CHÚNG TA KẾT HÔ...
2024-12-01 12:24:55
"Mộ Đình Ân, ông điên rồi đúng không?"
Ngay khi Nhã Trúc vừa rời khỏi, Lý Tuyết Lan như vừa mới hoàn hồn mà hét toáng lên. Bà ta không nghĩ đến, Mộ Đình Ân vậy mà lại không nghĩ đến thế lực của Hoắc thị, dễ dàng đồng ý để cô đi như thế. Hôm nay đã chọc giận Hoắc Tư Vũ, lại còn để cô đi mất, vậy mối hôn sự với Hoắc gia phải tính sao đây. Không có người gả đi, Hoắc gia chắc chắn không bỏ qua chuyện này.
"Ông để nó đi rồi, bên phía Hoắc gia phả tính sao đây hả?"
"Bà có thôi đi không? Nó cũng là con gái của tôi đó."
"Con gái ông thì sao hả? Nó đi rồi thì lấy đâu ra người giao cho Hoắc gia, rồi Mộ thị sẽ phá sản."
"Phá sản thì phá sản! Tôi cũng không muốn lấy hạnh phúc cả đời của nó ra để đổi chát đâu."
"Nói hay quá nhỉ! Để xem tới lúc Mộ thị phá sản thì ông còn mạnh miệng được hay không."
Mộ Đình Ân không buồn trả lời, chỉ dứt khoát xoay người đi vào trong. Có lẽ đối với Lý Tuyết Lan, cô không phải là con gái của bà ta, nhưng với ông thì khác. Ông và Nhã Trúc là cha con, trong người cô chảy chung dòng máu với ông ấy. Từ trước đến nay, ông chưa từng đối tốt với cô, lần này cứ xem như là ông làm tròn trách nhiệm của một người làm cha, để con gái mình được lựa chọn hạnh phúc của mình. Ông dù ích kỷ xấu xa thì cũng không tệ đến mức lấy hạnh phúc cả đời của con gái mình để đổi lấy lợi ích. Lần này, xem như ông nghĩ thông rồi.
Lý Tuyết Lan và Mộ An Thy đứng đó, nhìn theo dáng người của Mộ Đình Ân mà trong lòng dường như vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Mộ Đình Ân hôm nay khác quá, không giống dáng vẻ bình thường chút nào. Chuyện này đến cuối cùng thì phải giải thích thế nào đây. Hay là nói lương tâm cắn rứt nên ông ta đổi tính rồi.
"Mẹ, giờ phải làm sao?"
"Mẹ cũng chưa biết nữa, thật là tức chết đi được! "
"Mẹ à, Hoắc Tư Vũ đó hắn rất nhỏ mọn. Hôm nay đắt tội với hắn, hắn nhất định không bỏ qua đâu."
_____________
Nhã Trúc theo Tần Tử Sâm ra khỏi nhà, hai người lên xe rồi mau chóng rời đi. Ngồi trong xe, cô thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ và cách cư xử của Mộ Đình Ân hôm nay quả thật là khiến cô bất ngờ. Liệu ông ấy...
"Cô sao vậy? "
Tần Tử Sâm lên tiếng hỏi, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man ấy. Quay sang nhìn anh, cô mỉm cười rồi nói.
"Tôi không sao! Cảm ơn anh đã giúp đỡ. "
"Không cần cảm ơn! "
"Ừm... Chuyện vừa rồi tôi sẽ tìm cách để nói rõ, sẽ không để rắc rối cho anh."
"Cô định làm thế nào?"
"Thì... nói rõ ràng, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. "
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... "
"Cô nghĩ bọn họ sẽ để cô yên sao?"
"Tôi..."
Họ chắc chắn sẽ không để cô yên.
Mộ Đình Ân chấp nhận để cô đi cùng anh, hẳn là ông đã đấu tranh nội tâm rất nhiều, cũng đã dùng hết can đảm để chống lại cho cô trước mặt Lý Tuyết Lan. Dù trước đây có thế nào thì ngay khoảnh khắc đó cô cảm nhận được từng câu từng chữ ông nói đều là xuất phát từ tình cảm của một người cha dành cho con gái mình. Nếu như cô sinh ra trong một gia đình bình thường, ắt hẳn ông sẽ bảo vệ được cô. Nhưng... hiện thực không thể thay đổi, nơi cô sinh ra là đấu trường của giới kinh doanh, là nơi đồng tiền và quyền lực quyết định tất cả. Vậy nên...
"Cô đang nghĩ gì?"
"Tôi... Tôi phải làm sao? "
Tần Tử Sâm im lặng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía trước. Đã phóng lao thì chỉ có thể đâm theo lao. Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì anh cũng có một phần trách nhiệm. Vậy nên anh không thể để mặc cô một mình loay hoay trong mớ hỗn độn ấy.
"Chúng ta kết hôn đi!"
"Hả, kết... Kết hôn? "
"Đúng vậy! Chúng ta kết hôn đi. Tôi cần một người kết hôn để đối phó với ông nội của tôi. Cô cần một người có thể bảo vệ và chống lưng cho cô. Vậy nên chúng ta kết hôn, tôi bảo vệ cô, cô giúp tôi diễn một vở kịch. "
Nhã Trúc đứng hình mất vài giây, phải mất một lúc sau, cô mói kịp hiểu hết những gì anh nói.
"Ý anh là... chúng ta kết hôn giả?"
"Đúng! Chúng ta kết hôn giả. Một năm sau, chúng ta li hôn. "
" Nhưng mà lỡ như trong thời gian một năm đó lại xảy ra những chuyện không mong muốn thì sao?"
"Tôi sẽ soạn sẵn một bản hợp đồng. Chúng ta có thể thảo luận về những điều khoản trong đó. Nếu hai bên đều đồng ý thì kí tên và trong một năm chúng ta phải thực hiện theo những điều đã đưa ra trong bản hợp đồng. "
"Thật sự có thể như vậy sao?"
"Cô cứ từ từ suy nghĩ, nếu cảm thấy không ổn thì tôi cũng không ép."
"Tôi đồng ý! "
"Không cần suy nghĩ sao?"
"Tôi thấy đó là cách giải quyết tốt nhất ở thời điểm hiện tại."
"Xem như cô thức thời. "
"Vậy khi nào thì chúng ta... "
"Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn. Lúc đó tôi cũng sẽ đưa bản hợp đồng cho cô xem."
"Được! Nhưng mà... "
"Thế nào? "
"Nếu như Hoắc Tư Vũ thật sự gây khó dễ cho ba của tôi thì sao?"
"Cô lo cho ông ta?"
"Dù sao thì ông ấy cũng là ba tôi."
"Yên tâm, tôi sẽ không để hắn động đến Mộ thị đâu."
"Anh Tần, thật sự cảm ơn anh."
Tần Tử Sâm không trả lời, chỉ tập trung lái xe. Anh cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy. Đây chẳng phải là đang tự mang phiền phức vào người hay sao. Haizzz... thôi thì cứ như anh nói, là anh đang tìm một người để đối phó với ông nội của anh đi.
Ngay khi Nhã Trúc vừa rời khỏi, Lý Tuyết Lan như vừa mới hoàn hồn mà hét toáng lên. Bà ta không nghĩ đến, Mộ Đình Ân vậy mà lại không nghĩ đến thế lực của Hoắc thị, dễ dàng đồng ý để cô đi như thế. Hôm nay đã chọc giận Hoắc Tư Vũ, lại còn để cô đi mất, vậy mối hôn sự với Hoắc gia phải tính sao đây. Không có người gả đi, Hoắc gia chắc chắn không bỏ qua chuyện này.
"Ông để nó đi rồi, bên phía Hoắc gia phả tính sao đây hả?"
"Bà có thôi đi không? Nó cũng là con gái của tôi đó."
"Con gái ông thì sao hả? Nó đi rồi thì lấy đâu ra người giao cho Hoắc gia, rồi Mộ thị sẽ phá sản."
"Phá sản thì phá sản! Tôi cũng không muốn lấy hạnh phúc cả đời của nó ra để đổi chát đâu."
"Nói hay quá nhỉ! Để xem tới lúc Mộ thị phá sản thì ông còn mạnh miệng được hay không."
Mộ Đình Ân không buồn trả lời, chỉ dứt khoát xoay người đi vào trong. Có lẽ đối với Lý Tuyết Lan, cô không phải là con gái của bà ta, nhưng với ông thì khác. Ông và Nhã Trúc là cha con, trong người cô chảy chung dòng máu với ông ấy. Từ trước đến nay, ông chưa từng đối tốt với cô, lần này cứ xem như là ông làm tròn trách nhiệm của một người làm cha, để con gái mình được lựa chọn hạnh phúc của mình. Ông dù ích kỷ xấu xa thì cũng không tệ đến mức lấy hạnh phúc cả đời của con gái mình để đổi lấy lợi ích. Lần này, xem như ông nghĩ thông rồi.
Lý Tuyết Lan và Mộ An Thy đứng đó, nhìn theo dáng người của Mộ Đình Ân mà trong lòng dường như vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Mộ Đình Ân hôm nay khác quá, không giống dáng vẻ bình thường chút nào. Chuyện này đến cuối cùng thì phải giải thích thế nào đây. Hay là nói lương tâm cắn rứt nên ông ta đổi tính rồi.
"Mẹ, giờ phải làm sao?"
"Mẹ cũng chưa biết nữa, thật là tức chết đi được! "
"Mẹ à, Hoắc Tư Vũ đó hắn rất nhỏ mọn. Hôm nay đắt tội với hắn, hắn nhất định không bỏ qua đâu."
_____________
Nhã Trúc theo Tần Tử Sâm ra khỏi nhà, hai người lên xe rồi mau chóng rời đi. Ngồi trong xe, cô thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ và cách cư xử của Mộ Đình Ân hôm nay quả thật là khiến cô bất ngờ. Liệu ông ấy...
"Cô sao vậy? "
Tần Tử Sâm lên tiếng hỏi, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man ấy. Quay sang nhìn anh, cô mỉm cười rồi nói.
"Tôi không sao! Cảm ơn anh đã giúp đỡ. "
"Không cần cảm ơn! "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm... Chuyện vừa rồi tôi sẽ tìm cách để nói rõ, sẽ không để rắc rối cho anh."
"Cô định làm thế nào?"
"Thì... nói rõ ràng, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. "
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... "
"Cô nghĩ bọn họ sẽ để cô yên sao?"
"Tôi..."
Họ chắc chắn sẽ không để cô yên.
Mộ Đình Ân chấp nhận để cô đi cùng anh, hẳn là ông đã đấu tranh nội tâm rất nhiều, cũng đã dùng hết can đảm để chống lại cho cô trước mặt Lý Tuyết Lan. Dù trước đây có thế nào thì ngay khoảnh khắc đó cô cảm nhận được từng câu từng chữ ông nói đều là xuất phát từ tình cảm của một người cha dành cho con gái mình. Nếu như cô sinh ra trong một gia đình bình thường, ắt hẳn ông sẽ bảo vệ được cô. Nhưng... hiện thực không thể thay đổi, nơi cô sinh ra là đấu trường của giới kinh doanh, là nơi đồng tiền và quyền lực quyết định tất cả. Vậy nên...
"Cô đang nghĩ gì?"
"Tôi... Tôi phải làm sao? "
Tần Tử Sâm im lặng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía trước. Đã phóng lao thì chỉ có thể đâm theo lao. Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì anh cũng có một phần trách nhiệm. Vậy nên anh không thể để mặc cô một mình loay hoay trong mớ hỗn độn ấy.
"Chúng ta kết hôn đi!"
"Hả, kết... Kết hôn? "
"Đúng vậy! Chúng ta kết hôn đi. Tôi cần một người kết hôn để đối phó với ông nội của tôi. Cô cần một người có thể bảo vệ và chống lưng cho cô. Vậy nên chúng ta kết hôn, tôi bảo vệ cô, cô giúp tôi diễn một vở kịch. "
Nhã Trúc đứng hình mất vài giây, phải mất một lúc sau, cô mói kịp hiểu hết những gì anh nói.
"Ý anh là... chúng ta kết hôn giả?"
"Đúng! Chúng ta kết hôn giả. Một năm sau, chúng ta li hôn. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Nhưng mà lỡ như trong thời gian một năm đó lại xảy ra những chuyện không mong muốn thì sao?"
"Tôi sẽ soạn sẵn một bản hợp đồng. Chúng ta có thể thảo luận về những điều khoản trong đó. Nếu hai bên đều đồng ý thì kí tên và trong một năm chúng ta phải thực hiện theo những điều đã đưa ra trong bản hợp đồng. "
"Thật sự có thể như vậy sao?"
"Cô cứ từ từ suy nghĩ, nếu cảm thấy không ổn thì tôi cũng không ép."
"Tôi đồng ý! "
"Không cần suy nghĩ sao?"
"Tôi thấy đó là cách giải quyết tốt nhất ở thời điểm hiện tại."
"Xem như cô thức thời. "
"Vậy khi nào thì chúng ta... "
"Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn. Lúc đó tôi cũng sẽ đưa bản hợp đồng cho cô xem."
"Được! Nhưng mà... "
"Thế nào? "
"Nếu như Hoắc Tư Vũ thật sự gây khó dễ cho ba của tôi thì sao?"
"Cô lo cho ông ta?"
"Dù sao thì ông ấy cũng là ba tôi."
"Yên tâm, tôi sẽ không để hắn động đến Mộ thị đâu."
"Anh Tần, thật sự cảm ơn anh."
Tần Tử Sâm không trả lời, chỉ tập trung lái xe. Anh cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy. Đây chẳng phải là đang tự mang phiền phức vào người hay sao. Haizzz... thôi thì cứ như anh nói, là anh đang tìm một người để đối phó với ông nội của anh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro