Một ngày ở Ý
2024-11-10 10:49:53
Đau nhưng cũng không phải tới mức không thể chịu đựng nổi.
Tống Gia Tuệ lắc đầu, trên miệng vẫn cố nở nụ cười “Không cần đâu, á… sao anh lại vén váy của em?”
Hoàng Minh Huân không đợi để cô nói thêm, anh vén đuôi váy cô cao lên, đặt cô ngồi lên bậc thang, anh dùng lực tháo chiếc giày từ chân cô ra, chiếc giày như lôi cả một mảng da ra khỏi chân cô. Tống Gia Tuệ đau nhắm mắt nhắm mũi lại không nói được lời nào nữa.
Máu ở phần gót chân cũng chảy ra, nhìn vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy xót.
Berardi vội vàng nói “Để tôi cho người đi lấy thuốc”
“Không cần phiền phúc vậy đâu…” Tống Gia Tuệ lắc đầu “Tối về tôi đeo dép lông mềm, vài ngày sau là không sao cả”.
Hoàng Minh Huân đột nhiên một tay đỡ cô, tay kia ấn vào trán cô nói “Em có phải phụ nữ không hả, mang giày cao gót mà thành ra thế này”.
Tống Gia Tuệ hất hàm nhìn thẳng vào mắt anh “Lẽ nào anh lại chụp ảnh cưới với một người đàn ông à?”
“Lại cãi nữa?” Anh đang định lấy tay gõ vào đầu cô thì Tống Gia Tuệ rụt cổ nhắm mắt nghiêm đầu về phía sau. Hoàng Minh Huân thấy vậy anh khẽ cười, sau đó lôi cô lại gần mình ôm vào lòng, nói “Hôm nay không cần chụp nữa, lát nữa bôi thuốc cho em, để lại sẹo sẽ không đẹp chút nào cả!”
Theo kế hoạch thì chụp xong ảnh cưới sẽ bay trở về Thành phố H vào sáng ngày hôm sau. Vốn dĩ Hoàng Minh Huân còn muốn có một đêm tân hôn ngọt ngào, nhưng buổi tối anh bôi thuốc cho Tống Gia Tuệ thì cô đã dựa vào ghế sô pha ngủ say lúc nào không biết, chắc sấm đánh cũng không biết, thiếu chút nữa còn chảy cả nước miếng ra ngoài.
Hoàng Minh Huân ngồi yên lặng nhìn Tống Gia Tuệ chìm sâu trong giấc ngủ một lúc lâu, anh còn lấy gối ra dựa vào ghế để đỡ lấy cô, cho tới khi cô quay người đổi tư thế mới chịu bỏ cô ra.
[…]
Sáng ngày hôm sau, Tống Gia Tuệ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại kéo dài. Khi mở mắt ra đã nhìn thấy Hoàng Minh Huân đang cầm lấy chiếc điện thoại.
Căn phòng vào buổi sáng vô cùng yên lặng, cô nghe rõ tiếng người nói trong điện thoại “Thiếu gia, khi nào cậu về tới?”
Hoàng Minh Huân chưa trả lời ngay mà quay đầu nhìn cô. Trong giây phút đó Tống Gia Tuệ cảm nhận được mong muốn của anh trong ánh mắt, lấy chăn quấn chặt lấy người trùm kín đầu, lăn về phía giường bên kia để cách xa anh một chút.
“Ngày mai sẽ tới” Hoàng Minh Huân chỉ nói nhanh một câu rồi tắt máy luôn.
“Em mà còn lăn nữa là ngã xuống đất bay giờ!”
Tống Gia Tuệ trốn trong chăn, miệng cắn ngón tay, toàn thân bỗng nhiên run lên, không dám động đậy, rất nhanh sau đó một cơ thể ấm áp tiến tới từ phía sau cô, bàn tay to lớn luồn vào chăn, rồi luồn qua bộ đồ ngủ chạm vào người cô. Trên môi khẽ nở nụ cười nguy hiểm.
Cô rùng mình, lắp ba lắp bắp nói: “Em… em nhớ ra là chân em vẫn còn đau… hay là…, em có thể đi bôi ít thuốc vào không?”
Hoàng Minh Huân nhanh chóng tiến cả thân mình tới sát người cô, ép cô không động đậy được thêm.
Tống Gia Tuệ thử làm thủ tiêu ham muốn của anh, đem hai tay chắn trước ngực, cố nói thêm “Hôm qua chúng ta đã mệt cả một ngày rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi, ngộ nhỡ cơ thể anh đột nhiên lại làm sao thì em sẽ hối hận lắm”.
Ánh mắt Hoàng Minh Huân không chớp nhìn Tống Gia Tuệ, đột nhiên anh cười “Cơ thể anh ốm yếu thế à?”
Tống Gia Tuệ không nói gì chỉ nuốt nước bọt.
“Ha ha!” Bàn tay Hoàng Minh Huân lại luồn qua chăn, rồi nhanh chóng lật một góc chăn ra, tiếp tục luồn vào người cô qua bộ đồ ngủ “Em có hối hận khi lấy một người với thân thể ốm yếu như anh không? Hả?”
Tống Gia Tuệ cảm thấy sau lưng buồn buồn lành lạnh, cô hơi run nói “Không… không phải… ý em muốn nói đây không phải nhà chúng ta, anh không nhẫn tâm đến nỗi thời gian đi chơi lại cho em nằm suốt trên giường chứ?”
Hoàng Minh Huân cười lớn, không cho Tống Gia Tuệ có cơ hội chống lại, tay anh nắm chắc lấy hai cổ tay cô ghì xuống ngang với đầu. Anh cúi xuống hôn mãnh liệt lên môi cô, một nụ hôn với tất cả niềm đam mê trong từng hơi thở.
Tống Gia Tuệ tới lời nói phản kháng cũng không nói được ra, chỉ có thể cựa quậy cơ thể cho thấy việc không bằng lòng, cô liên tục quay đầu hết bên này tới bên kia đến khi anh lưu luyến buông ra.
“Tất nhiên chồng em không nhẫn tâm đến vậy, hôm nay đưa em đến chỗ Carlo xem thử”.
Tống Gia Tuệ chẳng giấu được hào hứng khi sắp gặp thần tượng, vội vàng chuẩn bị thật nhanh cùng anh đến đó.
Xem hết cả buổi sáng, Hoàng Minh Huân có đôi lúc còn phải làm phiên dịch viên bất đắc dĩ cho Tống Gia Tuệ vì cô không biết tiếng Ý, tiếng Anh thì cũng chẳng phải rất thông thạo nên có những điều Carlo nói cô nghe không hiểu được.
Khi chuẩn bị ra về Carlo tặng cô một chiếc váy dạ hội xem như quà gặp mặt, ông ấy còn nói nếu sau này có cơ hội sẽ hợp tác cùng Công ty của cô. Đó có thể chỉ là vài lời xã giao nhưng Tống Gia Tuệ cũng rất vui rồi. Có điều, chiếc váy đó… Hoàng Minh Huân chắc chỉ để cô mặc ở nhà cho anh xem vì nó quá quyến rũ, hơn nữa là mấy đường cắt xẻ ở ngực, ở eo vô cùng táo bạo.
Buổi chiều, Hoàng Minh Huân tiếp tục đưa cô đến xem một trong những biểu tượng ở Ý là tháp nghiêng Pisa. Hai người cùng nắm tay đi dạo phố trong không khí mùa thu mát mẻ ở Châu u đúng là cảm giác thật tuyệt vời. Hơn nữa nơi này không ai biết họ là ai, cô có thể thoải mái thể hiện tình cảm của mình với anh mà chẳng bị người khác soi mói.
Tống Gia Tuệ còn được đến đài phun nước Trevi Fountain trước khi về nữa. Hoàng Minh Huân nói với cô ở đây có một truyền thuyết rằng nếu ai đó muốn trở lại thành Rome lần nữa, rất đơn giản chỉ cần ném một đồng xu xuống nước, để điều ước này thực sự linh nghiệm thì người đó phải quay lưng lại và tung đồng xu bằng tay phải qua vai trái. Cô đã làm theo và hy vọng rằng sau này dù đi bất kì đâu cũng vẫn có anh bên cạnh.
Cũng trong tối hôm đó, hai người cùng nhau ngồi máy bay trở về nước. Đến bây giờ cô mới nhớ ra một chuyện, kích động vỗ vào người bên cạnh một cái, người nhận hậu quả không ai khác là Hoàng Minh Huân.
“Chẳng phải chú đang ở Châu Âu sao? Cũng một tháng rồi chúng ta chưa gặp chú, anh không sắp xếp thăm chú một chút sao?”
Hoàng Minh Huân nheo mày, hoá ra là vì chuyện này nhưng dù gì đi nữa cũng không nên đột nhiên tác động vật lý vào anh như vậy chứ.
“Anh gọi báo với chú chúng ta chụp ảnh cưới ở Ý trước đó rồi cũng có nói sẽ ghé qua chỗ chú một chuyến nhưng chú bảo không cần, mới có một tháng không cần phải nhớ chú đến vậy đâu, hai chúng ta thoải mái xem như tuần trăng mật vậy”.
Tuần… tuần trăng mật? Hoá ra anh đã lo hết mọi thứ rồi…
[…]
Tống Gia Tuệ trước đó có đăng một đoạn video cảnh đường phố nước Ý với tâm trạng vô cùng hào hứng. Lục Nhã Vy đã bảo cô khi nào về kể chuyện cho cô ấy nghe, hai người đã hẹn nhau ở một phòng riêng tại nhà hàng gần trường Đại học H.
Đợi tới khi cô đến nhà hàng, báo phòng đã đặt, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình dẫn cô đi nhưng trước khi đi, nhân viên phục vụ lại nhìn cô đầy tò mò.
Tống Gia Tuệ cảm thấy có gì đó rất kì lạ.
Vừa mở cửa phòng bước vào, Lục Nhã Vy nhìn cô cười tươi rói một phần vì vui nhưng biểu cảm thì không chỉ phải vậy, cô bạn trêu “Tuệ, cậu đúng là thương chồng cậu thật đấy”.
Tống Gia Tuệ đơ người ra sau đó nói với vẻ rất nghiêm túc “Đúng vậy, mình không thương chồng mình thì thương ai?”
Tống Gia Tuệ lắc đầu, trên miệng vẫn cố nở nụ cười “Không cần đâu, á… sao anh lại vén váy của em?”
Hoàng Minh Huân không đợi để cô nói thêm, anh vén đuôi váy cô cao lên, đặt cô ngồi lên bậc thang, anh dùng lực tháo chiếc giày từ chân cô ra, chiếc giày như lôi cả một mảng da ra khỏi chân cô. Tống Gia Tuệ đau nhắm mắt nhắm mũi lại không nói được lời nào nữa.
Máu ở phần gót chân cũng chảy ra, nhìn vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy xót.
Berardi vội vàng nói “Để tôi cho người đi lấy thuốc”
“Không cần phiền phúc vậy đâu…” Tống Gia Tuệ lắc đầu “Tối về tôi đeo dép lông mềm, vài ngày sau là không sao cả”.
Hoàng Minh Huân đột nhiên một tay đỡ cô, tay kia ấn vào trán cô nói “Em có phải phụ nữ không hả, mang giày cao gót mà thành ra thế này”.
Tống Gia Tuệ hất hàm nhìn thẳng vào mắt anh “Lẽ nào anh lại chụp ảnh cưới với một người đàn ông à?”
“Lại cãi nữa?” Anh đang định lấy tay gõ vào đầu cô thì Tống Gia Tuệ rụt cổ nhắm mắt nghiêm đầu về phía sau. Hoàng Minh Huân thấy vậy anh khẽ cười, sau đó lôi cô lại gần mình ôm vào lòng, nói “Hôm nay không cần chụp nữa, lát nữa bôi thuốc cho em, để lại sẹo sẽ không đẹp chút nào cả!”
Theo kế hoạch thì chụp xong ảnh cưới sẽ bay trở về Thành phố H vào sáng ngày hôm sau. Vốn dĩ Hoàng Minh Huân còn muốn có một đêm tân hôn ngọt ngào, nhưng buổi tối anh bôi thuốc cho Tống Gia Tuệ thì cô đã dựa vào ghế sô pha ngủ say lúc nào không biết, chắc sấm đánh cũng không biết, thiếu chút nữa còn chảy cả nước miếng ra ngoài.
Hoàng Minh Huân ngồi yên lặng nhìn Tống Gia Tuệ chìm sâu trong giấc ngủ một lúc lâu, anh còn lấy gối ra dựa vào ghế để đỡ lấy cô, cho tới khi cô quay người đổi tư thế mới chịu bỏ cô ra.
[…]
Sáng ngày hôm sau, Tống Gia Tuệ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại kéo dài. Khi mở mắt ra đã nhìn thấy Hoàng Minh Huân đang cầm lấy chiếc điện thoại.
Căn phòng vào buổi sáng vô cùng yên lặng, cô nghe rõ tiếng người nói trong điện thoại “Thiếu gia, khi nào cậu về tới?”
Hoàng Minh Huân chưa trả lời ngay mà quay đầu nhìn cô. Trong giây phút đó Tống Gia Tuệ cảm nhận được mong muốn của anh trong ánh mắt, lấy chăn quấn chặt lấy người trùm kín đầu, lăn về phía giường bên kia để cách xa anh một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngày mai sẽ tới” Hoàng Minh Huân chỉ nói nhanh một câu rồi tắt máy luôn.
“Em mà còn lăn nữa là ngã xuống đất bay giờ!”
Tống Gia Tuệ trốn trong chăn, miệng cắn ngón tay, toàn thân bỗng nhiên run lên, không dám động đậy, rất nhanh sau đó một cơ thể ấm áp tiến tới từ phía sau cô, bàn tay to lớn luồn vào chăn, rồi luồn qua bộ đồ ngủ chạm vào người cô. Trên môi khẽ nở nụ cười nguy hiểm.
Cô rùng mình, lắp ba lắp bắp nói: “Em… em nhớ ra là chân em vẫn còn đau… hay là…, em có thể đi bôi ít thuốc vào không?”
Hoàng Minh Huân nhanh chóng tiến cả thân mình tới sát người cô, ép cô không động đậy được thêm.
Tống Gia Tuệ thử làm thủ tiêu ham muốn của anh, đem hai tay chắn trước ngực, cố nói thêm “Hôm qua chúng ta đã mệt cả một ngày rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi, ngộ nhỡ cơ thể anh đột nhiên lại làm sao thì em sẽ hối hận lắm”.
Ánh mắt Hoàng Minh Huân không chớp nhìn Tống Gia Tuệ, đột nhiên anh cười “Cơ thể anh ốm yếu thế à?”
Tống Gia Tuệ không nói gì chỉ nuốt nước bọt.
“Ha ha!” Bàn tay Hoàng Minh Huân lại luồn qua chăn, rồi nhanh chóng lật một góc chăn ra, tiếp tục luồn vào người cô qua bộ đồ ngủ “Em có hối hận khi lấy một người với thân thể ốm yếu như anh không? Hả?”
Tống Gia Tuệ cảm thấy sau lưng buồn buồn lành lạnh, cô hơi run nói “Không… không phải… ý em muốn nói đây không phải nhà chúng ta, anh không nhẫn tâm đến nỗi thời gian đi chơi lại cho em nằm suốt trên giường chứ?”
Hoàng Minh Huân cười lớn, không cho Tống Gia Tuệ có cơ hội chống lại, tay anh nắm chắc lấy hai cổ tay cô ghì xuống ngang với đầu. Anh cúi xuống hôn mãnh liệt lên môi cô, một nụ hôn với tất cả niềm đam mê trong từng hơi thở.
Tống Gia Tuệ tới lời nói phản kháng cũng không nói được ra, chỉ có thể cựa quậy cơ thể cho thấy việc không bằng lòng, cô liên tục quay đầu hết bên này tới bên kia đến khi anh lưu luyến buông ra.
“Tất nhiên chồng em không nhẫn tâm đến vậy, hôm nay đưa em đến chỗ Carlo xem thử”.
Tống Gia Tuệ chẳng giấu được hào hứng khi sắp gặp thần tượng, vội vàng chuẩn bị thật nhanh cùng anh đến đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem hết cả buổi sáng, Hoàng Minh Huân có đôi lúc còn phải làm phiên dịch viên bất đắc dĩ cho Tống Gia Tuệ vì cô không biết tiếng Ý, tiếng Anh thì cũng chẳng phải rất thông thạo nên có những điều Carlo nói cô nghe không hiểu được.
Khi chuẩn bị ra về Carlo tặng cô một chiếc váy dạ hội xem như quà gặp mặt, ông ấy còn nói nếu sau này có cơ hội sẽ hợp tác cùng Công ty của cô. Đó có thể chỉ là vài lời xã giao nhưng Tống Gia Tuệ cũng rất vui rồi. Có điều, chiếc váy đó… Hoàng Minh Huân chắc chỉ để cô mặc ở nhà cho anh xem vì nó quá quyến rũ, hơn nữa là mấy đường cắt xẻ ở ngực, ở eo vô cùng táo bạo.
Buổi chiều, Hoàng Minh Huân tiếp tục đưa cô đến xem một trong những biểu tượng ở Ý là tháp nghiêng Pisa. Hai người cùng nắm tay đi dạo phố trong không khí mùa thu mát mẻ ở Châu u đúng là cảm giác thật tuyệt vời. Hơn nữa nơi này không ai biết họ là ai, cô có thể thoải mái thể hiện tình cảm của mình với anh mà chẳng bị người khác soi mói.
Tống Gia Tuệ còn được đến đài phun nước Trevi Fountain trước khi về nữa. Hoàng Minh Huân nói với cô ở đây có một truyền thuyết rằng nếu ai đó muốn trở lại thành Rome lần nữa, rất đơn giản chỉ cần ném một đồng xu xuống nước, để điều ước này thực sự linh nghiệm thì người đó phải quay lưng lại và tung đồng xu bằng tay phải qua vai trái. Cô đã làm theo và hy vọng rằng sau này dù đi bất kì đâu cũng vẫn có anh bên cạnh.
Cũng trong tối hôm đó, hai người cùng nhau ngồi máy bay trở về nước. Đến bây giờ cô mới nhớ ra một chuyện, kích động vỗ vào người bên cạnh một cái, người nhận hậu quả không ai khác là Hoàng Minh Huân.
“Chẳng phải chú đang ở Châu Âu sao? Cũng một tháng rồi chúng ta chưa gặp chú, anh không sắp xếp thăm chú một chút sao?”
Hoàng Minh Huân nheo mày, hoá ra là vì chuyện này nhưng dù gì đi nữa cũng không nên đột nhiên tác động vật lý vào anh như vậy chứ.
“Anh gọi báo với chú chúng ta chụp ảnh cưới ở Ý trước đó rồi cũng có nói sẽ ghé qua chỗ chú một chuyến nhưng chú bảo không cần, mới có một tháng không cần phải nhớ chú đến vậy đâu, hai chúng ta thoải mái xem như tuần trăng mật vậy”.
Tuần… tuần trăng mật? Hoá ra anh đã lo hết mọi thứ rồi…
[…]
Tống Gia Tuệ trước đó có đăng một đoạn video cảnh đường phố nước Ý với tâm trạng vô cùng hào hứng. Lục Nhã Vy đã bảo cô khi nào về kể chuyện cho cô ấy nghe, hai người đã hẹn nhau ở một phòng riêng tại nhà hàng gần trường Đại học H.
Đợi tới khi cô đến nhà hàng, báo phòng đã đặt, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình dẫn cô đi nhưng trước khi đi, nhân viên phục vụ lại nhìn cô đầy tò mò.
Tống Gia Tuệ cảm thấy có gì đó rất kì lạ.
Vừa mở cửa phòng bước vào, Lục Nhã Vy nhìn cô cười tươi rói một phần vì vui nhưng biểu cảm thì không chỉ phải vậy, cô bạn trêu “Tuệ, cậu đúng là thương chồng cậu thật đấy”.
Tống Gia Tuệ đơ người ra sau đó nói với vẻ rất nghiêm túc “Đúng vậy, mình không thương chồng mình thì thương ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro