Đã bảo em sẽ lớn lên rồi mà
Mai Linh Nhung
2024-07-03 13:54:45
Khi Mạc Thiên Vũ còn nhỏ, bố mẹ cậu vì bận bịu công việc mà gửi cậu cho bà nội chăm sóc, sau này bà nội qua đời, Mạc Thiên Vũ thường xuyên ở nhà một mình vì vậy sớm đã rèn luyện được bản tính kiên cường, tự chủ, không thích bị người khác sắp đặt.
Ngày mẹ cậu nói, cậu có một vị hôn thê, cậu cũng chẳng bận tâm, xem đó là một trò đùa. Ngày nhìn thấy cô trong nhà, cậu biết lời mẹ cậu nói là sự thật. Nhưng trong lòng cậu không một chút lo lắng thay vào đó cậu chỉ cảm thấy thật hoang đường, thật buồn cười.
Cái gì mà vị hôn thê với chả đính ước, suy cho cùng cũng chỉ là một cô bé chưa đến tuổi vị thành niên và một lời hứa miệng không căn cứ của người lớn trong nhà.
Còn hiện tại, việc cô sống trong nhà cậu cũng chẳng có gì là rắc rối. Cô bé này không gây chuyện, không nháo loạn, thậm chí còn có chút thú vị, đáng yêu. Suy cho cùng vẫn là "dù có sự xuất hiện của cô bé này thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu."
Mạc Thiên Vũ suy nghĩ một hồi, có lẽ vẻ lãnh đạm thoát ra từ trong xương cốt của cậu đã dọa cho cô sợ hãi rồi. Cậu thở dài một hơi, nhàn nhạt lên tiếng.
" Không có."
Nghe vậy trong lòng Mộc Uyển Đình vui như nở hoa, ánh mắt cô sáng lên: " Thật không ạ?"
Mạc Thiên Vũ đứng lên, tiến đến trước mặt Mộc Uyển Đình hơi khom người cúi xuống
"Này nhóc con, em có hiểu thế nào là hôn ước không?"
Bị nhìn chằm chằm như vậy, hai má Mộc Uyển Đình bỗng nhiên đỏ bừng lên, theo phản xạ hướng mắt nhìn đi chỗ khác né tránh ánh mắt sâu thăm thẳm như mặt biển đêm, nhỏ giọng bất mãn:
" Em không hiểu, nhưng em không phải nhóc con."
" Đã bảo em sẽ lớn lên rồi mà."
Mạc Thiên Vũ Không giấu được ý cười trên khuôn mặt lạnh lùng, cậu vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô nói:
" Được rồi... Vậy cứ đợi tới khi nào em lớn lên chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé."
" Còn nữa, từ giờ không được gọi thẳng tên của anh ra như vậy, nghe thật không vào tai chút nào."
Mộc Uyển Đình trưng lên vẻ mặt ngơ ngác, hàng mi dài khẽ rung lên một nhịp:
" Vậy phải gọi thế nào?"
Mạc Thiên Vũ đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực làm ra vẻ như đang suy nghĩ, trầm ngâm cả nửa ngày cậu mới cao giọng nói.
" Gọi là anh... Chính là gọi là anh là hợp lý nhất."
Mộc Uyển Đình nhíu mày: "Hả..."
Mạc Thiên Vũ nhún vai tỏ vẻ bình thản như một lẽ tự nhiên:
" Hả gì? Không phải em còn nhỏ tuổi hay sao? Nói chuyện với người lớn mà mang cả họ tên ra gọi như bạn cùng trang lứa thật không được lễ phép."
Mộc Uyển Đình nghe cậu nói một tràng đạo lý bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mông lung, nửa tỉnh nửa mê mà gật đầu đồng ý.
Mạc Thiên Vũ ung dung gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
" Tốt lắm, vậy gọi thử đi "
Tim Mộc Uyển Đình đập "thịch" một tiếng, khi cô ngước mắt lên vô tình chạm phải ánh mắt tràn đầy ý cười của Mạc Thiên Vũ. Dưới ánh trăng dịu dàng cậu không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn cô, tựa như mặt nước mùa thu êm đềm không một gợn sóng.
Mộc Uyển Đình vội cúi đầu, cố đè xuống trái tim đang nhảy múa, nhẹ nhàng cất giọng gọi một tiếng "Anh "
Không biết có phải Mộc Uyển Đình đã ở trong phòng quá nhiều nên khi ra ngoài đã sinh ra ảo giác hay không. Nhưng rõ ràng người trước mặt cô đang cười rất vui vẻ khác hẳn với vẻ lãnh đạm mọi ngày.
"Buổi tối rất nhiều sương, đừng ngồi bên ngoài quá lâu."
Mạc Thiên Vũ bỏ lại một câu không đầu không cuối rồi ôm bóng rời đi. Tới tận khi bóng lưng cậu đã khuất sau cánh cửa lớn, trái tim Mộc Uyển Đình vẫn không ngừng nháo loạn. Không hiểu sao giờ phút này cô lại cảm thấy có chút vui vẻ, dường như Mạc Thiên Vũ cũng không phải người khó gần như cô vẫn nghĩ.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mộc Uyển Đình đi học. Cô được sắp xếp vào học tại ngôi trường liên cấp trọng điểm trong thành phố. Vì Mạc Thiên Vũ đã học ở đây từ nhỏ nên Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược khá yên tâm về chất lượng đào tạo của cơ sở giáo dục này.
Buổi sáng, Mộc Uyển Đình dạy từ rất sớm, cô kiểm tra lại cặp sách, tết tóc gọn gàng, thay một bộ quần áo mới rồi xuống nhà ăn sáng với tâm trạng đầy vui vẻ.
Đồ ăn vừa được dọn lên thì Mạc Thiên Nhược có điện thoại. Không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng sau khi nghe điện thoại xong sắc mặt của ông không được tốt. Ông nói nhỏ mấy câu cho Đào Diệp Vân nghe rồi vội vàng ra xe đi trước.
Đào Diệp Vân nghe xong cũng vô cùng khẩn trương. Bà rút trong túi ra một tập hồ sơ đưa cho Mạc Thiên Vũ.
" Thiên Vũ, công ty xảy ra chút sự cố, bố mẹ cần đến công ty gấp, giao việc nhập học của Uyển Đình lại cho con nhé."
Nói xong bà lại nhìn Mộc Uyển Đình có chút áy náy.
" Xin lỗi Uyển Đình, hôm nay dì không thể cùng con tới trường rồi. Lát con đi cùng Thiên Vũ nhé. Thằng bé sẽ vào nhập học cho con.
Ngày mẹ cậu nói, cậu có một vị hôn thê, cậu cũng chẳng bận tâm, xem đó là một trò đùa. Ngày nhìn thấy cô trong nhà, cậu biết lời mẹ cậu nói là sự thật. Nhưng trong lòng cậu không một chút lo lắng thay vào đó cậu chỉ cảm thấy thật hoang đường, thật buồn cười.
Cái gì mà vị hôn thê với chả đính ước, suy cho cùng cũng chỉ là một cô bé chưa đến tuổi vị thành niên và một lời hứa miệng không căn cứ của người lớn trong nhà.
Còn hiện tại, việc cô sống trong nhà cậu cũng chẳng có gì là rắc rối. Cô bé này không gây chuyện, không nháo loạn, thậm chí còn có chút thú vị, đáng yêu. Suy cho cùng vẫn là "dù có sự xuất hiện của cô bé này thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu."
Mạc Thiên Vũ suy nghĩ một hồi, có lẽ vẻ lãnh đạm thoát ra từ trong xương cốt của cậu đã dọa cho cô sợ hãi rồi. Cậu thở dài một hơi, nhàn nhạt lên tiếng.
" Không có."
Nghe vậy trong lòng Mộc Uyển Đình vui như nở hoa, ánh mắt cô sáng lên: " Thật không ạ?"
Mạc Thiên Vũ đứng lên, tiến đến trước mặt Mộc Uyển Đình hơi khom người cúi xuống
"Này nhóc con, em có hiểu thế nào là hôn ước không?"
Bị nhìn chằm chằm như vậy, hai má Mộc Uyển Đình bỗng nhiên đỏ bừng lên, theo phản xạ hướng mắt nhìn đi chỗ khác né tránh ánh mắt sâu thăm thẳm như mặt biển đêm, nhỏ giọng bất mãn:
" Em không hiểu, nhưng em không phải nhóc con."
" Đã bảo em sẽ lớn lên rồi mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Thiên Vũ Không giấu được ý cười trên khuôn mặt lạnh lùng, cậu vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô nói:
" Được rồi... Vậy cứ đợi tới khi nào em lớn lên chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé."
" Còn nữa, từ giờ không được gọi thẳng tên của anh ra như vậy, nghe thật không vào tai chút nào."
Mộc Uyển Đình trưng lên vẻ mặt ngơ ngác, hàng mi dài khẽ rung lên một nhịp:
" Vậy phải gọi thế nào?"
Mạc Thiên Vũ đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực làm ra vẻ như đang suy nghĩ, trầm ngâm cả nửa ngày cậu mới cao giọng nói.
" Gọi là anh... Chính là gọi là anh là hợp lý nhất."
Mộc Uyển Đình nhíu mày: "Hả..."
Mạc Thiên Vũ nhún vai tỏ vẻ bình thản như một lẽ tự nhiên:
" Hả gì? Không phải em còn nhỏ tuổi hay sao? Nói chuyện với người lớn mà mang cả họ tên ra gọi như bạn cùng trang lứa thật không được lễ phép."
Mộc Uyển Đình nghe cậu nói một tràng đạo lý bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mông lung, nửa tỉnh nửa mê mà gật đầu đồng ý.
Mạc Thiên Vũ ung dung gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
" Tốt lắm, vậy gọi thử đi "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim Mộc Uyển Đình đập "thịch" một tiếng, khi cô ngước mắt lên vô tình chạm phải ánh mắt tràn đầy ý cười của Mạc Thiên Vũ. Dưới ánh trăng dịu dàng cậu không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn cô, tựa như mặt nước mùa thu êm đềm không một gợn sóng.
Mộc Uyển Đình vội cúi đầu, cố đè xuống trái tim đang nhảy múa, nhẹ nhàng cất giọng gọi một tiếng "Anh "
Không biết có phải Mộc Uyển Đình đã ở trong phòng quá nhiều nên khi ra ngoài đã sinh ra ảo giác hay không. Nhưng rõ ràng người trước mặt cô đang cười rất vui vẻ khác hẳn với vẻ lãnh đạm mọi ngày.
"Buổi tối rất nhiều sương, đừng ngồi bên ngoài quá lâu."
Mạc Thiên Vũ bỏ lại một câu không đầu không cuối rồi ôm bóng rời đi. Tới tận khi bóng lưng cậu đã khuất sau cánh cửa lớn, trái tim Mộc Uyển Đình vẫn không ngừng nháo loạn. Không hiểu sao giờ phút này cô lại cảm thấy có chút vui vẻ, dường như Mạc Thiên Vũ cũng không phải người khó gần như cô vẫn nghĩ.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mộc Uyển Đình đi học. Cô được sắp xếp vào học tại ngôi trường liên cấp trọng điểm trong thành phố. Vì Mạc Thiên Vũ đã học ở đây từ nhỏ nên Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược khá yên tâm về chất lượng đào tạo của cơ sở giáo dục này.
Buổi sáng, Mộc Uyển Đình dạy từ rất sớm, cô kiểm tra lại cặp sách, tết tóc gọn gàng, thay một bộ quần áo mới rồi xuống nhà ăn sáng với tâm trạng đầy vui vẻ.
Đồ ăn vừa được dọn lên thì Mạc Thiên Nhược có điện thoại. Không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng sau khi nghe điện thoại xong sắc mặt của ông không được tốt. Ông nói nhỏ mấy câu cho Đào Diệp Vân nghe rồi vội vàng ra xe đi trước.
Đào Diệp Vân nghe xong cũng vô cùng khẩn trương. Bà rút trong túi ra một tập hồ sơ đưa cho Mạc Thiên Vũ.
" Thiên Vũ, công ty xảy ra chút sự cố, bố mẹ cần đến công ty gấp, giao việc nhập học của Uyển Đình lại cho con nhé."
Nói xong bà lại nhìn Mộc Uyển Đình có chút áy náy.
" Xin lỗi Uyển Đình, hôm nay dì không thể cùng con tới trường rồi. Lát con đi cùng Thiên Vũ nhé. Thằng bé sẽ vào nhập học cho con.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro