Đồ Âm

Chương 5 - Chương 5

chill

2024-02-13 09:23:13

Nguyên buổi ban ngày, tôi nơm nớp lo sợ, nhắm mắt lại thôi là nghĩ đến chuyện chiếc giày thêu.

Lần đầu đối phó với thứ này, trong lòng khó tránh khỏi chút khẩn trương lo lắng. Trên cơ bản tôi đã phần nào khẳng định được đây là một thứ đồ Âm Vật đại hung, còn khó chịu đến mức nào còn chưa xác định rõ.

Bởi con người luôn bị sợ hãi bởi những thứ không chắc chắn.

Nhớ đến lời cha cùng ông nội hay kể tôi nghe lúc còn trẻ cùng những lần thu phục Âm Vật một cách tình cờ đều cảm khái trăm ngàn lần, đủ để hiểu thứ này lợi hại đến bao nhiêu.

Không còn tâm trạng nào để buôn bán nữa, tôi dứt khoát đóng cửa nghỉ kinh doanh một ngày, hút sạch hai bao thuốc. Đem mấy bản lĩnh mà cha truyền lại cho tôi nhớ lại trong đầu, nghĩ các kế sách đối phó ứng biến trước.

Tuy rằng theo ý tôi, kế hoạch mình quyết định chắc chắn không có sai lầm, nhưng trong lòng vẫn cứ không yên.

Thời điểm 8h tối hôm sau, tôi mới đến trước cửa nhà Lý Mặt Rỗ.

Xem ra tên này đã sắp hết kiên nhẫn, thấy tôi đến còn kích động hơn thấy cha mình nữa.

Tôi không có thời gian nói chuyện chào hỏi Lý Mặt Rỗ, vội bảo hắn dẫn mình đi làm quen bố cục nhà của hắn. Làm như vậy lỡ như thật sự gặp cái gì phiền toái, còn có thể tùy cơ ứng biến, không được nữa thì chạy để bảo toàn tính mạng.

Nhà Lý Mặt Rỗ là kiểu nhà trệt, ngoài nhà là một cánh cửa sắt lớn, một cái sân nhỏ, một cái giếng nước.

Trong nhà là 2 phòng, bởi vì không có bàn tay phụ nữ vun vén nên đồ vật cái thì ngã trái ngã phải, còn đầy mùi vị là lạ nữa.

Tôi nhìn quanh một vòng, tạm thời không phát hiện được chỗ nào bất thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó nhờ Lý Mặt Rỗ dẫn tôi đi xem chỗ để giày thêu.

Chiếc giày thêu kia cùng vài món đồ cổ thu được đều được Lý Mặt Rỗ để trên gác ở phòng khách, một góc hẻo lánh ít ai để ý tới.

Không biết do tâm lý hay không, khi thấy giày thêu tôi cảm thấy rất là khó chịu, nhưng vì sao như thế thì không biết được.

Nhìn chằm chằm trong chốc lát, Lý Mặt Rỗ hỏi tôi đã nhìn ra được gì kỳ lạ rồi?

Tôi lắc đầu bảo không có, Lý Mặt Rỗ trông rất thất vọng, nhưng cũng không nói năng gì.

Nếu chiếc giày thêu này ám lên con trai của Lý Mặt Rỗ, tôi tạm thời cột thằng bé lại, như thế sẽ không để nó tiếp xúc với giày thêu.

Còn tôi với Lý Mặt Rỗ xác định là cả đêm không ngủ rồi, để nhìn xem chiếc giày này còn làm cái quái gì nữa.

Thời điểm trước nửa đêm còn rất ổn, tôi chơi máy tính, Lý Mặt Rỗ xem TV, con trai Lý Mặt Rỗ do mấy ngày nay bị hành đến mệt lừ nên lên giường liền ngủ thẳng cẳng.

Nhưng đến lúc từ nửa đêm đến sáng, hai mí mắt tôi cứ đánh nhau liên hồi, tiếp tục như thế này không ổn.

Gói thuốc tôi mang đến đã hút sạch rồi, cũng không tìm được món gì để mang cao tỉnh táo được, tôi nhìn chằm chằm Lý Mặt Rỗ trước mặt, tôi ngủ một chút rồi thay ca cho hắn.

Lý Mặt Rỗ không dám nghỉ ngơi, thường xuyên quay lại nhìn con trai. Tôi cũng yên tâm, chỉ cần Lý Mặt Rỗ không ngủ sẽ không để chuyện không hay xảy ra.

Nhưng mà ngủ không bao lâu, tôi bị tiếng nước rỉ rách làm ồn nên tỉnh giấc, tôi đột nhiên mở mắt, trước tiên kiểm tra con trai Lý Mặt Rỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Âm

Số ký tự: 0