Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại
Nghẹn Muốn Chết
Hương Tô Lật
2024-10-13 17:13:13
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Tiểu Bảo Sơn vô cùng phiền muộn. Mà nhiều gia đình khác cũng đang sôi sùng sục lên, vô cùng tức giận. Những người nông dân bọn họ chăm chỉ làm việc vì cái gì chứ? Chính là vì có nhiều thêm một chút công điểm đổi lương thực.
Nhà họ Điền đầu thôn đông chính là một ví dụ. Bà lão nhà họ Điền ở trong sân quăng đồ vật, liên tục ra sức mắng chửi người: “Đúng là một mụ đàn bà khốn kiếp, tự mình đi trộm đồ vật còn muốn liên lụy người khác, thiếu tám đời đức, ông trời như thế nào không lôi bọn hắn ra đánh chết đi.”
Trong nhà, mấy bé gái đều rúc vào góc tường ngồi, không dám nói một tiếng, ngay cả Điền Cẩu Tử, đứa cháu trai được cưng chiều nhất trong nhà cũng không dám thở mạnh, thành thành thật thật rửa mặt ở trong sân.
Ông Điền đang hút thuốc lá sợi, liền hắng giọng, nói: “Được rồi, bà đừng mắng người ta nữa. Chuyện đã như vậy rồi.”
Bà Điền ra vẻ mệt mỏi nói: “Chẳng lẽ tôi không được đau lòng hay sao? Trong nhà có mấy đứa cháu, mỗi ngày cũng có thể thu được nhiều hơn ba công điểm.”
Chuyện này thực sự không nên tính, nếu đã tính toán lại càng không thể cho qua được, trong lòng nghẹn muốn chết.
“Nếu không được tính công điểm, mấy đứa cũng đừng ở nhà nhàn rỗi chạy loạn khắp nơi nữa, ngày mai lên núi nhặt củi đi, ai cũng không được lười biếng!”
Điền Cẩu Tử lắp bắp: “Bà nội……”
Bà nội Điền liếc ông nội Điền một cái, nói: “Cháu trai cả không cần phải đi.”
Nghe được lời này của bà Điền, Điền Cẩu Tử lập tức vui vẻ, chạy qua ôm bà nội, ra sức làm nũng: “Bà nội thương con nhất.”
Cậu đảo tròng mắt nói: “Mùa này trên núi chắc là có thể hái được trái cây……”
Bà nội Điền lập tức nghiêm khắc nhìn về phía mấy đứa cháu gái nói: “Mấy đứa hái trái cây về thì không được ăn vụng! Nếu để cho bà biết là ai ăn vụng, thì đừng mong có cơm mà ăn. Trong nhà không cần mấy đứa sói mắt trắng như thế. Mấy đứa phải đối xử tốt với anh em trong nhà, hiện tại mấy đứa còn nhỏ, chưa cảm giác được, chờ sau này lớn sẽ hiểu. Có thể tin được chỉ có anh em nhà mình. Không có anh em trai nhà mẹ đẻ chống lưng, ở nhà chồng sẽ không thể ngẩng đầu lên được.”
Đời trước nhà họ Điền rất nhiều con trai. Bà nội Điền sinh ba con trai mới có một cô con gái. Tỷ lệ này rất tốt. Nhưng mà mấy con trai của bà sinh ra mấy đứa nhỏ này liền không ổn.
Con trai cả không cần phải nói, kết hôn đã nhiều năm vẫn không có con, thật vất vả sinh một đứa lại là con gái. Bọn họ cũng có con trai chỉ là đứa nhỏ này sợ rằng không thể nuôi được đến lúc lớn. Nếu có thể nuôi lớn, bọn họ cũng không dám đưa về, ba ngày hai lần xem bệnh, thử hỏi xem sẽ hết bao nhiêu tiền?
Nhà họ Điền đầu thôn đông chính là một ví dụ. Bà lão nhà họ Điền ở trong sân quăng đồ vật, liên tục ra sức mắng chửi người: “Đúng là một mụ đàn bà khốn kiếp, tự mình đi trộm đồ vật còn muốn liên lụy người khác, thiếu tám đời đức, ông trời như thế nào không lôi bọn hắn ra đánh chết đi.”
Trong nhà, mấy bé gái đều rúc vào góc tường ngồi, không dám nói một tiếng, ngay cả Điền Cẩu Tử, đứa cháu trai được cưng chiều nhất trong nhà cũng không dám thở mạnh, thành thành thật thật rửa mặt ở trong sân.
Ông Điền đang hút thuốc lá sợi, liền hắng giọng, nói: “Được rồi, bà đừng mắng người ta nữa. Chuyện đã như vậy rồi.”
Bà Điền ra vẻ mệt mỏi nói: “Chẳng lẽ tôi không được đau lòng hay sao? Trong nhà có mấy đứa cháu, mỗi ngày cũng có thể thu được nhiều hơn ba công điểm.”
Chuyện này thực sự không nên tính, nếu đã tính toán lại càng không thể cho qua được, trong lòng nghẹn muốn chết.
“Nếu không được tính công điểm, mấy đứa cũng đừng ở nhà nhàn rỗi chạy loạn khắp nơi nữa, ngày mai lên núi nhặt củi đi, ai cũng không được lười biếng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Cẩu Tử lắp bắp: “Bà nội……”
Bà nội Điền liếc ông nội Điền một cái, nói: “Cháu trai cả không cần phải đi.”
Nghe được lời này của bà Điền, Điền Cẩu Tử lập tức vui vẻ, chạy qua ôm bà nội, ra sức làm nũng: “Bà nội thương con nhất.”
Cậu đảo tròng mắt nói: “Mùa này trên núi chắc là có thể hái được trái cây……”
Bà nội Điền lập tức nghiêm khắc nhìn về phía mấy đứa cháu gái nói: “Mấy đứa hái trái cây về thì không được ăn vụng! Nếu để cho bà biết là ai ăn vụng, thì đừng mong có cơm mà ăn. Trong nhà không cần mấy đứa sói mắt trắng như thế. Mấy đứa phải đối xử tốt với anh em trong nhà, hiện tại mấy đứa còn nhỏ, chưa cảm giác được, chờ sau này lớn sẽ hiểu. Có thể tin được chỉ có anh em nhà mình. Không có anh em trai nhà mẹ đẻ chống lưng, ở nhà chồng sẽ không thể ngẩng đầu lên được.”
Đời trước nhà họ Điền rất nhiều con trai. Bà nội Điền sinh ba con trai mới có một cô con gái. Tỷ lệ này rất tốt. Nhưng mà mấy con trai của bà sinh ra mấy đứa nhỏ này liền không ổn.
Con trai cả không cần phải nói, kết hôn đã nhiều năm vẫn không có con, thật vất vả sinh một đứa lại là con gái. Bọn họ cũng có con trai chỉ là đứa nhỏ này sợ rằng không thể nuôi được đến lúc lớn. Nếu có thể nuôi lớn, bọn họ cũng không dám đưa về, ba ngày hai lần xem bệnh, thử hỏi xem sẽ hết bao nhiêu tiền?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro