tống Gia Tuệ lại càng không tin, Hoàng Minh Huân từ trước tới nay không hề có thói quen phải giải thích cho ai chuyện gì trừ khi anh không đúng trước.
Nếu thực sự không xảy ra chuyện gì thì chắc chắn những lúc như thế này anh sẽ không có thái độ như vậy.
“Em không muốn đi! Anh nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tống Gia Tuệ càng lúc càng trắng bệch ra, nghẹn ngào nói như xin anh “Em không muốn cứ bị nhốt trong bóng tối, để tất cả mọi người đều biết chuyện của em nhưng mỗi em là không biết… Có phải hôm qua anh bảo em về chung cư là đã xảy ra chuyện rồi đúng không?”
“Anh không biết em đang nói cái gì!” Hoàng Minh Huân không muốn thảo luận thêm với cô về chủ đề này, anh cũng biết mấy tấm ảnh cứ lan truyền trên mạng suốt thì chẳng thể giấu cô được cả đời nhưng trước mắt anh sợ nó làm tâm trí cô rối loạn hơn. Anh hắng giọng ra lệnh “Nếu em muốn trốn thì trốn cho kĩ một tí, người của anh một khi mà tìm thấy em thì sẽ trực tiếp bắt em đưa lên máy bay đấy!”
Nói xong, anh cúp luôn điện thoại không đợi cô trả lời.
Còn bên đây Tống Gia Tuệ thẫn thờ ngồi trong xe đi tới chỗ của Tống Gia Linh, trong đầu như có tiếng pháo nổ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi… miệng cô từ lúc Hoàng Minh Huân cúp máy luôn lẩm bẩm “Huân… Tại sao lúc nào anh cũng muốn giấu em vậy? Anh muốn tốt cho em nhưng nếu anh lúc nào cũng bảo bọc em như thế thì khi nào em mới thật sự trưởng thành?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa gặp được Tống Gia Linh, cô đã vội nói “Em… em đến đây ở vài ngày có được không?”
Tống Gia Tuệ dè dặt nhìn Tống Gia Linh, vì nơi đây không chỉ một mình Tống Gia Linh ở, chỉ cần nhìn vào đám vệ sĩ là biết, còn có cả Thái Anh Tuấn.
“Không được!” Tống Gia Linh không thèm nghĩ mà từ chối luôn “Nếu em không muốn về nhà, chị có thể tìm nhà cho em, chứ ở đây thì nhất định là không được”.
Chuông điện thoại của Tống Gia Tuệ đột nhiên vang lên, toàn thân cô run lên giật mình, chỉ sợ đó là điện thoại của thư ký Tôn bảo cô ra ngoài, đợi tới khi nhìn rõ số máy trên màn hình, cô mới thở phào một tiếng.
Cũng may đó là điện thoại của Lục Nhã Vy.
“A lô?”
“Tuệ, xảy ra chuyện lớn như thế, cậu vẫn ổn chứ?” Lục Nhã Vy nói thăm dò với giọng ngập ngừng.
Trong đầu Tống Gia Tuệ như có một hồi chuông được gõ, có vẻ không khả quan lắm, cô hỏi lại “Xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi như vậy của Tống Gia Tuệ, Lục Nhã Vy có thể khẳng định, Hoàng Minh Huân đang cố ý giấu cô. Nhưng tình hình bây giờ không hề lạc quan, nếu cứ nhất định giấu Tống Gia Tuệ, ngộ nhỡ khi cô đang ở trên đường bị người ta nhận ra chỉ làm cho sự việc càng nghiêm trọng.
Thở một hơi thật sâu, Lục Nhã Vy nói “Cậu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhé!”
“Được!”
Tống Gia Tuệ có dự cảm, sự việc cô lo lắng nhất đã xảy ra, đúng như dự đoán, một giây sau, Lục Nhã Vy nói với giọng từ tốn dè dặt “Những bức ảnh hở thân của cậu đã bị lộ rồi, quy mô không phải là rất rộng nhưng trên mạng đang bị truyền đi và có những lời đồn không hay. Sự việc này nếu để tiếp diễn sẽ lan rộng hơn đấy, có người đã lợi dụng sự việc này để đồn đại những lời không hay rồi”.
Phịch.
Tống Gia Tuệ nghe tin mà rụng rời, cô ngồi phịch xuống, suýt nữa ngã cả ra sàn nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tuệ, cậu không sao chứ?” Lục Nhã Vy vội vàng an ủi cô “Những bức ảnh đó vừa nhìn đã không thấy giống thật, chắc chắn là có người ác ý muốn hại cậu, Hoàng Minh Huân cũng đang sắp xếp giải quyết rồi, cậu đừng lo lắng quá!”
“Những bức ảnh đó… cậu có thể gửi cho mình được không?” Tống Gia Tuệ cắn môi toàn thân đang run lên lẩy bẩy. Truyện Trinh Thám
Lục Nhã Vy có chút do dự “Những thứ đó nhìn rồi chỉ làm người ra thấy rùng người thôi”.
“Không!” Tống Gia Tuệ tay nắm chắc lấy điện thoại, cảm giác giống như đang có vật gì đó đâm vào tim, cô run rẩy nói “Vy Vy, những bức ảnh đó… là thật, là thật đấy…”
Cô còn lẩm bẩm trong miệng, Lục Nhã Vy thì ngạc nhiên há hốc mồm.
Những bức ảnh đó tuy chưa lan ra phạm vi rộng nhưng tuyệt đối cũng không phải hẹp, sao có thể là thật được chứ?
Tống Gia Linh nhìn phản ứng của Tống Gia Tuệ, cũng đã lờ mờ hiểu được sự việc này, Tống Gia Linh nheo mày hỏi “Những bức ảnh này ở đâu ra?”
“Là Phương Ánh Nguyệt”.
Tống Gia Tuệ cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại những bức ảnh mà Lục Nhã Vy gửi tới, mỗi bức ảnh như đào bới những ký ức mà cô đã muốn chôn sâu trong lòng, những ngày đó thực sự là cả đời cô chưa bao giờ trải qua trước đó và không bao giờ muốn trải qua nữa, thế mà hôm nay lại không những bị lộ ra mà còn trần truồng trước mặt bàn dân thiên hạ và trở thành chủ đề bàn luận của họ.
Sẽ có một ngày, có thể tới khi cô đang đi trên đường sẽ có người nhằm vào cô mà vứt trứng thối, mắng nhiếc chửi bới cô là đồ không biết xấu hổ, là đồ đàn bà lẳng lơ rẻ tiền.
Tiếng ù ù bên tai, cô dường như trong phút chốc bị hút hết sức lực, quỳ trên sàn nhà mà không biết nên làm gì, nên nói gì.
Tống Gia Linh thở dài, đưa tay kéo cô lên lên “Tuệ…”
“Đừng động vào em!” cô giống như một con nhím đang xù lông lên, cô đột nhiên nghiên người tránh để Tống Gia Linh đụng vào người, hai cánh tay ôm lấy cơ thể, xấu hổ lắc đầu “Đừng chạm vào em… em muốn được một mình yên tĩnh…”
“Trên tầng vẫn còn một phòng sạch sẽ đấy, em đừng có lại gần căn phòng ở cuối hành lang là được” Tống Gia Linh nheo mày nói, không có ý định đuổi cô đi.
“Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro