Tôi sợ mất vợ
2024-11-10 10:49:53
Tống Gia Tuệ ngây ngốc nhìn nơi cửa nhà tắm đang đóng một lúc mới hoàn
hồn lại, cô còn phải trang điểm lại một chút, còn làm tóc nữa… chần chừ
thêm chút nữa chắc không kịp mất. Nhưng có lẽ cô nghĩ nhiều rồi, đợi cô
xong xuôi hơn 10 phút Hoàng Minh Huân mới từ nhà tắm với bộ vest cùng
tông màu với cô bước ra. Trên tóc còn vương vài giọt nước, trong quyến
rũ thật!
“Sao hả? Tôi biết mình đẹp trai rồi nhưng em không cần ngơ ra như vậy chứ?” Hoàng Minh Huân nhìn cô như vậy liền bật cười, từ nay về sau hình ảnh này cô còn thấy nhiều mà, không cần phải thể hiện sự si mê đó đâu.
Tự luyến! Từ đầu tiên trong đầu cô hiện ra khi nghe anh nói như vậy, nhớ lần đầu đến phòng cô, Hoàng Minh Huân nói chuyện lạnh lùng như tảng băng trôi vậy, thế mà bây giờ lại như biến thành một con người khác, còn biết đùa nữa chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phủ nhận được anh đẹp trai thật!
“Anh… có mang đồ theo luôn hả?” Tống Gia Tuệ cố tình chuyển chủ đề, không muốn trả lời câu đáng xấu hổ như thế.
“Là tôi bảo người mang đến, em không thiếu đàn ông như vậy nếu không đi theo tôi sợ sẽ mất vợ” Hoàng Minh Huân nói nửa thật nửa đùa song đến bản thân còn không biết chứa bao nhiêu tình cảm trong đó.
Tống Gia Tuệ thầm mắng người gì đâu mà hay để bụng như vậy, mấy lời đó là do lúc cô nóng nảy không kiềm chế được mồm mới nói ra thôi mà. Cô thở dài bất lực, “Được rồi! Để em sấy tóc giúp anh. Trời đang chuyển lạnh nếu để tóc ướt như vậy rất dễ bị cảm”.
Hoàng Minh Huân lại tỏ vẻ hờn dỗi, “Ở đây không có chú!”, ý anh là ở đây không có chú, cô không cần phải quan tâm anh như thế.
Cô đi lấy máy sấy được khách sạn chuẩn bị sẵn, lại ngồi trên giường, Hoàng Minh Huân cũng ngoan ngoãn lại ngồi xuống cho cô tùy ý nghịch tóc mình. Vì dáng người khá to lớn nên cho dù có quỳ trên giường cô cũng không thể thuận tiện thực hiện động tác được.
“Anh có thể thấp xuống một chút không? Ăn gì mà cao thế không biết!”
Như ý cô, anh cúi thấp xuống đưa mắt nhìn sang, nói “Ăn em!”
Lời nói đó làm hai má cô ửng thêm sắc hồng, ngượng ngùng đấm vào vai anh một cái.
Anh phát hiện hình như cô vợ vô tâm của mình rất thích tác động vật lý vào người anh thì phải, dù làm cô vui, buồn, hay không vui không buồn gì cũng bị đấm… Không biết làm như vậy tay cô có đau không? Đúng là đàn ông phải cam chịu mà, liệu đây có được xem như bạo lực gia đình không?
[…]
Chuẩn bị xong, hai người chẳng có tí hứng thú nào xuống sảnh khách sạn tham dự tiệc rượu. Tống Gia Tuệ vì hôn lễ của chị gái không thể không đi, còn anh… đơn giản là đi cùng cô.
Bước vào thang máy, Hoàng Minh Huân nói “Em tạm thời cứ ở kí túc xá hoặc chuyển đồ sang chung cư ở mấy ngày, chừng nào tôi nói có thể em hẳn về nhà”.
“Liên quan đến chú hả?”, Hoàng lão gia là người đầu tiên và duy nhất cô có thể nghĩ tới, cô lại làm sai gì nữa rồi sao?
Anh gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói thêm “Mật khẩu chung cư… à, ngày mai đổi thành sinh nhật em. Còn đồ dùng em cần gì cứ đến trung tâm thương mại mua, lúc nãy em đi tắm tôi đã để thẻ vào túi em rồi”.
Chắc có lẽ chú không muốn có sự xuất hiện của Hoàng Minh Huân trước truyền thông, vậy mà… vì chút lợi ích mà cô làm nó loạn lên rồi. Anh không để cô về nhà vì muốn bảo vệ cô sao? Nghĩ như vậy Tống Gia Tuệ liền ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, không khỏi cảm động trong lòng.
Khi sáng cũng có ít nhân vật có máu mặt xuất hiện nhưng nhờ báo chí đưa tin có sự xuất hiện của Hoàng Minh Huân ở đây
Tống Gia Linh đã mượn TD để mời không ít nhân vật tầm cỡ đến hôn lễ, nhà họ Trần cũng xem như có chút tiếng tăm ở thành phố này nên cũng có gửi thiệp cho một số nhân vật máu mặt, nhưng sáng nay chỉ thấy một số ít người đến. Bây giờ không biết nắm bắt thông tin như nào mà biết có sự xuất hiện của Hoàng Minh Huân, mấy người đó liền thi nhau kéo đến đông đủ làm cho Tống Tiến Thành cũng thu được kha khá lợi ích từ cái tên của cháu rể.
Hàng loạt người đến với mong muốn công ty của họ có cơ hội được HJ để ý đến, ban đầu Hoàng Minh Huân cũng hờ hững tiếp vài người để Tống Gia Tuệ đi ăn chút gì đó lót dạ. Sau đó thấy cô ăn xong đứng một góc uống rượu bèn trực tiếp từ chối tất cả, “Hôm nay tôi đi dự hôn lễ chứ không phải để bàn chuyện làm ăn, nếu ai còn tiếp tục mời rượu tôi và nói mấy lời không đâu vào đâu thì đừng bao giờ đến bàn một hợp đồng nào với HJ cả”.
Nói xong anh trực tiếp sải bước đến góc tường mà cô đang đứng trong sự tiếc nuối của biết bao nhiêu người. Đến khi sắp tàn tiệc thư kí Nhạc có gọi đến Hoàng Minh Huân mới luyến tiếc rời khỏi chỗ cô, đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.
Đợi tới khi tiệc rượu đã tàn vẫn không thấy anh trở lại, Tống Gia Tuệ gửi tin nhắn cho anh bảo mình sẽ lên phòng trước. Không ngờ Tống Gia Linh bước đi hơi loạng choạng lại đến tìm cô, không nói một lời nào mà đã giáng cho Tống Gia Tuệ một cái tát hằn cả năm ngón tay lên mặt “Cô đúng là cái đồ rẻ tiền! Có phải đang hả hê lắm khi làm nhục tôi không hả?”
Tống Gia Tuệ không ngờ rằng tự nhiên mình lại bị tát như vậy, lảo đảo suýt nữa thì ngã dúi dụi xuống, vội vàng bám vào được cánh cửa, mười phần phẫn nộ “Cô bị điên đấy à?”
“Sao hả? Tôi biết mình đẹp trai rồi nhưng em không cần ngơ ra như vậy chứ?” Hoàng Minh Huân nhìn cô như vậy liền bật cười, từ nay về sau hình ảnh này cô còn thấy nhiều mà, không cần phải thể hiện sự si mê đó đâu.
Tự luyến! Từ đầu tiên trong đầu cô hiện ra khi nghe anh nói như vậy, nhớ lần đầu đến phòng cô, Hoàng Minh Huân nói chuyện lạnh lùng như tảng băng trôi vậy, thế mà bây giờ lại như biến thành một con người khác, còn biết đùa nữa chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phủ nhận được anh đẹp trai thật!
“Anh… có mang đồ theo luôn hả?” Tống Gia Tuệ cố tình chuyển chủ đề, không muốn trả lời câu đáng xấu hổ như thế.
“Là tôi bảo người mang đến, em không thiếu đàn ông như vậy nếu không đi theo tôi sợ sẽ mất vợ” Hoàng Minh Huân nói nửa thật nửa đùa song đến bản thân còn không biết chứa bao nhiêu tình cảm trong đó.
Tống Gia Tuệ thầm mắng người gì đâu mà hay để bụng như vậy, mấy lời đó là do lúc cô nóng nảy không kiềm chế được mồm mới nói ra thôi mà. Cô thở dài bất lực, “Được rồi! Để em sấy tóc giúp anh. Trời đang chuyển lạnh nếu để tóc ướt như vậy rất dễ bị cảm”.
Hoàng Minh Huân lại tỏ vẻ hờn dỗi, “Ở đây không có chú!”, ý anh là ở đây không có chú, cô không cần phải quan tâm anh như thế.
Cô đi lấy máy sấy được khách sạn chuẩn bị sẵn, lại ngồi trên giường, Hoàng Minh Huân cũng ngoan ngoãn lại ngồi xuống cho cô tùy ý nghịch tóc mình. Vì dáng người khá to lớn nên cho dù có quỳ trên giường cô cũng không thể thuận tiện thực hiện động tác được.
“Anh có thể thấp xuống một chút không? Ăn gì mà cao thế không biết!”
Như ý cô, anh cúi thấp xuống đưa mắt nhìn sang, nói “Ăn em!”
Lời nói đó làm hai má cô ửng thêm sắc hồng, ngượng ngùng đấm vào vai anh một cái.
Anh phát hiện hình như cô vợ vô tâm của mình rất thích tác động vật lý vào người anh thì phải, dù làm cô vui, buồn, hay không vui không buồn gì cũng bị đấm… Không biết làm như vậy tay cô có đau không? Đúng là đàn ông phải cam chịu mà, liệu đây có được xem như bạo lực gia đình không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[…]
Chuẩn bị xong, hai người chẳng có tí hứng thú nào xuống sảnh khách sạn tham dự tiệc rượu. Tống Gia Tuệ vì hôn lễ của chị gái không thể không đi, còn anh… đơn giản là đi cùng cô.
Bước vào thang máy, Hoàng Minh Huân nói “Em tạm thời cứ ở kí túc xá hoặc chuyển đồ sang chung cư ở mấy ngày, chừng nào tôi nói có thể em hẳn về nhà”.
“Liên quan đến chú hả?”, Hoàng lão gia là người đầu tiên và duy nhất cô có thể nghĩ tới, cô lại làm sai gì nữa rồi sao?
Anh gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói thêm “Mật khẩu chung cư… à, ngày mai đổi thành sinh nhật em. Còn đồ dùng em cần gì cứ đến trung tâm thương mại mua, lúc nãy em đi tắm tôi đã để thẻ vào túi em rồi”.
Chắc có lẽ chú không muốn có sự xuất hiện của Hoàng Minh Huân trước truyền thông, vậy mà… vì chút lợi ích mà cô làm nó loạn lên rồi. Anh không để cô về nhà vì muốn bảo vệ cô sao? Nghĩ như vậy Tống Gia Tuệ liền ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, không khỏi cảm động trong lòng.
Khi sáng cũng có ít nhân vật có máu mặt xuất hiện nhưng nhờ báo chí đưa tin có sự xuất hiện của Hoàng Minh Huân ở đây
Tống Gia Linh đã mượn TD để mời không ít nhân vật tầm cỡ đến hôn lễ, nhà họ Trần cũng xem như có chút tiếng tăm ở thành phố này nên cũng có gửi thiệp cho một số nhân vật máu mặt, nhưng sáng nay chỉ thấy một số ít người đến. Bây giờ không biết nắm bắt thông tin như nào mà biết có sự xuất hiện của Hoàng Minh Huân, mấy người đó liền thi nhau kéo đến đông đủ làm cho Tống Tiến Thành cũng thu được kha khá lợi ích từ cái tên của cháu rể.
Hàng loạt người đến với mong muốn công ty của họ có cơ hội được HJ để ý đến, ban đầu Hoàng Minh Huân cũng hờ hững tiếp vài người để Tống Gia Tuệ đi ăn chút gì đó lót dạ. Sau đó thấy cô ăn xong đứng một góc uống rượu bèn trực tiếp từ chối tất cả, “Hôm nay tôi đi dự hôn lễ chứ không phải để bàn chuyện làm ăn, nếu ai còn tiếp tục mời rượu tôi và nói mấy lời không đâu vào đâu thì đừng bao giờ đến bàn một hợp đồng nào với HJ cả”.
Nói xong anh trực tiếp sải bước đến góc tường mà cô đang đứng trong sự tiếc nuối của biết bao nhiêu người. Đến khi sắp tàn tiệc thư kí Nhạc có gọi đến Hoàng Minh Huân mới luyến tiếc rời khỏi chỗ cô, đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.
Đợi tới khi tiệc rượu đã tàn vẫn không thấy anh trở lại, Tống Gia Tuệ gửi tin nhắn cho anh bảo mình sẽ lên phòng trước. Không ngờ Tống Gia Linh bước đi hơi loạng choạng lại đến tìm cô, không nói một lời nào mà đã giáng cho Tống Gia Tuệ một cái tát hằn cả năm ngón tay lên mặt “Cô đúng là cái đồ rẻ tiền! Có phải đang hả hê lắm khi làm nhục tôi không hả?”
Tống Gia Tuệ không ngờ rằng tự nhiên mình lại bị tát như vậy, lảo đảo suýt nữa thì ngã dúi dụi xuống, vội vàng bám vào được cánh cửa, mười phần phẫn nộ “Cô bị điên đấy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro