Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại
Làm Nũng
Hương Tô Lật
2024-10-13 17:13:13
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, lập tức dắt tay Bảo Châu muốn đi xuống núi: “Đi, chúng ta đi tìm nhà của chú Vương ……”
Bảo Châu vội vàng lắc đầu, nói: “Em không có việc gì, anh Bảo Sơn, anh xem, em hôm nay cũng có thu hoạch!”
Cô bé nhanh tay đặt giỏ tre xuống, vô cùng cẩn thận đưa ra nói: “Quả táo to chưa này.”
“Nhưng mà em bị thương!”
Bảo Sơn căn bản không thèm nhìn quả táo, cậu kéo tay áo của Bảo Châu ra, liền thấy cánh tay cô có mấy chỗ trầy da, cậu lại ngồi xổm xuống kiểm tra cẳng chân cô, quả nhiên cũng có vài chỗ bị thương. Bảo Sơn đau lòng, đôi mắt phiếm hồng: “Tại sao lại bị thương nhiều như vậy? Là anh không tốt, đều là anh không tốt.”
Cậu gắt gao nắm lấy tay Bảo Châu nói: “Đi, anh đưa em tới trạm y tế.”
Bảo Châu lắc đầu, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đi, cô bé há miệng nhỏ nói: “Anh Bảo Sơn, em tự mình bị ngã, không hề liên quan gì đến anh. Anh đừng nghe bọn họ nói xằng nói bậy liền cảm thấy chính mình là ngôi sao chổi. Bọn họ là người xấu. Em không có việc gì, đây là chuyện nhỏ thôi, em rửa sạch là tốt rồi.”
Bảo Sơn khẽ mấp máy môi.
Thấy tay Bảo Sơn vẫn còn túm chặt tay mình, Bảo Châu liền ngồi trên mặt đất, ăn vạ: “Em thật sự không đau, anh, em không đi, em không đi đâu!”
Bảo Sơn: “Đừng ngồi dưới đất, trên mặt đất lạnh.”
Bảo Châu mềm mại nhỏ giọng nói: “Anh không được đưa em tới trạm y tế đâu đấy.”
Cô bé vô cùng kiên định nói: “Em không muốn đi.”
Cô lại lay động cánh tay Bảo Sơn, không ngừng làm nũng: “Anh Bảo Sơn, em không đi đâu mà!”
Bảo Sơn không lay chuyển được Bảo Châu, lại lo lắng nói: “Nhưng mà vết thương của em……”
Bảo Châu kiên định: “Em không có việc gì!”
Nói tới đây, cô bé hít hít cái mũi, nói: “Anh, có phải anh đang nấu cơm hay không?”
Bảo Sơn: “A!”
Cậu chạy thật nhanh trở về, cũng may còn chưa muộn, Bảo Sơn đem cháo khoai lang đỏ nhấc từ bếp xuống, thở phào nhẹ nhõm. Nhà cậu đã hết lương thực từ lâu, chỗ đồ ăn này là mượn của đại đội, còn lại không nhiều lắm, nếu bị cháy mất, cậu sẽ vô cùng đau lòng.
“Này!”
Bảo Châu vội vàng lắc đầu, nói: “Em không có việc gì, anh Bảo Sơn, anh xem, em hôm nay cũng có thu hoạch!”
Cô bé nhanh tay đặt giỏ tre xuống, vô cùng cẩn thận đưa ra nói: “Quả táo to chưa này.”
“Nhưng mà em bị thương!”
Bảo Sơn căn bản không thèm nhìn quả táo, cậu kéo tay áo của Bảo Châu ra, liền thấy cánh tay cô có mấy chỗ trầy da, cậu lại ngồi xổm xuống kiểm tra cẳng chân cô, quả nhiên cũng có vài chỗ bị thương. Bảo Sơn đau lòng, đôi mắt phiếm hồng: “Tại sao lại bị thương nhiều như vậy? Là anh không tốt, đều là anh không tốt.”
Cậu gắt gao nắm lấy tay Bảo Châu nói: “Đi, anh đưa em tới trạm y tế.”
Bảo Châu lắc đầu, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đi, cô bé há miệng nhỏ nói: “Anh Bảo Sơn, em tự mình bị ngã, không hề liên quan gì đến anh. Anh đừng nghe bọn họ nói xằng nói bậy liền cảm thấy chính mình là ngôi sao chổi. Bọn họ là người xấu. Em không có việc gì, đây là chuyện nhỏ thôi, em rửa sạch là tốt rồi.”
Bảo Sơn khẽ mấp máy môi.
Thấy tay Bảo Sơn vẫn còn túm chặt tay mình, Bảo Châu liền ngồi trên mặt đất, ăn vạ: “Em thật sự không đau, anh, em không đi, em không đi đâu!”
Bảo Sơn: “Đừng ngồi dưới đất, trên mặt đất lạnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Châu mềm mại nhỏ giọng nói: “Anh không được đưa em tới trạm y tế đâu đấy.”
Cô bé vô cùng kiên định nói: “Em không muốn đi.”
Cô lại lay động cánh tay Bảo Sơn, không ngừng làm nũng: “Anh Bảo Sơn, em không đi đâu mà!”
Bảo Sơn không lay chuyển được Bảo Châu, lại lo lắng nói: “Nhưng mà vết thương của em……”
Bảo Châu kiên định: “Em không có việc gì!”
Nói tới đây, cô bé hít hít cái mũi, nói: “Anh, có phải anh đang nấu cơm hay không?”
Bảo Sơn: “A!”
Cậu chạy thật nhanh trở về, cũng may còn chưa muộn, Bảo Sơn đem cháo khoai lang đỏ nhấc từ bếp xuống, thở phào nhẹ nhõm. Nhà cậu đã hết lương thực từ lâu, chỗ đồ ăn này là mượn của đại đội, còn lại không nhiều lắm, nếu bị cháy mất, cậu sẽ vô cùng đau lòng.
“Này!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro