Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Đã Sớm Nói Đây...
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
2024-11-23 16:48:18
Hơn mười tên tu hành giả lăng không mà đứng, từ trên cao nhìn xuống.
Mộ Dung Hải thấy tình thế không ổn liền lùi lại một bước, hai mắt trừng to như trâu, ấp úng nói: “Lão, lão tiên sinh… tất cả đều là cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch… cái này, cái này….”
Đã sớm nói đây là cái bẫy mà!
Giờ thì tốt rồi.
“Ừm.” Lục Châu gật gật đầu, chỉ ừm một tiếng.
Hả?
Mộ Dung Hải muốn khóc, đến lúc này rồi còn ừm cái gì?
Mộ Dung gia của hắn chỉ là thương gia bình thường, tuy trong chuyện kinh doanh là cá gặp nước, nhưng trong mắt tu hành giả bọn hắn chẳng khác gì sâu kiến. Đó là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, ngoài sợ hãi ra hắn còn có thể làm gì?
Bản thân hắn cũng chỉ là Thông Huyền cảnh ngũ khiếu mà thôi. Loại cảnh giới này trước mặt Phạn Hải cảnh ngay cả tư cách đứng thẳng còn không có.
“Lão tiên sinh, chúng ta trốn đi!”
Mộ Dung Hải đề nghị.
Tiểu Diên Nhi cũng là cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch, nếu để một mình nàng ngăn chặn đám người tu hành này thì bọn họ còn có cơ hội chạy thoát.
Nhưng mà…
Lục Châu tỏ vẻ lạnh nhạt như thể không nghe thấy lời Mộ Dung Hải, toàn bộ lực chú ý của hắn đều dồn vào trận thế phía trước.
Điên.
Nhất định là điên rồi.
Tiểu Diên Nhi không hề sợ hãi mà còn vô cùng hăng hái nhìn hết một lượt, nàng một tay chống hông, một tay đếm:
“Một, hai, ba…”
“Bốn, năm…”
Lúc này rồi còn đếm?
Đám tu hành giả nhíu mày.
Người cầm đầu tức giận nói: “Bọn ta chưa từng giết hạng người vô danh. Xưng tên đi.”
Tiểu Diên Nhi đếm xong cười hì hì nói: “Mười hai tên tu hành giả Phạn Hải cảnh.”
Người cầm đầu sững sờ.
Tiểu nha đầu này thế mà không thèm để ý đến lời hắn.
Tu hành giả đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Vị tiền bối kia đã nói, cho dù là ai cũng giết không tha.”
Người cầm đầu khẽ gật đầu, hắn quan sát phía dưới rồi nói:
“Nhận tiền của người, vì người làm việc. Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ đã có tu vi không tệ, đáng tiếc… hết lần này tới lần khác ngươi lại có liên quan đến Từ gia.”
Hắn vung tay lên.
Mười một tên tu hành giả ở sau lưng lao về phía trước, vây Tiểu Diên Nhi ở giữa.
“Các ngươi là do ai sai khiến?” Giọng nói tang thương của Lục Châu truyền tới.
“Lão già, ngươi là kẻ nào?”
Người cầm đầu đưa mắt nhìn lướt qua Lục Châu và Mộ Dung Hải.
Một tên Ngưng Thức cảnh, một tên Thông Huyền cảnh…
Hắn không khỏi lắc đầu.
Lục Châu cũng lắc đầu.
Đạo lý và quy củ trên thế gian này rốt cuộc đều phải dựa vào nắm đấm để phân cao thấp, mới có thể nói phải trái trắng đen.
“Diên Nhi.”
Lục Châu ra dấu tay với Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi hiểu ý cười một tiếng, hai tay triển khai chiêu thức, mũi chân điểm nhẹ.
Phanh.
Mặt đất bị đạp thành một cái hố lớn.
Toàn thân nàng bay vọt lên không trung.
“A?” Mộ Dung Hải hoàn toàn ngây người, hắn phát huy dáng vẻ của người chưa từng thấy việc đời một cách vô cùng tinh tế.
Mười hai tên tu hành giả Phạn Hải cảnh đều giật mình.
Khí tức này…
Không đúng!
“Giết nàng!”
Người cầm đầu vừa ra lệnh.
Tiếng cười như chuông bạc của Tiểu Diên Nhi đã vang vọng khắp cả Thanh Dương Sơn.
Vù.
Tiểu Diên Nhi biến mất tại chỗ.
"Thất Tinh Thải Vân Bộ."
Đây là một trong những thân pháp tinh tuý nhất Cơ Thiên Đạo cho nàng, có thể đạp không hành tẩu, biến thành huyễn ảnh, nhanh như điện xẹt!
Thân hình nàng trên không trung chỉ để lại từng đạo tàn ảnh.
Khiến người ta đầu váng mắt hoa, như thể khắp nơi đều là nàng.
Ầm!
Phanh phanh!
Từng tên tu hành giả Phạn Hải cảnh bị nàng đạp rơi xuống đất.
Không phải rơi xuống.
Mà là đập xuống mặt đất.
Ầm!
Mộ Dung Hải nhìn đến choáng váng.
Tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch đều mạnh đến vậy sao?
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
…
Chỉ trong vài nhịp thở.
Tiểu Diên Nhi đã đạp mười một tên tu hành giả đập xuống mặt đất.
Những kẻ nằm dưới đất đều óc văng tứ tung, máu me đầy mặt… toàn bộ đã mất đi sinh cơ.
Chỉ còn lại tu hành giả dẫn đầu, gương mặt đờ đẫn như bị doạ đến mất đi khả năng suy nghĩ.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi xuất hiện trước mặt hắn, nàng phất phất tay như thể những người chết bên dưới đều không liên quan đến nàng: “Cần ta giúp ngươi không?”
“Không… không không, tự ta xuống dưới.”
Phịch.
Người cầm đầu tiêu trừ nguyên khí toàn thân, hạ xuống đất.
Ít nhất như vậy hắn có thể giữ được tính mạng.
Sau khi hạ xuống, mặt đất tràn ngập mùi máu tươi kích thích thần kinh của hắn.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta định làm gì?
Hắn nhớ tới, hắn nhận một nhiệm vụ được treo thưởng, bắt cóc Từ phủ, giết chết người đến cứu.
Mộ Dung Hải lúc này mới tỉnh táo lại, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Lục Châu chậm rãi đi tới.
“Làm không tệ.”
“Hì hì, gia gia cuối cùng cũng khen con.” Tiểu Diên Nhi cố ý để lại một người sống và giết sạch những tên còn lại. Về điểm này Lục Châu cũng hơi ngoài ý muốn.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía người còn sống sót, thản nhiên nói: “Kẻ chủ mưu là ai?”
Người còn sống gian nan ngẩng đầu lên.
Nhìn vị lão nhân trước mắt này.
“Không biết.”
“Con tin Từ gia đang ở đâu?”
“Bị người mang đi rồi.”
“Ai?”
“Không… không biết.”
“Ngươi có từng nhìn thấy hình dạng của hắn không?”
“Không… chưa từng nhìn thấy.”
Người này chẳng chịu khai gì cả.
Tiểu Diên Nhi nghe được mấy câu đã nổi giận, nói dối còn dám mạnh miệng, chán sống rồi sao!
Lục Châu cũng nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào tên cầm đầu.
Người cầm đầu nằm rạp trên mặt đất, không dám thở mạnh, đầu ngón tay bấu vào mặt đất không ngừng run rẩy.
“Giết.” Lục Châu thản nhiên nói.
“A?”
Không tra hỏi thêm hai câu sao? Chuyện này… chuyện này…
“Ta nhận, ta nhận… Đừng giết ta, đừng giết ta.”
Lục Châu không thèm nhìn hắn, chỉ chắp tay sau lưng đi lên Thanh Dương Sơn.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì: “Vừa rồi tại sao không khai?”
Dù sao hắn cũng là cường giả Phạn Hải cảnh, chưa bị tí thương tích nào, người ta tuỳ tiện hỏi hai câu đã thành thật trả lời thì thật là mất mặt.
“Cả nhà Từ gia đều ở trên Thanh Dương Sơn.”
“Gia chủ Từ gia bị cố chủ mang đi… Ta, ta thật sự không biết thân phận của cố chủ!”
Người cầm đầu cuống quýt khai ra các tin tức trọng yếu.
Lục Châu không quay đầu lại.
Hắn đang suy nghĩ làm sao để tìm ra đám ác đồ giảo hoạt này, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong chỉ còn lại hai tấm, không thể sử dụng rồi mới đi tìm bọn hắn được.
Tiểu Diên Nhi nói: “Gia gia đúng là lợi hại. Doạ hắn giật mình, hắn liền khai ra hết.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Ta không có doạ hắn.”
“Gia gia?”
“Nơi này là một cái bẫy. Người sai sử sau màn cố ý muốn để lại tin tức, hắn không nói cũng sẽ có người tìm cách cho chúng ta biết. Giữ hắn lại để làm gì?”
Nếu nói hắn còn có chút giá trị gì, thì đó chính là cung cấp điểm công đức.
“…”
Người cầm đầu lập tức co rúm người lại.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mặt xám ngoét như tro tàn.
------------
Tại Diễn Nguyệt Cung.
Mười mấy tên nữ tu lần lượt phi hành ngang dãy núi rồi hạ xuống theo thứ tự.
Nơi tu luyện đẹp như tiên cảnh, nữ tu hành giả đẹp như thiên tiên.
Ai có thể ngờ được, đây chính là nơi toạ lạc của nữ ma đầu Diệp Thiên Tâm, cung chủ Diễn Nguyệt Cung, còn có danh xưng là Ngọc Diện Tu La.
“Cung chủ, phi thư hồi báo, có người đến Từ phủ, một già một trẻ.”
Nghe được tin tức này.
Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đồng thời đứng lên.
“Đã xác nhận được thân phận của hai người đó chưa?”
“Trông họ có chút tương tự với trên chân dung, nhưng chưa dám xác nhận.”
Tương tự?
Diệp Thiên Tâm cười nói: “Với tính tình của lão gia hoả mà cũng biết cải trang hay sao?”
“Theo ta được biết, tam sư huynh đã thụ thương, Chính Nhất Đạo đã phái cao thủ đến Kim Đình Sơn. Hơn nữa, sau khi môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong chết, cho đến nay vẫn chưa có người kế vị. Tiền nhiệm môn chủ Lạc Hành Không vẫn luôn nhìn chằm chằm, tìm cơ hội báo thù đây.” Diệp Thiên Tâm tiếp tục nói. “Dựa vào một mình tứ sư huynh sẽ không ngăn nổi cao thủ Nguyên Thần cảnh.”
Chiêu Nguyệt minh bạch ý của nàng. Đây chính là thời cơ tốt nhất để hao tổn át chủ bài của Cơ Thiên Đạo.
“Vậy nếu như hai người này không phải là giả thì sao?”
Diệp Thiên Tâm cười khanh khách. “Như thế há không phải vừa vặn lọt vào bẫy của chúng ta?”
“Bẩm báo Cung chủ, phi thư hồi báo, tu hành giả Lâm Hồ Bang ở Thanh Dương Sơn toàn bộ bị diệt. Người Từ gia trừ Từ lão gia đều đã được cứu đi.”
Diệp Thiên Tâm dường như không hề bị bất ngờ, hai mắt nàng toả sáng:
“Có thể giết sạch nhóm Phạn Hải cảnh tu hành giả của Lâm Hồ Bang… hẳn là tiểu sư muội.”
Cao thủ Thần Đình cảnh vốn không nhiều.
Cao thủ Thần Đình cảnh của thập đại môn phái không có lý gì lại đi cứu viện một Từ gia nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Chỉ có mình Tiểu Diên Nhi có động cơ này.
“Gửi thư cho Tà Vương, kế hoạch không thay đổi, chuẩn bị khởi hành.”
“Vâng.”
Mộ Dung Hải thấy tình thế không ổn liền lùi lại một bước, hai mắt trừng to như trâu, ấp úng nói: “Lão, lão tiên sinh… tất cả đều là cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch… cái này, cái này….”
Đã sớm nói đây là cái bẫy mà!
Giờ thì tốt rồi.
“Ừm.” Lục Châu gật gật đầu, chỉ ừm một tiếng.
Hả?
Mộ Dung Hải muốn khóc, đến lúc này rồi còn ừm cái gì?
Mộ Dung gia của hắn chỉ là thương gia bình thường, tuy trong chuyện kinh doanh là cá gặp nước, nhưng trong mắt tu hành giả bọn hắn chẳng khác gì sâu kiến. Đó là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, ngoài sợ hãi ra hắn còn có thể làm gì?
Bản thân hắn cũng chỉ là Thông Huyền cảnh ngũ khiếu mà thôi. Loại cảnh giới này trước mặt Phạn Hải cảnh ngay cả tư cách đứng thẳng còn không có.
“Lão tiên sinh, chúng ta trốn đi!”
Mộ Dung Hải đề nghị.
Tiểu Diên Nhi cũng là cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch, nếu để một mình nàng ngăn chặn đám người tu hành này thì bọn họ còn có cơ hội chạy thoát.
Nhưng mà…
Lục Châu tỏ vẻ lạnh nhạt như thể không nghe thấy lời Mộ Dung Hải, toàn bộ lực chú ý của hắn đều dồn vào trận thế phía trước.
Điên.
Nhất định là điên rồi.
Tiểu Diên Nhi không hề sợ hãi mà còn vô cùng hăng hái nhìn hết một lượt, nàng một tay chống hông, một tay đếm:
“Một, hai, ba…”
“Bốn, năm…”
Lúc này rồi còn đếm?
Đám tu hành giả nhíu mày.
Người cầm đầu tức giận nói: “Bọn ta chưa từng giết hạng người vô danh. Xưng tên đi.”
Tiểu Diên Nhi đếm xong cười hì hì nói: “Mười hai tên tu hành giả Phạn Hải cảnh.”
Người cầm đầu sững sờ.
Tiểu nha đầu này thế mà không thèm để ý đến lời hắn.
Tu hành giả đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Vị tiền bối kia đã nói, cho dù là ai cũng giết không tha.”
Người cầm đầu khẽ gật đầu, hắn quan sát phía dưới rồi nói:
“Nhận tiền của người, vì người làm việc. Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ đã có tu vi không tệ, đáng tiếc… hết lần này tới lần khác ngươi lại có liên quan đến Từ gia.”
Hắn vung tay lên.
Mười một tên tu hành giả ở sau lưng lao về phía trước, vây Tiểu Diên Nhi ở giữa.
“Các ngươi là do ai sai khiến?” Giọng nói tang thương của Lục Châu truyền tới.
“Lão già, ngươi là kẻ nào?”
Người cầm đầu đưa mắt nhìn lướt qua Lục Châu và Mộ Dung Hải.
Một tên Ngưng Thức cảnh, một tên Thông Huyền cảnh…
Hắn không khỏi lắc đầu.
Lục Châu cũng lắc đầu.
Đạo lý và quy củ trên thế gian này rốt cuộc đều phải dựa vào nắm đấm để phân cao thấp, mới có thể nói phải trái trắng đen.
“Diên Nhi.”
Lục Châu ra dấu tay với Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi hiểu ý cười một tiếng, hai tay triển khai chiêu thức, mũi chân điểm nhẹ.
Phanh.
Mặt đất bị đạp thành một cái hố lớn.
Toàn thân nàng bay vọt lên không trung.
“A?” Mộ Dung Hải hoàn toàn ngây người, hắn phát huy dáng vẻ của người chưa từng thấy việc đời một cách vô cùng tinh tế.
Mười hai tên tu hành giả Phạn Hải cảnh đều giật mình.
Khí tức này…
Không đúng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giết nàng!”
Người cầm đầu vừa ra lệnh.
Tiếng cười như chuông bạc của Tiểu Diên Nhi đã vang vọng khắp cả Thanh Dương Sơn.
Vù.
Tiểu Diên Nhi biến mất tại chỗ.
"Thất Tinh Thải Vân Bộ."
Đây là một trong những thân pháp tinh tuý nhất Cơ Thiên Đạo cho nàng, có thể đạp không hành tẩu, biến thành huyễn ảnh, nhanh như điện xẹt!
Thân hình nàng trên không trung chỉ để lại từng đạo tàn ảnh.
Khiến người ta đầu váng mắt hoa, như thể khắp nơi đều là nàng.
Ầm!
Phanh phanh!
Từng tên tu hành giả Phạn Hải cảnh bị nàng đạp rơi xuống đất.
Không phải rơi xuống.
Mà là đập xuống mặt đất.
Ầm!
Mộ Dung Hải nhìn đến choáng váng.
Tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch đều mạnh đến vậy sao?
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
…
Chỉ trong vài nhịp thở.
Tiểu Diên Nhi đã đạp mười một tên tu hành giả đập xuống mặt đất.
Những kẻ nằm dưới đất đều óc văng tứ tung, máu me đầy mặt… toàn bộ đã mất đi sinh cơ.
Chỉ còn lại tu hành giả dẫn đầu, gương mặt đờ đẫn như bị doạ đến mất đi khả năng suy nghĩ.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi xuất hiện trước mặt hắn, nàng phất phất tay như thể những người chết bên dưới đều không liên quan đến nàng: “Cần ta giúp ngươi không?”
“Không… không không, tự ta xuống dưới.”
Phịch.
Người cầm đầu tiêu trừ nguyên khí toàn thân, hạ xuống đất.
Ít nhất như vậy hắn có thể giữ được tính mạng.
Sau khi hạ xuống, mặt đất tràn ngập mùi máu tươi kích thích thần kinh của hắn.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta định làm gì?
Hắn nhớ tới, hắn nhận một nhiệm vụ được treo thưởng, bắt cóc Từ phủ, giết chết người đến cứu.
Mộ Dung Hải lúc này mới tỉnh táo lại, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Lục Châu chậm rãi đi tới.
“Làm không tệ.”
“Hì hì, gia gia cuối cùng cũng khen con.” Tiểu Diên Nhi cố ý để lại một người sống và giết sạch những tên còn lại. Về điểm này Lục Châu cũng hơi ngoài ý muốn.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía người còn sống sót, thản nhiên nói: “Kẻ chủ mưu là ai?”
Người còn sống gian nan ngẩng đầu lên.
Nhìn vị lão nhân trước mắt này.
“Không biết.”
“Con tin Từ gia đang ở đâu?”
“Bị người mang đi rồi.”
“Ai?”
“Không… không biết.”
“Ngươi có từng nhìn thấy hình dạng của hắn không?”
“Không… chưa từng nhìn thấy.”
Người này chẳng chịu khai gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Diên Nhi nghe được mấy câu đã nổi giận, nói dối còn dám mạnh miệng, chán sống rồi sao!
Lục Châu cũng nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào tên cầm đầu.
Người cầm đầu nằm rạp trên mặt đất, không dám thở mạnh, đầu ngón tay bấu vào mặt đất không ngừng run rẩy.
“Giết.” Lục Châu thản nhiên nói.
“A?”
Không tra hỏi thêm hai câu sao? Chuyện này… chuyện này…
“Ta nhận, ta nhận… Đừng giết ta, đừng giết ta.”
Lục Châu không thèm nhìn hắn, chỉ chắp tay sau lưng đi lên Thanh Dương Sơn.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì: “Vừa rồi tại sao không khai?”
Dù sao hắn cũng là cường giả Phạn Hải cảnh, chưa bị tí thương tích nào, người ta tuỳ tiện hỏi hai câu đã thành thật trả lời thì thật là mất mặt.
“Cả nhà Từ gia đều ở trên Thanh Dương Sơn.”
“Gia chủ Từ gia bị cố chủ mang đi… Ta, ta thật sự không biết thân phận của cố chủ!”
Người cầm đầu cuống quýt khai ra các tin tức trọng yếu.
Lục Châu không quay đầu lại.
Hắn đang suy nghĩ làm sao để tìm ra đám ác đồ giảo hoạt này, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong chỉ còn lại hai tấm, không thể sử dụng rồi mới đi tìm bọn hắn được.
Tiểu Diên Nhi nói: “Gia gia đúng là lợi hại. Doạ hắn giật mình, hắn liền khai ra hết.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Ta không có doạ hắn.”
“Gia gia?”
“Nơi này là một cái bẫy. Người sai sử sau màn cố ý muốn để lại tin tức, hắn không nói cũng sẽ có người tìm cách cho chúng ta biết. Giữ hắn lại để làm gì?”
Nếu nói hắn còn có chút giá trị gì, thì đó chính là cung cấp điểm công đức.
“…”
Người cầm đầu lập tức co rúm người lại.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mặt xám ngoét như tro tàn.
------------
Tại Diễn Nguyệt Cung.
Mười mấy tên nữ tu lần lượt phi hành ngang dãy núi rồi hạ xuống theo thứ tự.
Nơi tu luyện đẹp như tiên cảnh, nữ tu hành giả đẹp như thiên tiên.
Ai có thể ngờ được, đây chính là nơi toạ lạc của nữ ma đầu Diệp Thiên Tâm, cung chủ Diễn Nguyệt Cung, còn có danh xưng là Ngọc Diện Tu La.
“Cung chủ, phi thư hồi báo, có người đến Từ phủ, một già một trẻ.”
Nghe được tin tức này.
Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đồng thời đứng lên.
“Đã xác nhận được thân phận của hai người đó chưa?”
“Trông họ có chút tương tự với trên chân dung, nhưng chưa dám xác nhận.”
Tương tự?
Diệp Thiên Tâm cười nói: “Với tính tình của lão gia hoả mà cũng biết cải trang hay sao?”
“Theo ta được biết, tam sư huynh đã thụ thương, Chính Nhất Đạo đã phái cao thủ đến Kim Đình Sơn. Hơn nữa, sau khi môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong chết, cho đến nay vẫn chưa có người kế vị. Tiền nhiệm môn chủ Lạc Hành Không vẫn luôn nhìn chằm chằm, tìm cơ hội báo thù đây.” Diệp Thiên Tâm tiếp tục nói. “Dựa vào một mình tứ sư huynh sẽ không ngăn nổi cao thủ Nguyên Thần cảnh.”
Chiêu Nguyệt minh bạch ý của nàng. Đây chính là thời cơ tốt nhất để hao tổn át chủ bài của Cơ Thiên Đạo.
“Vậy nếu như hai người này không phải là giả thì sao?”
Diệp Thiên Tâm cười khanh khách. “Như thế há không phải vừa vặn lọt vào bẫy của chúng ta?”
“Bẩm báo Cung chủ, phi thư hồi báo, tu hành giả Lâm Hồ Bang ở Thanh Dương Sơn toàn bộ bị diệt. Người Từ gia trừ Từ lão gia đều đã được cứu đi.”
Diệp Thiên Tâm dường như không hề bị bất ngờ, hai mắt nàng toả sáng:
“Có thể giết sạch nhóm Phạn Hải cảnh tu hành giả của Lâm Hồ Bang… hẳn là tiểu sư muội.”
Cao thủ Thần Đình cảnh vốn không nhiều.
Cao thủ Thần Đình cảnh của thập đại môn phái không có lý gì lại đi cứu viện một Từ gia nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Chỉ có mình Tiểu Diên Nhi có động cơ này.
“Gửi thư cho Tà Vương, kế hoạch không thay đổi, chuẩn bị khởi hành.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro