Định Mệnh Đời Anh

Thông báo kết h...

2024-11-10 10:49:53

Bên này Tống Gia Tuệ về phòng liền vùi đầu trên giường đến tận chiều hôm sau, Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ phải kéo dữ lắm cô mới mệt mỏi đứng dậy đi ăn. Từ trưa hôm qua đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng cộng thêm việc vừa ngủ dậy khiến mặt cô bơ phờ hẳn.

Cả ba đi ăn ở một quán bánh canh lề đường quen thuộc gần trường Đại học H, không ngờ cô bán bánh canh còn nhớ bọn họ từng hay đến ăn.

“Lâu rồi cô mới thấy mấy đứa cùng nhau đến ăn như vậy đấy!” Cô bán bánh canh niềm nở chào hỏi, “Vẫn như cũ đúng không nào?”

“Vâng ạ!”

Lúc mang bánh canh ra bàn, cô còn quan tâm hỏi han đến cả Đặng Thanh Thanh “Con bé không ăn hành hôm nay không đến sao? Nhắc mới nhớ gần đây cô không thấy con bé đến quán cà phê bên kia đường làm việc nữa”.

Đặng Thanh Thanh nghỉ việc ở quán cà phê sao? Nhưng mà từ lúc nào? Rõ ràng lúc trước cô ấy rất trân trọng việc làm thêm ở đó mà.

“Dạ bọn cháu cũng không biết ạ…”, Lục Nhã Vy lễ phép trả lời cô bán bánh canh, chưa kịp hỏi thêm gì lại có thêm khách vào quán, cô phải đi làm cho người ta.

Gần đây Tống Gia Tuệ lấy chồng rồi liền ít ở kí túc xá, Liễu Giai Kỳ thì mới từ nước ngoài về, kể ra người gần Đặng Thanh Thanh nhất là Lục Nhã Vy.

Rõ ràng lúc trước Đặng Thanh Thanh từng nói quán cà phê đó có anh quản lý tốt bụng mà còn lương, thưởng còn cao hơn nhiều chỗ nữa, không dại gì mà nghỉ làm. Vậy mà bây giờ… tại sao không nghe cô ấy nhắc gì về vấn đề nghỉ việc?

Nhưng rồi những thắc mắc cũng được gạt qua một bên, giờ no bụng trước đã.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ăn xong cảm giác mệt mỏi của Tống Gia Tuệ cũng đỡ hơn vậy mà trên đường về phòng lại gặp ngay cảnh Tống Gia Linh đầu dựa vào vai,tay ôm lấy eo Trần Nam như kiểu cả người muốn được gắn vào người anh ta vậy.

Cô tự hỏi hai người này ở đây muốn canh mình sao? Cái gì mà như âm hồn bất tán vậy, kí túc xá lại nằm trong khuôn viên trường, cứ ra khỏi là gặp.

Đúng là ảnh hưởng tâm trạng! Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ quyết định kéo cô đi đường khác, vì chỉ cần nhìn thấy hai kẻ đó thôi cũng chướng mắt thật, nhưng đời đâu dễ dàng như vậy. Tống Gia Linh nhìn thấy họ nên cố tình nắm tay Trần Nam đến gây chuyện.

“Tuệ!” Tống Gia Linh cười rạng rỡ chào cô.

Lần nãy Lục Nhã Vy lại ra mặt giúp cô “Kêu kêu cái đầu cô đấy! Con người mà chứ có phải vong đâu mà cứ lảng vảng trước mặt bọn tôi suốt ngày thế!”.

“Cô…” Tống Gia Linh nghẹn họng, vốn muốn khoe hạnh phúc với Tống Gia Tuệ cứ gặp mấy người bạn của cô làm cho không nói được gì, đúng là tức không chịu được.

“Hai người có thôi ám tôi không hả?” Cô liếc Trần Nam một cái “Tên người yêu chẳng ra gì tôi xài chán rồi nên vứt cho chị, bản thiết kế của tôi chị cũng ăn cắp, vậy chị còn muốn cái gì nữa hả?”

“Tống Gia Tuệ! Gia Linh là chị gái cô, sao cô có thể ăn nói như vậy chứ? Có biết cách tôn trọng người khác không đấy?” Trần Nam tức giận lườm cô, cười lạnh lùng: “Cô ấy được ra nước ngoài học tập và bồi dưỡng, thực lực đều được công nhận, lẽ nào lại giở trò hãm hại cô à?”

Ánh mắt Tống Gia Linh sáng lên vẻ dương dương tự đắc, rồi lại nhanh chóng được thay thế bằng hình ảnh người chị biết điều: “Bỏ đi Nam Nam à, dù gì đấy cũng là em gái em, thua em chắc cũng có chút không can tâm tình nguyện, như thế cũng là bình thường, đã thế, em lại còn,…lại còn ở bên cạnh anh thế này. Thôi, vì tương lai của chúng ta, những điều này em đều chấp nhận hết!”

“Anh có dùng não để suy nghĩ không đấy! Người đi học ở nước ngoài là có thực lực hơn à? Đề cao người ta như vậy sao hai người không ở bên đấy luôn đi, về đây làm gì ảnh hưởng chất lượng không khí” Liễu Giai Kỳ nãy giờ không lên tiếng nhưng thật sự thấy chướng mắt liền nói những lời đả kích đến lòng tự trọng của Trần Nam.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Là người ta lòng dạ hẹp hòi, đầu óc nông cạn, không liên quan gì tới em cả!” Trần Nam mặc dù tức đến muốn phát điên nhưng lại cố tình ra vẻ chiều chuộng Tống Gia Linh.

Nhìn cảnh này, không chỉ Tống Gia Tuệ mà Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ cũng cảm thấy ớn lạnh, ghê tởm.

“Vâng! Dù gì chúng ta cũng sắp kết hôn, con bé cũng phải gọi anh một tiếng “anh rể” nên cái gì khoan dung được cứ khoan dung, con bé cũng còn trẻ chưa trải đời nhiều”.

Nghe câu hai người sắp kết hôn Tống Gia Tuệ sững sờ một chút, nhanh như vậy sao?

Hai năm, từ lúc quen biết tới yêu thương, cho tới khi chia tay. Nghĩ kỹ lại thì thấy thời gian đó vừa dài mà cũng vừa ngắn, nhưng hiện thực này đã nói với cô rằng, cho dù thời gian có dài hơn đi chăng nữa, thì cũng sẽ chẳng thể nào vượt qua được cái thực tại vốn dĩ khốc liệt này.

Cô sớm đã kết hôn với Hoàng Minh Huân, giờ đã là người phụ nữ đã có chồng. Trần Nam cũng phải có gia đình riêng, cũng sẽ cưới vợ mà sao lúc này cô không biết nói gì nữa.

Hóa ra Trần Nam đối với Tống Gia Linh là thật lòng? Vậy lúc đối với cô thì sao? Chỉ là cố diễn cho cô xem thôi? Làm vậy để làm gì?

Câu trả lời bây giờ không quan trọng nữa vì giờ cô đã không còn tí tình cảm nào với anh ta.

Tống Gia Tuệ cười trừ, không muốn tiếp tục đối đầu với Tống Gia Linh nữa. Hai người qua lại với nhau sau lưng cô, lập kế hoạch ăn cắp bản thiết kế thì ắt hẳn đã chuẩn bị chu đáo những nguy cơ có thể xảy ra… Cô mệt rồi, không muốn tiếp tục tranh giành đấu đá nữa.

“Chúc mừng hai người, đám cưới hạnh phúc!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Định Mệnh Đời Anh

Số ký tự: 0