[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 8
Mặt trời ^_^
2024-07-28 00:42:11
Mặc Vân không quan tâm, cậu nhóc vẫn cứ tiếp tục lặp lại: "Anh cũng ngồi xuống ăn đi."
Dương Vũ tỏ rõ thái độ khó xử, cậu chậm rải lên tiếng dỗ dành: "Nhóc ăn trước đi, lát nhóc ăn xong thì anh ăn."
Mặc Vân cư nhiên vẫn không chịu đụng đũa, nhóc ngồi yên tại chỗ rất lâu. Cậu nhóc biểu đạt ý muốn cùng ăn, nếu không cùng nhau ăn cậu nhóc cũng sẽ không ăn.
Một phút, hai phút trôi qua mà chẳng thấy Mặc Vân lung lay ý chí. Chắc hẳn cậu nhóc đã hạ quyết tâm cực kì lớn.
Dương Vũ thấy vậy đành hết cách, cậu buộc phải chịu thua cái tính lì đòn này của nhóc phản diện: "Anh chịu thua, được chưa? Anh ngồi ăn với nhóc là được chứ gì?"
Nghe vậy, Mặc Vân lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Vũ rồi nhanh chóng gật đầu.
Nói rồi, Dương Vũ tiến tới kéo cái ghế đối diện Mặc Vân mà ngồi xuống.
Thế là cuối cùng bữa tối của cả hai sau một hồi đôi co mới chính thức bắt đầu. Dương Vũ vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Mặc Vân. Cậu nhóc thấy vậy trái lại không từ chối mà còn rất hưởng thụ.
Ngồi ăn không cũng chán nên Dương Vũ chủ động bắt chuyện: "Nhóc thích ăn gì? Lần sau anh đặc biệt làm cho nhóc ăn."
Mặc Vân nghe xong thì suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Ăn đồ anh nấu."
"Nhóc nói chuyện ngày càng có tiến bộ rồi đó. Tiếp tục phát huy thì sẽ được ăn ngon." Dương Vũ đắc ý mà nói.
Mặc Vân không hiểu rõ nhưng vẫn vừa ăn vừa gật đầu.
"Nhóc thấy anh Kỷ Miên thế nào?" Dương Vũ vu vơ hỏi.
"Kỷ Miên? Là ai?" Mặc Vân ngơ ngác hỏi lại
Dương Vũ thật sự bất lực với sự thờ ơ này của Mặc Vân. Thế mà trong tiểu thuyết lại nói Mặc Vân yêu Kỷ Miên đến chết đi sống lại, rồi nào là vì yêu mà đối đầu với thế lực của công chính dẫn đến thân bại danh liệt.
Cậu nhớ tiểu thuyết viết khoa trương thế mà. Sao bây giờ tên của bạch nguyệt quang cậu còn không nhớ.
Hoặc có thể thứ tình cảm đó sau này mới nảy sinh. Vì dì gì tiểu phản diện cũng còn nhỏ mà.
Dương Vũ bất lực lên tiếng tiếp lời: "Kỷ Miên là cái anh gia sư của em lúc sáng đó. Anh thấy anh Kỷ Miên như thế nào?"
Mặc Vân không hiểu ý của Dương Vũ, cậu nhóc ngơ ngác mà nhìn cậu.
Thấy vậy Dương Vũ đành lên tiếng bổ sung: "Ví như em thấy anh Kỷ Miên tốt bụng hay dịu dàng hay rất đẹp trai chẳng hạn. Nói chung là đại loại như thế."
"Em không biết." Mặc Vân dứt khoát đáp lời.
"Anh nói cho nhóc nghe nhé. Nếu sau này nhóc có thấy anh Kỷ Miên rất đẹp trai chẳng hạn hay bản thân nhóc xuất hiện cảm xúc lạ với anh ấy thì nói với anh nha." Dương Vũ nói một tràng dài.
Có vẻ như vì sợ Mặc Vân không hiểu nên Dương Vũ lại bổ sung: "Đến lúc đó anh sẽ giúp nhóc thoát khỏi bể tình. Sau này nhóc yêu ai cũng được nhưng đừng va phải thụ chính. Vì sẽ không có một kết quả tốt đâu."
Mặc Vân nghe được chữ hiểu chữ không. Cậu nhóc cứ thế ngờ nghệch mà nhìn Dương Vũ.
"Ài, thôi bỏ đi. Nhóc còn nhỏ nên chắc không hiểu được đâu. Sau này nhóc lớn anh sẽ nói rõ cho nhóc." Dương Vũ bất đắc dĩ mà lên tiếng.
Nói xong, Dương Vũ lại gắp thức ăn cho Mặc Vân rồi nói: "Nhóc ăn cái này đi cho nhanh lớn."
Mặc Vân theo đó gắp lên bỏ vào miệng rồi từ tốn nhai ngon lành.
Bữa cơm tối của hai người cứ hoà hợp như thế, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc.
"Nhóc rửa tay, rửa mặt rồi lên lầu trước đi. Anh dọn xong sẽ lên đọc truyện cho nhóc nghe." Dương Vũ vừa cười vừa nói đầy chân thành.
Mặc Vân sững sờ nhìn Dương Vũ, cậu nhóc không nói gì chỉ gật đầu. Nhưng nếu để ý kĩ thì có thể thấy rằng cậu nhóc đang vui.
Ngay sau đó, Mặc Vân liền nghe lời rửa tay, rửa mặt rồi lên phòng.
Dương Vũ nhìn thấy tiểu phản diện ngoan ngoãn như vậy bỗng thấy thật thành tựu. Bây giờ trong lòng cậu lâng lâng cái cảm giác hạnh phúc của người cha già.
Thế nên bất giác Dương Vũ tự cười một mình, ngây ngốc một lúc rất lâu. Chẳng biết qua bao lâu Dương Vũ cưới cùng cũng gọi được hồn về lại xác.
Sau đó thì cậu liền nhanh tay nhanh chân thu dọn chén bát trên bàn. Chẳng mấy chốc mà một bàn thịnh soạn đầy thức ăn bây giờ đã trở nên sạch sẽ, trống trơn.
Ngay sau đó người hầu cậu gặp lúc sáng liền tiến tới rửa đống chén bát. Dương Vũ vì thế mà chẳng vất vả gì cũng xong xuôi công việc.
Người hầu nọ chắc chắn là một người rất thạo việc, nhìn cái cách mà cậu ta rửa dọn là có thể khẳng định như vậy.
Dương Vũ cũng không có nhu cầu đứng đây nhìn cậu người hầu nọ dọn dẹp. Nên cậu nhanh chóng đi rửa tay rồi đi lên lầu.
Nhưng đi được nửa đường bỗng nhiên Dương Vũ nhớ đến điều gì đó liền quay người đi về phía người hầu kia.
"Cậu rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút." Dương Vũ lên tiếng bắt chuyện trước.
Người hầu kia nghe vậy liền dừng công việc đang làm rồi đáp: "Cậu muốn nói chuyện với tôi? Vậy chúng ta qua bên kia ngồi."
Dương Vũ nghe vậy thì liền lập tức gật đầu. Đ
Sau đó nhanh chóng đi về phía ghế bàn ăn mà ngồi xuống.
Dương Vũ tỏ rõ thái độ khó xử, cậu chậm rải lên tiếng dỗ dành: "Nhóc ăn trước đi, lát nhóc ăn xong thì anh ăn."
Mặc Vân cư nhiên vẫn không chịu đụng đũa, nhóc ngồi yên tại chỗ rất lâu. Cậu nhóc biểu đạt ý muốn cùng ăn, nếu không cùng nhau ăn cậu nhóc cũng sẽ không ăn.
Một phút, hai phút trôi qua mà chẳng thấy Mặc Vân lung lay ý chí. Chắc hẳn cậu nhóc đã hạ quyết tâm cực kì lớn.
Dương Vũ thấy vậy đành hết cách, cậu buộc phải chịu thua cái tính lì đòn này của nhóc phản diện: "Anh chịu thua, được chưa? Anh ngồi ăn với nhóc là được chứ gì?"
Nghe vậy, Mặc Vân lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Vũ rồi nhanh chóng gật đầu.
Nói rồi, Dương Vũ tiến tới kéo cái ghế đối diện Mặc Vân mà ngồi xuống.
Thế là cuối cùng bữa tối của cả hai sau một hồi đôi co mới chính thức bắt đầu. Dương Vũ vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Mặc Vân. Cậu nhóc thấy vậy trái lại không từ chối mà còn rất hưởng thụ.
Ngồi ăn không cũng chán nên Dương Vũ chủ động bắt chuyện: "Nhóc thích ăn gì? Lần sau anh đặc biệt làm cho nhóc ăn."
Mặc Vân nghe xong thì suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Ăn đồ anh nấu."
"Nhóc nói chuyện ngày càng có tiến bộ rồi đó. Tiếp tục phát huy thì sẽ được ăn ngon." Dương Vũ đắc ý mà nói.
Mặc Vân không hiểu rõ nhưng vẫn vừa ăn vừa gật đầu.
"Nhóc thấy anh Kỷ Miên thế nào?" Dương Vũ vu vơ hỏi.
"Kỷ Miên? Là ai?" Mặc Vân ngơ ngác hỏi lại
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Vũ thật sự bất lực với sự thờ ơ này của Mặc Vân. Thế mà trong tiểu thuyết lại nói Mặc Vân yêu Kỷ Miên đến chết đi sống lại, rồi nào là vì yêu mà đối đầu với thế lực của công chính dẫn đến thân bại danh liệt.
Cậu nhớ tiểu thuyết viết khoa trương thế mà. Sao bây giờ tên của bạch nguyệt quang cậu còn không nhớ.
Hoặc có thể thứ tình cảm đó sau này mới nảy sinh. Vì dì gì tiểu phản diện cũng còn nhỏ mà.
Dương Vũ bất lực lên tiếng tiếp lời: "Kỷ Miên là cái anh gia sư của em lúc sáng đó. Anh thấy anh Kỷ Miên như thế nào?"
Mặc Vân không hiểu ý của Dương Vũ, cậu nhóc ngơ ngác mà nhìn cậu.
Thấy vậy Dương Vũ đành lên tiếng bổ sung: "Ví như em thấy anh Kỷ Miên tốt bụng hay dịu dàng hay rất đẹp trai chẳng hạn. Nói chung là đại loại như thế."
"Em không biết." Mặc Vân dứt khoát đáp lời.
"Anh nói cho nhóc nghe nhé. Nếu sau này nhóc có thấy anh Kỷ Miên rất đẹp trai chẳng hạn hay bản thân nhóc xuất hiện cảm xúc lạ với anh ấy thì nói với anh nha." Dương Vũ nói một tràng dài.
Có vẻ như vì sợ Mặc Vân không hiểu nên Dương Vũ lại bổ sung: "Đến lúc đó anh sẽ giúp nhóc thoát khỏi bể tình. Sau này nhóc yêu ai cũng được nhưng đừng va phải thụ chính. Vì sẽ không có một kết quả tốt đâu."
Mặc Vân nghe được chữ hiểu chữ không. Cậu nhóc cứ thế ngờ nghệch mà nhìn Dương Vũ.
"Ài, thôi bỏ đi. Nhóc còn nhỏ nên chắc không hiểu được đâu. Sau này nhóc lớn anh sẽ nói rõ cho nhóc." Dương Vũ bất đắc dĩ mà lên tiếng.
Nói xong, Dương Vũ lại gắp thức ăn cho Mặc Vân rồi nói: "Nhóc ăn cái này đi cho nhanh lớn."
Mặc Vân theo đó gắp lên bỏ vào miệng rồi từ tốn nhai ngon lành.
Bữa cơm tối của hai người cứ hoà hợp như thế, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhóc rửa tay, rửa mặt rồi lên lầu trước đi. Anh dọn xong sẽ lên đọc truyện cho nhóc nghe." Dương Vũ vừa cười vừa nói đầy chân thành.
Mặc Vân sững sờ nhìn Dương Vũ, cậu nhóc không nói gì chỉ gật đầu. Nhưng nếu để ý kĩ thì có thể thấy rằng cậu nhóc đang vui.
Ngay sau đó, Mặc Vân liền nghe lời rửa tay, rửa mặt rồi lên phòng.
Dương Vũ nhìn thấy tiểu phản diện ngoan ngoãn như vậy bỗng thấy thật thành tựu. Bây giờ trong lòng cậu lâng lâng cái cảm giác hạnh phúc của người cha già.
Thế nên bất giác Dương Vũ tự cười một mình, ngây ngốc một lúc rất lâu. Chẳng biết qua bao lâu Dương Vũ cưới cùng cũng gọi được hồn về lại xác.
Sau đó thì cậu liền nhanh tay nhanh chân thu dọn chén bát trên bàn. Chẳng mấy chốc mà một bàn thịnh soạn đầy thức ăn bây giờ đã trở nên sạch sẽ, trống trơn.
Ngay sau đó người hầu cậu gặp lúc sáng liền tiến tới rửa đống chén bát. Dương Vũ vì thế mà chẳng vất vả gì cũng xong xuôi công việc.
Người hầu nọ chắc chắn là một người rất thạo việc, nhìn cái cách mà cậu ta rửa dọn là có thể khẳng định như vậy.
Dương Vũ cũng không có nhu cầu đứng đây nhìn cậu người hầu nọ dọn dẹp. Nên cậu nhanh chóng đi rửa tay rồi đi lên lầu.
Nhưng đi được nửa đường bỗng nhiên Dương Vũ nhớ đến điều gì đó liền quay người đi về phía người hầu kia.
"Cậu rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút." Dương Vũ lên tiếng bắt chuyện trước.
Người hầu kia nghe vậy liền dừng công việc đang làm rồi đáp: "Cậu muốn nói chuyện với tôi? Vậy chúng ta qua bên kia ngồi."
Dương Vũ nghe vậy thì liền lập tức gật đầu. Đ
Sau đó nhanh chóng đi về phía ghế bàn ăn mà ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro