Dịu Dàng Yêu Anh

CHÚNG TA CẮT ĐỨ...

2024-12-01 12:24:55

Nhã Trúc nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, cô không thể biết được bà ta muốn làm gì. Mộ Đình Ân ngồi bên cạnh chỉ thở dài rồi tỏ vẻ khó xử nói.

"Cái này... Là do con sai trước, ba cũng không thể bênh vực con được."

"Các người muốn làm gì?"

"Làm gì? Ha... Tất nhiên là dùng gia pháp để mày bỏ thói lẳng lơ."

"Tôi đã nói là giữa chúng tôi không có gì cả, tại sao các người lại cứ buộc tội tôi?"

"Đã sai mà còn ngang bướng. Hôm nay tao không dạy mày là không được."

Lý Tuyết Lan cầm lấy chiếc roi mây trên bàn, ánh mắt nhìn cô đầy khiêu khích. Khi bà ta định dùng roi đánh xuống thì Mộ An Thy từ trên lầu đi xuống vội ngăn lại.

"Mẹ, không được đánh!"

Lý Tuyết Lan ngạc nhiên nhìn về phía cô ta. Mộ An Thy chạy đến chắn trước mặt cô rồi nói.

"Hoắc Tư Vũ đang trên đường đến đây. Mẹ mà đánh chị ta, trên người có thương tích thì..."

Lý Tuyết Lan nhíu mày nhìn sang Mộ Đình Ân. Nếu Hoắc Tư Vũ thật sự đến đây vậy thì ...

"Coi như mày may mắn, lần này tao sẽ không đánh mày."

"Chị à! Chị nên cảm ơn Hoắc thiếu đi. Nếu không có anh ấy thì...

"Còn đứng đó làm gì, không mau về phòng chuẩn bị một chút để đón tiếp Hoắc thiếu."

Nhã Trúc nhìn họ một lượt, nơi đáy mắt toàn sự lạnh lẽo. Cô chẳng nói chẳng rằng, cứ như thế một mạch đi thẳng vào phòng của mình. Thôi thì nếu số trời đã an bài như thế, vậy cứ thuận theo ý trời. Một đời này cô sống đủ đau khổ rồi, giờ cứ xem như phó mặc cho số phận đi.

Chẳng bao lâu, bên ngoài Mộ gia lại xuất hiện một chiếc Bugatti Centodiece dừng lại. Người bên trong mở cửa xe bước xuống, đó không phải ai khác mà chính là Hoắc Tư Vũ, đại thiếu gia của Hoắc thị. Hắn mặc chiếc quần âu trắng phối cùng chiếc áo sơ mi đen, trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex sang trọng. Dáng người cao lớn mang đầy vẻ cao quý tiến bước đi vào trong.

" Hoắc thiếu, cậu đến rồi! Không đón tiếp từ xa, đúng là thất lễ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Đình Ân niềm nỡ chạy ra đón tiếp, trên gương mặt mang theo vẻ nịnh nọt đáng khinh. Hoắc Tư Vũ liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi chẳng buồn nói một lời mà đi thẳng vào trong. Đặt mình ngồi xuống chiếc ghế sofa, hắn tựa lưng vào ghế, ngồi chễm trệ như một vị vua.

"Người của tôi đâu?"

"Hoắc thiếu, nó đang chuẩn bị, sẽ ra ngay thôi."

"Tôi không có kiên nhẫn, bảo cô ta nhanh một chút."

"Vâng vâng!"

Lý Tuyết Lan cười giả lả, vội vàng đi vào phòng hối thúc cô. Vừa đúng lúc đó, Nhã Trúc cũng từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy cô trong bộ váy màu lam nhạt, mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng chiếc áo trễ vai khoe xương quai xanh quyến rũ, Lý Tuyết Lan không nhịn được mà nghiến răng. Vẻ đẹp yêu nghiệt này chính là thừa hưởng từ mẹ của cô, vẻ đẹp có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này.

"Hoắc Tư Vũ đang đợi mày! Mày phải thể hiện cho tốt, nếu không thì..."

Nhã Trúc không đợi bà ta nói hết câu thì đã đi thẳng ra ngoài. Lý Tuyết Lan nhìn theo, trong lòng lại tràn đầy sát khí. Nếu như có thể, bà ta thật sự muốn ngay lập tức giết chết cô. Mỗi lần nhìn thấy vẻ đẹp kiêu sa ấy, bà ta lại không nhịn được mà nhớ đến người phụ nữ kia... Du Nhi.

Hoắc Tư Vũ đưa tay lên xem đồng hồ, nét mặt đầy vẻ khó chịu, chỉ trực chờ nổi giận bất cứ khi nào. Cho đến khi Nhã Trúc xuất hiện, hắn nhìn thấy cô rồi vô thức thốt lên.

"Thật xinh đẹp!"

"Hoắc thiếu, đây là Nhã Trúc, là người đã được định hôn ước với cậu."

Hoắc Tư Vũ đứng lên tiến về phía cô, hắn đi quanh cô một vòng, đôi mắt nhìn vào bờ vai gầy mảnh khảnh rồi lại nhìn hai chiếc xương quai xanh quyến rũ ấy rồi nói.

"Rất đẹp! Tôi rất thích!"

"Hoắc thiếu hài lòng là được!"

"Vậy tôi đưa người đi đây!"

"Hoắc thiếu, chuyện đó ..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đợi tôi làm xong chuyện, tôi nhất định không bạc đãi ông!"

"Được được, Hoắc thiếu! Cảm ơn, cảm ơn!"

Nhã Trúc nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mặt, nhìn gương mặt cùng nụ cười giả tạo ấy cô liền nhếch môi cười khinh. Hãy nhìn xem, đây chính là ba ruột của cô đó. Có người ba nào bán con gái của mình đổi lấy hư vinh mà lại vui vẻ đến thế không. Haz....

"Không còn chuyện gì nữa vậy thì tôi đưa người đi đây!"

"Thong thả, thong thả! Nhã Trúc à, con..."

"Yên tâm, tôi sẽ làm theo ý các người. Nhưng tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì con cứ nói!"

"Sau khi ông đạt được điều ông muốn, chúng ta cắt đứt quan hệ!"

"Con..."

"Nếu ông không đồng ý, tôi sẽ không đi theo anh ta."

"Được! Tôi đồng ý với cô! Chỉ cần qua đêm nay, Hoắc thị kí kết hợp đồng với Mộ thị, cô sẽ không còn là người của Mộ gia nữa."

Người lên tiếng là Lý Tuyết Lan, bà ta không chút chần chừ mà đã liền đồng ý. Nhã Trúc chẳng buồn nhìn bọn họ, cô ngẩng cao đầu rồi nói.

"Nói được làm được! Bằng không tôi sẽ bắt các người trả giá!"

"Mộ Nhã Trúc, cô thật sự khiến tôi rất tò mò về cô."

"Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa! Đi thôi!"

Hoắc Tư Vũ cười nhạt, nắm tay cô kéo đi. Chỉ là còn chưa ra tới cửa, một bóng người cao lớn đã chắn trước mặt họ. Mùi hương nước hoa sang trọng phảng phất khắp nơi, người đó nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói.

"Để tôi xem kẻ nào dám đưa cô ấy đi trước mặt tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Yêu Anh

Số ký tự: 0