[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 12
Mặt trời ^_^
2024-07-28 00:42:11
Kỷ Miên ngồi đợi Mặc rất lâu nhưng vẫn không thấy cậu nhóc quay trở lại. Đang định đứng dậy xuống lầu tìm
cậu nhóc thì cậu nhóc đã trở lại.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi han: "Em đi đâu lâu vậy?"
Mặc Vân không đáp chỉ lẳng lặng quay lại bàn học ngồi xuống. Sau đó đặt đĩa bánh quy nóng hổi bên cạnh.
Thấy đĩa bánh thơm ngon, Kỷ Miên liền lên tiếng bắt chuyện: "Bánh quy ở đâu vậy, trông có vẻ rất ngon. Em cho anh em nếm thử một chút nha."
Mặc Vân lập tức quay đầu quả quyết nói rất to: "Không cho. Không được ăn bánh quy."
Kỷ Miên tiến tới dịu dàng nói: "Được rồi anh không ăn bánh quy của em. Nhưng anh đã dặn em nhiều lần rồi mà, không được nói chuyện trống không với người lớn. Em quên rồi hả?"
"Không nhớ." Mặc Vân rất bất lịch sự mà đáp lời Kỷ Miên.
Kỷ Miên thấy vậy đành bất lực mặc kệ. Cậu nhóc này thật sự rất khó dạy bảo.
Mặc dù công việc của anh chỉ là dạy cho Mặc Vân các môn giao tiếp, lễ nghi và phép tắc. Ngoài ra thì cũng chỉ cần dạy toán học và ngôn ngữ cổ hay cách vẽ bùa đơn giản mà thôi.
Nhưng nếu với những đứa trẻ khác thì Kỷ Miên rất dễ dàng mà hoàn thành nhiệm vụ. Còn với Mặc Vân thì độ khó có vẻ tăng lên rất nhiều lần. Cậu nhóc hoàn toàn không muốn hợp tác với anh.
Vì Kỷ Miên đang bận suy tư nên quên mất chuyện không được ăn bánh quy của cậu nhóc này. Thế là anh đã chạm vào đĩa bánh định bụng nếm thử một miếng.
Nhưng tay chưa chạm đến miếng bánh quy thì đã bị một bàn tay nhỏ hất đi.
Có vẻ đối phương vô cùng tức giận, không chỉ dừng lại ở việc hất tay anh đi mà cậu nhóc còn cầm đĩa bánh lên ôm vào lòng.
"Không được ăn." Cậu nhóc hét lớn cứ như sợ Kỷ Miên không nghe được vậy.
Vì cái hành động này của Mặc Vân mà Kỷ Miên có hơi tức giận. Nên anh quyết định lên tiếng doạ cậu nhóc một chút: "Nếu em còn như vậy anh sẽ lập tức đi tố cáo chuyện này với anh Dương Vũ."
Ngay lúc Kỷ Miên nhắc đến Dương Vũ, thái độ của Mặc Vân lập tức thay đổi. Cậu nhóc cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đừng nói với anh ấy. E...em sẽ nghe lời."
Quả nhiên đúng như Kỷ Miên đoán chỉ cần lấy Dương Vũ ra để doạ thì ngay lập tức Mặc Vân sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời.
Cũng chính vì hiểu rõ như vậy, nên cứ mỗi lần Mặc Vân bướng bỉnh thì anh sẽ ngay tức khắc lấy Dương Vũ ra làm lá chắn. Nhờ vậy mà anh mới có thể trụ đến bây giờ.
Mặc Vân có vẻ như đã thật sự dính bẫy của Kỷ Miên nên bây giờ cậu nhóc ngồi cực kì ngoan ngoãn.
Sau hơn một tiếng đồng hồ học hành chuyên chú thì cuối cùng nội dung của buổi học hôm nay cũng xong.
Kỷ Miên đang định đứng dậy đi về thì bỗng nhiên bị Mặc Vân kéo cậu lại.
"Tại sao anh Dương Vũ lại thường xuyên kéo anh đi nói chuyện riêng?" Mặc Vân mở miệng hỏi.
Sở dĩ cậu nhóc hỏi vậy là vì trong mấy tháng nay thi thoảng Dương Vũ lại lôi lôi kéo kéo Kỷ Miên đi nói chuyện riêng. Lúc đầu cậu nhóc cảm thấy hơi khó chịu thôi. Nhưng việc này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cậu nhóc càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng muốn biết lí do.
Kỷ Miên sau khi nghe câu hỏi đầy đủ chủ ngữ vị ngữ, đầy đủ trước sau kia thì lập tức sửng người một lúc. Anh thầm tự hào trong lòng: "Quả nhiên công sức dạy dỗ bấy lâu nay đã được đền đáp."
Nhưng giây sau Kỷ Miên lập tức như bị đổ gáo nước lạnh vào người. Anh vui chưa được bao lâu vì học trò mình nói chuyện lễ phép; thì đã nghe thấy cậu nhóc lên tiếng phá vỡ niềm vui đó: "Tại sao lại không nói. Có phải mấy người có ý đồ xấu với anh Kỷ Miên hay không?"
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Cậu nhóc vẫn giữ cách nói chuyện không biết trước sau như thế.
Ngay khi nghe một loạt các câu hỏi khó hiểu kia thì Kỉ Miên chỉ biết ngơ ngác mà hỏi lại: "Hả? Em nói ý đồ xấu gì?"
Dừng một lát để load thông tin Kỷ Miên mới bắt đầu trả lời câu hỏi trước đó của Mặc Vân. Anh nhẹ giọng lên tiếng: "Thật ra bọn anh hay hẹn gặp riêng nhiều lần như vậy là vì có chút chuyện."
Ngay lập tức Mặc Vân hỏi lại: "Chuyện gì? Tại sao lại không nói ở đây mà phải lén lút đi chỗ khác."
Kỷ Miên bất lực thở dài rồi trả lời: "Chỉ là chút chuyện Dương Vũ nhờ anh. Cũng không phải là chuyện gì to tát nhưng mà hiện tại không thể nói cho em biết được." Tất nhiên việc mà Dương Vũ nhờ đó chính là "trồng cây".
Mặc Vân hiểu rõ bây giờ bản thân có cố hỏi nữa cũng sẽ không nhận được câu trả lời. Nên cậu nhóc quyết định buông tha cho Kỷ Miên.
Thấy một lúc lâu nhưng Mặc Vân cũng chẳng lên tiếng nói năng gì nên Kỷ Miên nhanh chóng lên tiếng chào tạm biệt: "Vậy không có chuyện gì nữa thì anh về đây." Dứt lời Kỷ Miên đã chuồng đâu mất dạng.
Còn Mặc Vân quay lại bàn ăn nốt mấy cái bánh quy trên đĩa. Cậu nhóc ăn vô cùng thưởng thức, vừa ăn vừa bất giác cười một mình.
Anh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi han: "Em đi đâu lâu vậy?"
Mặc Vân không đáp chỉ lẳng lặng quay lại bàn học ngồi xuống. Sau đó đặt đĩa bánh quy nóng hổi bên cạnh.
Thấy đĩa bánh thơm ngon, Kỷ Miên liền lên tiếng bắt chuyện: "Bánh quy ở đâu vậy, trông có vẻ rất ngon. Em cho anh em nếm thử một chút nha."
Mặc Vân lập tức quay đầu quả quyết nói rất to: "Không cho. Không được ăn bánh quy."
Kỷ Miên tiến tới dịu dàng nói: "Được rồi anh không ăn bánh quy của em. Nhưng anh đã dặn em nhiều lần rồi mà, không được nói chuyện trống không với người lớn. Em quên rồi hả?"
"Không nhớ." Mặc Vân rất bất lịch sự mà đáp lời Kỷ Miên.
Kỷ Miên thấy vậy đành bất lực mặc kệ. Cậu nhóc này thật sự rất khó dạy bảo.
Mặc dù công việc của anh chỉ là dạy cho Mặc Vân các môn giao tiếp, lễ nghi và phép tắc. Ngoài ra thì cũng chỉ cần dạy toán học và ngôn ngữ cổ hay cách vẽ bùa đơn giản mà thôi.
Nhưng nếu với những đứa trẻ khác thì Kỷ Miên rất dễ dàng mà hoàn thành nhiệm vụ. Còn với Mặc Vân thì độ khó có vẻ tăng lên rất nhiều lần. Cậu nhóc hoàn toàn không muốn hợp tác với anh.
Vì Kỷ Miên đang bận suy tư nên quên mất chuyện không được ăn bánh quy của cậu nhóc này. Thế là anh đã chạm vào đĩa bánh định bụng nếm thử một miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tay chưa chạm đến miếng bánh quy thì đã bị một bàn tay nhỏ hất đi.
Có vẻ đối phương vô cùng tức giận, không chỉ dừng lại ở việc hất tay anh đi mà cậu nhóc còn cầm đĩa bánh lên ôm vào lòng.
"Không được ăn." Cậu nhóc hét lớn cứ như sợ Kỷ Miên không nghe được vậy.
Vì cái hành động này của Mặc Vân mà Kỷ Miên có hơi tức giận. Nên anh quyết định lên tiếng doạ cậu nhóc một chút: "Nếu em còn như vậy anh sẽ lập tức đi tố cáo chuyện này với anh Dương Vũ."
Ngay lúc Kỷ Miên nhắc đến Dương Vũ, thái độ của Mặc Vân lập tức thay đổi. Cậu nhóc cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đừng nói với anh ấy. E...em sẽ nghe lời."
Quả nhiên đúng như Kỷ Miên đoán chỉ cần lấy Dương Vũ ra để doạ thì ngay lập tức Mặc Vân sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời.
Cũng chính vì hiểu rõ như vậy, nên cứ mỗi lần Mặc Vân bướng bỉnh thì anh sẽ ngay tức khắc lấy Dương Vũ ra làm lá chắn. Nhờ vậy mà anh mới có thể trụ đến bây giờ.
Mặc Vân có vẻ như đã thật sự dính bẫy của Kỷ Miên nên bây giờ cậu nhóc ngồi cực kì ngoan ngoãn.
Sau hơn một tiếng đồng hồ học hành chuyên chú thì cuối cùng nội dung của buổi học hôm nay cũng xong.
Kỷ Miên đang định đứng dậy đi về thì bỗng nhiên bị Mặc Vân kéo cậu lại.
"Tại sao anh Dương Vũ lại thường xuyên kéo anh đi nói chuyện riêng?" Mặc Vân mở miệng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở dĩ cậu nhóc hỏi vậy là vì trong mấy tháng nay thi thoảng Dương Vũ lại lôi lôi kéo kéo Kỷ Miên đi nói chuyện riêng. Lúc đầu cậu nhóc cảm thấy hơi khó chịu thôi. Nhưng việc này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cậu nhóc càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng muốn biết lí do.
Kỷ Miên sau khi nghe câu hỏi đầy đủ chủ ngữ vị ngữ, đầy đủ trước sau kia thì lập tức sửng người một lúc. Anh thầm tự hào trong lòng: "Quả nhiên công sức dạy dỗ bấy lâu nay đã được đền đáp."
Nhưng giây sau Kỷ Miên lập tức như bị đổ gáo nước lạnh vào người. Anh vui chưa được bao lâu vì học trò mình nói chuyện lễ phép; thì đã nghe thấy cậu nhóc lên tiếng phá vỡ niềm vui đó: "Tại sao lại không nói. Có phải mấy người có ý đồ xấu với anh Kỷ Miên hay không?"
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Cậu nhóc vẫn giữ cách nói chuyện không biết trước sau như thế.
Ngay khi nghe một loạt các câu hỏi khó hiểu kia thì Kỉ Miên chỉ biết ngơ ngác mà hỏi lại: "Hả? Em nói ý đồ xấu gì?"
Dừng một lát để load thông tin Kỷ Miên mới bắt đầu trả lời câu hỏi trước đó của Mặc Vân. Anh nhẹ giọng lên tiếng: "Thật ra bọn anh hay hẹn gặp riêng nhiều lần như vậy là vì có chút chuyện."
Ngay lập tức Mặc Vân hỏi lại: "Chuyện gì? Tại sao lại không nói ở đây mà phải lén lút đi chỗ khác."
Kỷ Miên bất lực thở dài rồi trả lời: "Chỉ là chút chuyện Dương Vũ nhờ anh. Cũng không phải là chuyện gì to tát nhưng mà hiện tại không thể nói cho em biết được." Tất nhiên việc mà Dương Vũ nhờ đó chính là "trồng cây".
Mặc Vân hiểu rõ bây giờ bản thân có cố hỏi nữa cũng sẽ không nhận được câu trả lời. Nên cậu nhóc quyết định buông tha cho Kỷ Miên.
Thấy một lúc lâu nhưng Mặc Vân cũng chẳng lên tiếng nói năng gì nên Kỷ Miên nhanh chóng lên tiếng chào tạm biệt: "Vậy không có chuyện gì nữa thì anh về đây." Dứt lời Kỷ Miên đã chuồng đâu mất dạng.
Còn Mặc Vân quay lại bàn ăn nốt mấy cái bánh quy trên đĩa. Cậu nhóc ăn vô cùng thưởng thức, vừa ăn vừa bất giác cười một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro