[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 15
Mặt trời ^_^
2024-07-28 00:42:11
Sau khi Dương Vũ và Mặc Vân thành công bước ra khỏi đường hầm tối tăm kia thì một rừng cây hiện ra trước mắt cả hai.
Dương Vũ đưa mắt nhìn trái ngó phải thì phát hiện đây chỉ là một khu rừng bình thường. Tuy nhiên phải công nhận một điều là ở đây rất đẹp và yên bình.
Ngoài cây xanh phủ bóng, hoa tươi nở rộ, cỏ dại vươn mình thì còn có một hồ nước nhỏ xanh ngắt. Thậm chí chim chóc muôn loài đều có cả và trông chúng đều rất hiền lành. Ngoài ra phóng tầm mắt ra xa thì còn có thể thấy một cái thác nước.
Nói chung mọi thứ ở đây đều rất đẹp; nhưng để nói có điều gì đặc biệt ẩn dấu như lời bà tác giả nói hay không thì hiện tại Dương Vũ chưa tìm thấy.
Dương Vũ sau khi đã nhìn đông ngó tây thoả mãn rồi mới tiến lại gần Mặc Vân, choàng vai cậu nhóc vui vẻ nói: "Nhóc thấy bất ngờ này của anh thế nào? Rất đẹp đúng không?"
Mặc Vân gật gật đầu đáp: "Vâng rất đẹp."
"Sao nhóc nhàm chán thế? Vui vẻ hồ hởi lên anh xem nào." Dương Vũ vừa gõ đầu Mặc Vân vừa nói. Nghe vậy Mặc Vân chỉ biết cúi đầu mím môi không nói gì.
Dương Vũ thấy vậy cũng không làm khó Mặc Vân nữa, cậu nói: "Thôi bỏ qua chuyện này đi. Chúng ta đi khám phá khu rừng này thôi nào."
Dứt lời Dương Vũ liền nắm tay Mặc Vân kéo cậu chạy đến hồ nước nhỏ xanh ngắt đằng kia.
Cái hồ này không chỉ trong veo mà nó còn có thể soi gương. Dương Vũ và Mặc Vân cùng nhau nhìn xuống hồ nước thì lập tức nó phản chiếu lại hai khuôn mặt.
Dương Vũ vừa soi gương vừa tự cao mà nói với Mặc Vân: "Anh đúng thật là rất đẹp trai, đến anh còn cảm thấy say mê chính mình. Em có thấy thế không?"
Mặc Vân ngồi bên cạnh im lặng từ ban nãy đến giờ bỗng dưng lên tiếng: "Vâng, em....em cũng thấy anh rất đẹp..."
Dương Vũ nghe vậy thì vui vẻ ra mặt. Nói thật khuôn mặt của nguyên chủ rất giống cậu. Chính vì vậy mà nghe Mặc Vân khen cái sự đẹp trai này thì Dương Vũ cười toe toét.
Lần đầu tiên Mặc Vân thấy Dương Vũ vui đến thế. Vì vậy cậu nhóc bỗng tự nhũ với lòng: "Sau này sẽ thường xuyên khen anh ấy đẹp.."
Còn Dương Vũ chẳng hề hay biết vì nụ cười thoả mãn kia của cậu mà cậu trong mắt Mặc Vân trở thành một người rất thích nghe khen ngợi.
Sau khi đã ngắm bản thân mình phản chiếu dưới hồ nước khoảng 5 phút thì Dương Vũ quyết định đứng dậy nói: "Chúng ta đi khám phá chỗ khác."
Địa điểm tiếp theo mà Dương Vũ và Mặc Vân dừng lại đó chính là trước một con suối nhỏ. Ở đây không chỉ có nhiều tảng đá lớn nhỏ tạo thành một lối đi ngay trên con suối mà còn có rất nhiều cá.
Dương Vũ tiến tới ngồi lên tảng đá to ven con suối rồi ngắm nhìn từng đàn cá bơi lội tung tăng. Nhìn con nào con nấy cũng béo ú thế là Dương Vũ nảy ra một ý nghĩ đó là bắt cá nướng ăn.
Nghĩ là làm Dương Vũ xắn ống quần lên chuẩn bị công cuộc bắt cá của bản thân. Trước khi lội xuống suối Dương Vũ còn không quên nhắc nhở nhóc phản diện không được đi lung tung: "Nhóc ngồi yên ở đây đợi anh. Không được lội xuống theo anh đâu đó."
Vì thế Mặc Vân ngoan ngoãn ngồi một chỗ nhìn Dương Vũ bắt cá.
Sau đó Dương Vũ liền từ từ lội xuống bắt cá. Rất nhanh cậu đã bắt được con đầu tiên rồi con thứ hai, thứ ba.... Có lẽ vì suối rất nhiều cá,l nên cậu mới dễ dàng bắt lần lượt con này đến con khác như thế.
Dương Vũ ngay khi bắt được con cá nào thì đều lập tức ném lên bờ con cá đó. Chẳng mấy chốc mà trên bờ bây giờ xuất hiện rất nhiều cá.
Ngẫm nghĩ thấy đã đủ cá, Dương Vũ liền lên bờ rồi nói với Mặc Vân: "Nhóc cùng anh đi kiếm củi nướng cá nào."
Mặc Vân gật đầu đứng dậy đi theo Dương Vũ. Chẳng mấy chốc cả hai đã kiếm được một bó củi nhỏ.
"Àii, anh quên mất. Muốn nướng cá thì phải có lửa. Mà bây giờ kiếm lửa ở đâu đây." Dương Vũ vừa đập tay vào đầu vừa nói.
Cậu cứ thế vò đầu bứt tai một hồi lâu, cuối cùng đành ngậm ngùi mà lên tiếng: "Nếu đã vậy thì lần sau nhóc nướng cá cho nhóc. Lần này cho anh nợ. Còn những con cá này thì đành phải thả lại về suối."
Mặc Vân thì chẳng có vấn đề gì, Dương Vũ nói thế nào thì cậu nhóc sẽ nghe theo như vậy.
Sau đó Mặc Vân và Dương Vũ quyết định "phóng sinh" những con cá vừa mới bắt được.
Khi thả xong hết mấy con cá, Dương Vũ lên tiếng nói với lũ cá mà cậu vừa thả: "Anh thấy mấy đứa ốm quá ăn cũng chẳng bổ béo gì nên mới thả mấy đứa về nhà. Lần sau anh quay lại, đứa nào to nhất anh ăn đầu tiên."
Mấy con cá: ????
Mặc Vân đứng bên cạnh không nhịn được mà bất giác bật cười.
"Ồ, nhóc cũng biết cười hả?" Dương Vũ vừa bẹo má Mặc Vân vừa nói.
Nói xong Dương Vũ lại nghĩ thầm: "Bây giờ cậu có nên nói cái câu gì mà 'em cười rất đẹp hãy cười nhiều hơn' không?"
Cuối cùng Dương Vũ không nói câu đó mà lại nói: "Nhóc cười xấu quá, anh nhìn nhóc cười mà không nhịn được cười đây này. Thế nên lần sau nhóc muốn chọc anh cười thì nhóc chỉ cần cười."
Mặc Vân nghe vậy thế mà thật sự nghiêm túc ghi nhớ, cậu nhóc nói: "Vâng ạ, em hiểu rồi."
Dương Vũ ngờ vực hỏi lại Mặc Vân: "Nhóc hiểu? Hiểu cái gì?"
Dương Vũ đưa mắt nhìn trái ngó phải thì phát hiện đây chỉ là một khu rừng bình thường. Tuy nhiên phải công nhận một điều là ở đây rất đẹp và yên bình.
Ngoài cây xanh phủ bóng, hoa tươi nở rộ, cỏ dại vươn mình thì còn có một hồ nước nhỏ xanh ngắt. Thậm chí chim chóc muôn loài đều có cả và trông chúng đều rất hiền lành. Ngoài ra phóng tầm mắt ra xa thì còn có thể thấy một cái thác nước.
Nói chung mọi thứ ở đây đều rất đẹp; nhưng để nói có điều gì đặc biệt ẩn dấu như lời bà tác giả nói hay không thì hiện tại Dương Vũ chưa tìm thấy.
Dương Vũ sau khi đã nhìn đông ngó tây thoả mãn rồi mới tiến lại gần Mặc Vân, choàng vai cậu nhóc vui vẻ nói: "Nhóc thấy bất ngờ này của anh thế nào? Rất đẹp đúng không?"
Mặc Vân gật gật đầu đáp: "Vâng rất đẹp."
"Sao nhóc nhàm chán thế? Vui vẻ hồ hởi lên anh xem nào." Dương Vũ vừa gõ đầu Mặc Vân vừa nói. Nghe vậy Mặc Vân chỉ biết cúi đầu mím môi không nói gì.
Dương Vũ thấy vậy cũng không làm khó Mặc Vân nữa, cậu nói: "Thôi bỏ qua chuyện này đi. Chúng ta đi khám phá khu rừng này thôi nào."
Dứt lời Dương Vũ liền nắm tay Mặc Vân kéo cậu chạy đến hồ nước nhỏ xanh ngắt đằng kia.
Cái hồ này không chỉ trong veo mà nó còn có thể soi gương. Dương Vũ và Mặc Vân cùng nhau nhìn xuống hồ nước thì lập tức nó phản chiếu lại hai khuôn mặt.
Dương Vũ vừa soi gương vừa tự cao mà nói với Mặc Vân: "Anh đúng thật là rất đẹp trai, đến anh còn cảm thấy say mê chính mình. Em có thấy thế không?"
Mặc Vân ngồi bên cạnh im lặng từ ban nãy đến giờ bỗng dưng lên tiếng: "Vâng, em....em cũng thấy anh rất đẹp..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Vũ nghe vậy thì vui vẻ ra mặt. Nói thật khuôn mặt của nguyên chủ rất giống cậu. Chính vì vậy mà nghe Mặc Vân khen cái sự đẹp trai này thì Dương Vũ cười toe toét.
Lần đầu tiên Mặc Vân thấy Dương Vũ vui đến thế. Vì vậy cậu nhóc bỗng tự nhũ với lòng: "Sau này sẽ thường xuyên khen anh ấy đẹp.."
Còn Dương Vũ chẳng hề hay biết vì nụ cười thoả mãn kia của cậu mà cậu trong mắt Mặc Vân trở thành một người rất thích nghe khen ngợi.
Sau khi đã ngắm bản thân mình phản chiếu dưới hồ nước khoảng 5 phút thì Dương Vũ quyết định đứng dậy nói: "Chúng ta đi khám phá chỗ khác."
Địa điểm tiếp theo mà Dương Vũ và Mặc Vân dừng lại đó chính là trước một con suối nhỏ. Ở đây không chỉ có nhiều tảng đá lớn nhỏ tạo thành một lối đi ngay trên con suối mà còn có rất nhiều cá.
Dương Vũ tiến tới ngồi lên tảng đá to ven con suối rồi ngắm nhìn từng đàn cá bơi lội tung tăng. Nhìn con nào con nấy cũng béo ú thế là Dương Vũ nảy ra một ý nghĩ đó là bắt cá nướng ăn.
Nghĩ là làm Dương Vũ xắn ống quần lên chuẩn bị công cuộc bắt cá của bản thân. Trước khi lội xuống suối Dương Vũ còn không quên nhắc nhở nhóc phản diện không được đi lung tung: "Nhóc ngồi yên ở đây đợi anh. Không được lội xuống theo anh đâu đó."
Vì thế Mặc Vân ngoan ngoãn ngồi một chỗ nhìn Dương Vũ bắt cá.
Sau đó Dương Vũ liền từ từ lội xuống bắt cá. Rất nhanh cậu đã bắt được con đầu tiên rồi con thứ hai, thứ ba.... Có lẽ vì suối rất nhiều cá,l nên cậu mới dễ dàng bắt lần lượt con này đến con khác như thế.
Dương Vũ ngay khi bắt được con cá nào thì đều lập tức ném lên bờ con cá đó. Chẳng mấy chốc mà trên bờ bây giờ xuất hiện rất nhiều cá.
Ngẫm nghĩ thấy đã đủ cá, Dương Vũ liền lên bờ rồi nói với Mặc Vân: "Nhóc cùng anh đi kiếm củi nướng cá nào."
Mặc Vân gật đầu đứng dậy đi theo Dương Vũ. Chẳng mấy chốc cả hai đã kiếm được một bó củi nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Àii, anh quên mất. Muốn nướng cá thì phải có lửa. Mà bây giờ kiếm lửa ở đâu đây." Dương Vũ vừa đập tay vào đầu vừa nói.
Cậu cứ thế vò đầu bứt tai một hồi lâu, cuối cùng đành ngậm ngùi mà lên tiếng: "Nếu đã vậy thì lần sau nhóc nướng cá cho nhóc. Lần này cho anh nợ. Còn những con cá này thì đành phải thả lại về suối."
Mặc Vân thì chẳng có vấn đề gì, Dương Vũ nói thế nào thì cậu nhóc sẽ nghe theo như vậy.
Sau đó Mặc Vân và Dương Vũ quyết định "phóng sinh" những con cá vừa mới bắt được.
Khi thả xong hết mấy con cá, Dương Vũ lên tiếng nói với lũ cá mà cậu vừa thả: "Anh thấy mấy đứa ốm quá ăn cũng chẳng bổ béo gì nên mới thả mấy đứa về nhà. Lần sau anh quay lại, đứa nào to nhất anh ăn đầu tiên."
Mấy con cá: ????
Mặc Vân đứng bên cạnh không nhịn được mà bất giác bật cười.
"Ồ, nhóc cũng biết cười hả?" Dương Vũ vừa bẹo má Mặc Vân vừa nói.
Nói xong Dương Vũ lại nghĩ thầm: "Bây giờ cậu có nên nói cái câu gì mà 'em cười rất đẹp hãy cười nhiều hơn' không?"
Cuối cùng Dương Vũ không nói câu đó mà lại nói: "Nhóc cười xấu quá, anh nhìn nhóc cười mà không nhịn được cười đây này. Thế nên lần sau nhóc muốn chọc anh cười thì nhóc chỉ cần cười."
Mặc Vân nghe vậy thế mà thật sự nghiêm túc ghi nhớ, cậu nhóc nói: "Vâng ạ, em hiểu rồi."
Dương Vũ ngờ vực hỏi lại Mặc Vân: "Nhóc hiểu? Hiểu cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro