BÁN CHỊ CHO HỌ.
2024-12-01 12:24:55
Nhã Trúc đứng bên ngoài cửa lại tình cờ nghe được hết đoạn đối thoại bên trong. Nơi đáy lòng xuất hiện một tia đau đớn, nước mắt không tự chủ mà cứ thế rơi ra. Bao lâu nay, bà ấy chưa từng yêu thương cô cũng chưa từng đối tốt với cô dù chỉ một lần. Thì ra nguyên nhân chính là vì cô Không phải con gái ruột của bà... Càng nghĩ lại càng thấy đau lòng. Vẫn là người đòi nói đúng...mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng.
Bà ấy không thương cô thì cũng đã đành. Ông ấy là ba ruột của cô mà cũng chưa từng dành cho cô bất cứ một sự yêu thương nào. Thử hỏi có phải cô đáng thương lắm đúng không...
"Chị, chị về rồi sao?"
An Thy từ trên tầng bước xuống, nhìn thấy cô đứng ngoài cửa thì liền lên tiếng hỏi. Lúc này, Lý Tuyết Lan và Mộ Đình Ân mới biết cô đã đứng ở đó từ rất lâu rồi.
"Trúc nhi, con về lâu chưa?"
Mộ Đình Ân nhỏ giọng lên tiếng hỏi, Nhã Trúc nhìn ông, khóe môi kéo ra một nụ cười nhẹ rồi trả lời.
"Cũng không lâu lắm. Vừa đúng lúc có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người."
"Con...con nghe hết rồi sao?"
"Vâng! Con đã nghe hết rồi."
Mộ Đình Ân nhìn cô con gái của mình, trong nhất thời cũng không biết phải nói thêm điều gì nữa. Những năm qua, bản thân ông là người rõ hơn ai hết, ông đã lạnh nhạt và thờ ơ với cô đến mức nào. Việc gì cũng thế, ông đều lấy An Thy ra để cưng chiều, còn với cô, hình như là chưa từng dù chỉ một lần.
Nén lại cảm xúc nơi đáy mắt, cô chậm rãi tiến thêm bước nữa đi vào trong. Lý Tuyết Lan ngước lên nhìn cô, đôi mắt chẳng để lộ ra bất kỳ một sự thương yêu nào mà nói.
"Nghe thấy thì nghe thấy thôi, có gì mà phải sợ kia chứ."
"Mẹ...à không con nên gọi người là dì thì đúng hơn nhỉ."
"Muốn gọi thế nào đó là chuyện của cô. Dù sao thì tôi cũng không phải là mẹ ruột của cô."
Lý Tuyết Lan nói mà trong ngữ điệu không hề mang theo chút cảm xúc thân thuộc nào, điều này lại càng khiến cho Nhã Trúc cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thấy tủi thân. Nhìn cách mà Lý Tuyết Lan đối với Mộ An Thy, cô thầm hỏi nếu như mẹ của cô còn sống, liệu có phải cô cũng sẽ được đối xử dịu dàng như thế có đúng không.
"Nhã Trúc, mấy ngày hôm nay con đã đi đâu vậy, tại sao không về nhà? Ba gọi điện cho con cũng không liên lạc được."
"Ba! Ba lo cho con thật sao?"
"Nhã Trúc, ta biết là con đang trách ta. Nhưng dù sao đi nữa, trong người ta và con để cùng một dòng máu, ta làm sao có thể không lo lắng cho con được!"
"Ba, ba là lo lắng cho an nguy của con hay là lo sau khi con trở về sẽ hủy hoại danh tiếng của Mộ An Thy?"
"Nhã Trúc, con đừng như vậy mà. Dù sao thì chúng ta cũng là cha con."
"Ba... vậy ba tự hỏi lòng mình xem, đã bao giờ ba đối xử với con như một đứa con gái chưa?"
Mộ Đình Ân cúi mặt trốn tránh đi ánh mắt lạnh lẽo của cô con gái nhỏ. Quả thật hình như suốt những năm qua, ông chưa từng đối với cô như cách một người cha yêu thương con gái của mình. Thứ mà ông cho cô, chỉ là sự lạnh nhạt giờ những lần vô tâm bỏ mặc cảm xúc của cô mà thôi. Ông thiên vị Mộ An Thy, luôn dành cho cô ta mọi thứ tốt nhất. Còn với Nhã Trúc, có lẽ ông đã nợ cô rất nhiều.
"Nhã Trúc, ba xin lỗi."
"Ba à! Lời xin lỗi của ba Nhã Trúc không dám nhận. Chỉ có điều... nể tình chúng ta chảy cùng một dòng máu, ba có thể đồng ý với con một chuyện có được không?"
"Con nói đi! Chỉ cần có thể, ba nhất định sẽ đồng ý với con."
"Xin người hãy để cho con được phép rời khỏi đây. Con không muốn ở lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa."
Mộ Đình Ân mở to mắt nhìn cô con gái lớn của mình, ông không nghĩ đến người hiểu chuyện như cô lại có thể nói ra những lời này. Phải chăng lỗi là do ông đã không làm tròn nghĩa vụ của một người làm ba...
"Ba! Chẳng lẽ đến cả thỉnh cầu này ba cũng không chấp nhận sao?"
"Nhã Trúc..."
"Ông không thể để cho nó đi được. Nó đi rồi thì ai sẽ kết hôn với công tử Hoắc gia đây?"
Lý Tuyết Lan tức giận nói lớn, một lời nói như nhát dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Nhã Trúc không khóc cũng không cười, trên mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào cả. Mọi thứ xảy ra nhanh quá, nhanh đến mức cô không biết phải dùng cảm giác gì để đối diện với nó nữa.
"Tuyết Lan, bà có thôi đi không hả?"
"Thôi thế nào đây? Chẳng lẽ ông muốn hủy hôn?"
"Tôi..."
"Vậy thì ông xem thử, bản thân có đủ bản lĩnh để đối đầu với Hoắc gia hay không?"
Mộ Đình Ân nín lặng, ông không dám nhìn cô, không dám đối diện với ánh mắt dò xét ấy. Nhã Trúc nhìn ông, nhìn người ba chảy cùng dòng máu với mình rồi lại nhìn sang người mà mình đã gọi là mẹ suốt hơn hai mươi năm trời. Giờ đây, trong lòng cô thật sự đã đổ nát cả rồi.
"Ba, dì... Chuyện hôn sự này..."
"Mộ Nhã Trúc, công ty đang gặp khó khăn, ba đang rất cần sự giúp đỡ của tập đoàn Hoắc thị."
"Vậy thì sao? Liên quan gì đến tôi?"
"Hoắc lão gia nói chỉ cần để chị kết hôn với công tử nhà họ thì Hoắc gia sẽ giúp nâng đỡ công ty của ba."
"Có nghĩa là dùng chuyện đại sự cả đời của tôi để đổi lấy sự giúp đỡ của họ sao?"
"Nói dễ nghe thì là như vậy. Khó nghe một chút thì chính là đem chị bán cho họ."
Bà ấy không thương cô thì cũng đã đành. Ông ấy là ba ruột của cô mà cũng chưa từng dành cho cô bất cứ một sự yêu thương nào. Thử hỏi có phải cô đáng thương lắm đúng không...
"Chị, chị về rồi sao?"
An Thy từ trên tầng bước xuống, nhìn thấy cô đứng ngoài cửa thì liền lên tiếng hỏi. Lúc này, Lý Tuyết Lan và Mộ Đình Ân mới biết cô đã đứng ở đó từ rất lâu rồi.
"Trúc nhi, con về lâu chưa?"
Mộ Đình Ân nhỏ giọng lên tiếng hỏi, Nhã Trúc nhìn ông, khóe môi kéo ra một nụ cười nhẹ rồi trả lời.
"Cũng không lâu lắm. Vừa đúng lúc có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người."
"Con...con nghe hết rồi sao?"
"Vâng! Con đã nghe hết rồi."
Mộ Đình Ân nhìn cô con gái của mình, trong nhất thời cũng không biết phải nói thêm điều gì nữa. Những năm qua, bản thân ông là người rõ hơn ai hết, ông đã lạnh nhạt và thờ ơ với cô đến mức nào. Việc gì cũng thế, ông đều lấy An Thy ra để cưng chiều, còn với cô, hình như là chưa từng dù chỉ một lần.
Nén lại cảm xúc nơi đáy mắt, cô chậm rãi tiến thêm bước nữa đi vào trong. Lý Tuyết Lan ngước lên nhìn cô, đôi mắt chẳng để lộ ra bất kỳ một sự thương yêu nào mà nói.
"Nghe thấy thì nghe thấy thôi, có gì mà phải sợ kia chứ."
"Mẹ...à không con nên gọi người là dì thì đúng hơn nhỉ."
"Muốn gọi thế nào đó là chuyện của cô. Dù sao thì tôi cũng không phải là mẹ ruột của cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tuyết Lan nói mà trong ngữ điệu không hề mang theo chút cảm xúc thân thuộc nào, điều này lại càng khiến cho Nhã Trúc cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thấy tủi thân. Nhìn cách mà Lý Tuyết Lan đối với Mộ An Thy, cô thầm hỏi nếu như mẹ của cô còn sống, liệu có phải cô cũng sẽ được đối xử dịu dàng như thế có đúng không.
"Nhã Trúc, mấy ngày hôm nay con đã đi đâu vậy, tại sao không về nhà? Ba gọi điện cho con cũng không liên lạc được."
"Ba! Ba lo cho con thật sao?"
"Nhã Trúc, ta biết là con đang trách ta. Nhưng dù sao đi nữa, trong người ta và con để cùng một dòng máu, ta làm sao có thể không lo lắng cho con được!"
"Ba, ba là lo lắng cho an nguy của con hay là lo sau khi con trở về sẽ hủy hoại danh tiếng của Mộ An Thy?"
"Nhã Trúc, con đừng như vậy mà. Dù sao thì chúng ta cũng là cha con."
"Ba... vậy ba tự hỏi lòng mình xem, đã bao giờ ba đối xử với con như một đứa con gái chưa?"
Mộ Đình Ân cúi mặt trốn tránh đi ánh mắt lạnh lẽo của cô con gái nhỏ. Quả thật hình như suốt những năm qua, ông chưa từng đối với cô như cách một người cha yêu thương con gái của mình. Thứ mà ông cho cô, chỉ là sự lạnh nhạt giờ những lần vô tâm bỏ mặc cảm xúc của cô mà thôi. Ông thiên vị Mộ An Thy, luôn dành cho cô ta mọi thứ tốt nhất. Còn với Nhã Trúc, có lẽ ông đã nợ cô rất nhiều.
"Nhã Trúc, ba xin lỗi."
"Ba à! Lời xin lỗi của ba Nhã Trúc không dám nhận. Chỉ có điều... nể tình chúng ta chảy cùng một dòng máu, ba có thể đồng ý với con một chuyện có được không?"
"Con nói đi! Chỉ cần có thể, ba nhất định sẽ đồng ý với con."
"Xin người hãy để cho con được phép rời khỏi đây. Con không muốn ở lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa."
Mộ Đình Ân mở to mắt nhìn cô con gái lớn của mình, ông không nghĩ đến người hiểu chuyện như cô lại có thể nói ra những lời này. Phải chăng lỗi là do ông đã không làm tròn nghĩa vụ của một người làm ba...
"Ba! Chẳng lẽ đến cả thỉnh cầu này ba cũng không chấp nhận sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhã Trúc..."
"Ông không thể để cho nó đi được. Nó đi rồi thì ai sẽ kết hôn với công tử Hoắc gia đây?"
Lý Tuyết Lan tức giận nói lớn, một lời nói như nhát dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Nhã Trúc không khóc cũng không cười, trên mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào cả. Mọi thứ xảy ra nhanh quá, nhanh đến mức cô không biết phải dùng cảm giác gì để đối diện với nó nữa.
"Tuyết Lan, bà có thôi đi không hả?"
"Thôi thế nào đây? Chẳng lẽ ông muốn hủy hôn?"
"Tôi..."
"Vậy thì ông xem thử, bản thân có đủ bản lĩnh để đối đầu với Hoắc gia hay không?"
Mộ Đình Ân nín lặng, ông không dám nhìn cô, không dám đối diện với ánh mắt dò xét ấy. Nhã Trúc nhìn ông, nhìn người ba chảy cùng dòng máu với mình rồi lại nhìn sang người mà mình đã gọi là mẹ suốt hơn hai mươi năm trời. Giờ đây, trong lòng cô thật sự đã đổ nát cả rồi.
"Ba, dì... Chuyện hôn sự này..."
"Mộ Nhã Trúc, công ty đang gặp khó khăn, ba đang rất cần sự giúp đỡ của tập đoàn Hoắc thị."
"Vậy thì sao? Liên quan gì đến tôi?"
"Hoắc lão gia nói chỉ cần để chị kết hôn với công tử nhà họ thì Hoắc gia sẽ giúp nâng đỡ công ty của ba."
"Có nghĩa là dùng chuyện đại sự cả đời của tôi để đổi lấy sự giúp đỡ của họ sao?"
"Nói dễ nghe thì là như vậy. Khó nghe một chút thì chính là đem chị bán cho họ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro