Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Đại Tĩnh Tâm Ch...
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
2024-11-23 16:48:18
Thanh niên nam tử cười nói: “Sao ta phải chạy?”
Tiểu Diên Nhi vừa định mở miệng nói, đột nhiên nhớ tới việc không thể bại lộ thân phận, đành ngậm chặt miệng lại không nói chữ nào.
Thanh niên nam tử thấy nàng muốn nói lại thôi, bật cười: “Ta quan sát hai người cả một buổi tối, không giả mạo được đâu. Tiểu nha đầu, ngươi đúng là Thần Đình cảnh, còn lão tiên sinh tuy thân thể rắn chắc nhưng tu vi miễn cưỡng chỉ tới Ngưng Thức cảnh trung kỳ.”
Hắn khoát tay một cái rồi nói tiếp: “Lạc đề rồi, quay lại chuyện chính… Người thứ hai có thể tu luyện kiếm đạo đến cực hạn, chính là nhị ma đầu Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các…”
“Còn người thứ ba?”
“Người thứ ba này… Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Ngươi là Kiếm Si Trần Văn Kiệt?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Không không không… Trần Văn Kiệt si mê kiếm thuật chứ không yêu kiếm. Ta thì khác, ta thích kiếm, cũng thích kiếm thuật… Loại người không rõ lập trường như Trần Văn Kiệt sớm muộn gì cũng chết oan chết uổng thôi.” Thanh niên nam tử nói.
Nói tới đây, Lục Châu đã biết kẻ trước mặt là ai.
Hắn vuốt râu nói: “Ái kiếm tận xương, Giang Ái Kiếm.”
Giang Ái Kiếm vì muốn thể hiện tình yêu đối với kiếm mà ngay cả danh tự cũng đổi, trong khắp tu hành giới chắc cũng chỉ có một người như hắn.
Mà đam mê đó của hắn đã biến thành một loại bệnh.
Hắn là điển hình của một tán tu.
Am hiểu cách sinh tồn tìm đường sống trong chỗ chết ở tu hành giới hiểm ác này, từ việc hắn tránh thoát được cao thủ giết chết Trác Bình đã có thể nhìn ra.
Hắn có hai đam mê lớn nhất đời mình: một là yêu kiếm, hai là không gây chuyện thị phi.
Có thể không dựa dẫm vào một tông môn nào mà sống đến tận ngày hôm nay, đam mê thứ hai của hắn đã có tác dụng rất lớn.
“Thường thôi thường thôi.” Giang Ái Kiếm cười nói.
Lục Châu khẽ giơ tay ra.
Vị Danh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nhỏ nhắn mà tinh xảo.
Giang Ái Kiếm sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn…
Thật xinh đẹp.
Hắn rất thích thanh kiếm này, tuy nhỏ nhắn nhưng trông rất tinh xảo.
“Lão, lão tiên sinh.” Ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên kích động.
Lục Châu tiện tay vung lên. Vị Danh kiếm lại biến mất.
Hắn lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn chết… tốt nhất đừng sinh lòng mơ ước đối với thanh kiếm này.”
Keng ——
Keng ——
Từ phía Thánh đàn truyền đến tiếng chuông trầm lắng.
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Thánh đàn là thịnh điển của ma đạo và chính đạo, sao lại xuất hiện tiếng chuông của Phật gia?
Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Lão tiên sinh, Thánh đàn hiện tại lẫn lộn rất nhiều người, tu hành giả chính đạo và ma đạo đều hội tụ về, vô cùng hung hiểm. Ta đề nghị người đừng đi. Nghe nói lần này thịnh điển chọn ra Thánh nữ chính là ngũ ma đầu của Ma Thiên Các. Ha ha, để ma nữ làm thánh nữ… đúng là chuyện quái lạ trong thiên hạ.”
Lục Châu không đáp lời hắn.
Giang Ái Kiếm đột nhiên nói tiếp: “Nhưng thật ra cũng tốt, nếu lão tiên sinh đến đó, bất cẩn bị người ta giết chết thì ta có thể đạt được thanh kiếm này rồi. Đến lúc đó ta sẽ nhặt xác cho lão tiên sinh rồi tìm một chỗ phong thuỷ tốt để an táng người.”
Hắn vừa nói xong.
Tiểu Diên Nhi đã bừng bừng tức giận: “Ngươi muốn ăn đòn!”
Nàng mảnh mai như yến nhưng khí thế lại như hồng thuỷ.
Nguyên khí mạnh mẽ tạo thành từng đạo gợn sóng khuếch tán ra.
Giang Ái Kiếm vừa ngăn cản vừa lui lại, âm thầm tặc lưỡi: “Tiểu nha đầu thật nóng tính… không giống Thần Đình cảnh bình thường!”
“Hừ! Xem ta đánh ngươi răng rơi đầy đất…”
“Nha đầu, đừng ép ta xuất kiếm.” Giang Ái Kiếm lại lui về sau.
Keng ——
Keng —— ——
Thánh đàn ở đằng xa lại truyền tới tiếng chuông trầm lắng.
Mà tiếng chuông càng lúc càng dồn dập.
Lục Châu nhìn thoáng qua Giang Ái Kiếm, kẻ này chỉ là tán tu, quá yêu thích kiếm mà thôi… Không cần thiết phải lãng phí một tấm thẻ đạo cụ vì hắn.
“Diên Nhi, chúng ta đi.” Lục Châu vung tay lên.
Trong cánh rừng cách đó không xa truyền đến tiếng rít gào.
Con quái vật kiêm toạ kỵ Bệ Ngạn lao vụt tới.
Grừ ——
Thanh âm trầm thấp của nó khiến đám bách thú trong rừng bỏ chạy tán loạn khắp nơi.
Khí thế của chúa sơn lâm khiến người ta không rét mà run.
Giang Ái Kiếm cả kinh.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết… Hắn vội vàng thu tay lại, lăng không lộn ngược ra sau, tránh đi phong mang của Tiểu Diên Nhi.
“Thì ra là một vị cao nhân…”
Có thể có toạ kỵ cấp truyền thuyết thì hẳn là cao thủ danh chấn một phương. Lão tiên sinh này tuy tu vi yếu nhưng hậu trường phía sau chắc chắn không đơn giản.
Giang Ái Kiếm tuy yêu kiếm, nhưng hắn lại càng yêu mạng của mình hơn.
“Lão tiên sinh… Thánh đàn là nơi vô cùng hung hiểm… Hay là người đừng đi?” Giang Ái Kiếm lơ lửng giữa không trung chắp tay nói.
“Lão phu tự có tính toán.”
Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn nhe hàm răng nanh trắng ởn.
Tiểu Diên Nhi hừ Giang Ái Kiếm một tiếng rồi cũng tung người nhảy lên lưng Bệ Ngạn.
Giang Ái Kiếm chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bay về phía Thánh đàn.
Hắn sờ sờ cằm, trầm tư suy nghĩ.
“Rốt cuộc có nên đuổi theo hay không nhỉ?”
“Lỡ như gặp phải lão ma đầu kia thì làm sao đây?”
Giang Ái Kiếm vô cùng xoắn xuýt, trầm ngâm một lát, hắn hạ quyết định. “Ta sẽ không tham dự vào cuộc phân tranh giữa bọn họ… Đúng, cứ làm như thế, chờ ông ta chết rồi thì ta thay ông ta nhặt xác thôi.”
Nói xong hắn liền ngự không đuổi theo.
Keng.
Keng.
Phía trên Thánh đàn.
Phi liễn của Đại Không Tự trôi nổi trên không trung.
Mấy chục tên tăng nhân đứng chắp tay trước ngực, miệng không ngừng niệm kinh văn.
Tiếng niệm kinh lầm rầm không ngừng quanh quẩn trong không gian.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi còn chưa tới nơi đã nghe âm thanh đó như tiếng muỗi liên tục vo ve.
Hắn không tiếp tục tiến lên mà hạ xuống ở một nơi gần Thánh đàn.
Kiến trúc của Thánh đàn cực kỳ rộng lớn.
Thánh đàn có hình tròn, được vây tường xung quanh và có tới bốn mươi tám cánh cửa.
Quảng trường khổng lồ có đường kính lên tới vài dặm.
Người bình thường không được phép tự ý đến gần.
Khi Lục Châu bước vào Thánh đàn, tiếng chuông leng keng cũng truyền thẳng vào tai.
Khiến tâm tình phiền não.
Lục Châu khẽ nhấc tay. “Đại Tĩnh Tâm Chú của Phật môn.”
“Một đám hoà thượng kéo đến đây làm gì?” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
Đại Tĩnh Tâm Chú có năng lực chấn nhiếp địch nhân rất mạnh, đó là chiêu số xuất phát từ tiếng tụng niệm của một tập thể, có tác động trên diện rộng.
Làm được chuyện này chỉ có đám lừa trọc của Đại Không Tự!
“Con cứ yên tâm đừng nóng vội. Đại Tĩnh Tâm Chú nhiều nhất chỉ có thể tụng niệm năm lần…” Lục Châu đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn phi liễn trên bầu trời.
Đây có lẽ là chuyện tốt.
Đại Tĩnh Tâm Chú có thể chấn nhiếp đa số các tu hành giả.
Vậy thì việc Lục Châu lo lắng thẻ Một Kích Chí Mạng không thể tấn công trên diện rộng là dư thừa rồi.
Chỉ là…
Hắn đang suy nghĩ, Đại Không Tự luôn không quan tâm đến thế sự, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Từng đạo tiếng chuông vang lên.
Đại Tĩnh Tâm Chú phiền nhiễu hệt như một bầy ruồi vo ve vo ve liên tục.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu… không biết lúc này ai đang hưởng thụ cái món Tĩnh Tâm Chú này nữa, tâm tình hắn có tệ lắm không?
Sau một lúc lâu.
Tiếng lầm rầm của Đại Tĩnh Tâm Chú biến mất.
Toàn bộ Thánh đàn rơi vào yên tĩnh.
“Đi.” Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đi vào bên trong Thánh đàn.
Hai người đi đến quảng trường cạnh Thánh đàn.
Không có ai chú ý đến Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
Hai người thành công trà trộn vào trong đám người.
Tiểu Diên Nhi chỉ vào một toà phi liễn ở gần đó: “Là phi liễn của Ma Sát Tông!”
Ngoại trừ Ma Sát Tông.
Bốn phía trên quảng trường còn bay phấp phới cờ xí của danh môn chính phái Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo.
Quả nhiên… những tu hành giả phe ma đạo và chính đạo đứng quanh quảng trường đều nhăn nhó khó chịu, có người còn thở hồng hộc nhìn lên thiên không.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Thánh đàn… Dưới tác dụng của Chân Thực Chi Nhãn, gần như tất cả mọi người có mặt ở đó đều trong trạng thái đối địch với hắn.
Hắn mà bại lộ thân phận thì xem như tiêu đời.
Muốn mang Chiêu Nguyệt đi từ trong tay những thế lực này, sợ là có chút khó khăn.
Ba tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương, ba tấm thẻ Một Kích Chí Mạng… chắc cũng đủ để hắn toàn thân trở ra.
Đúng lúc này.
Trên Thánh đàn, một hoà thượng bay ra khỏi phi liễn, chậm rãi hạ xuống.
Hắn chắp tay trước ngực, cà sa khoác trên người toả ra kim quang.
“Đại Không Tự Không Huyền?” Có người kinh ngạc hô lên.
Không Huyền vừa chậm rãi hạ xuống vừa nói: “Phương trượng có lệnh, Thánh nữ Chiêu Nguyệt của thịnh điển lần này sẽ do Đại Không Tự mang đi. Các vị thí chủ, xin thứ lỗi.”
“Con lừa trọc! Thánh nữ há có phải là người mà ngươi muốn mang đi thì mang? Ngươi xem Chính Nhất Đạo bọn ta là gì hả?” Một nam tử mặc trường bào chỉ tay vào Không Huyền mắng mỏ.
Tiểu Diên Nhi vừa định mở miệng nói, đột nhiên nhớ tới việc không thể bại lộ thân phận, đành ngậm chặt miệng lại không nói chữ nào.
Thanh niên nam tử thấy nàng muốn nói lại thôi, bật cười: “Ta quan sát hai người cả một buổi tối, không giả mạo được đâu. Tiểu nha đầu, ngươi đúng là Thần Đình cảnh, còn lão tiên sinh tuy thân thể rắn chắc nhưng tu vi miễn cưỡng chỉ tới Ngưng Thức cảnh trung kỳ.”
Hắn khoát tay một cái rồi nói tiếp: “Lạc đề rồi, quay lại chuyện chính… Người thứ hai có thể tu luyện kiếm đạo đến cực hạn, chính là nhị ma đầu Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các…”
“Còn người thứ ba?”
“Người thứ ba này… Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Ngươi là Kiếm Si Trần Văn Kiệt?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Không không không… Trần Văn Kiệt si mê kiếm thuật chứ không yêu kiếm. Ta thì khác, ta thích kiếm, cũng thích kiếm thuật… Loại người không rõ lập trường như Trần Văn Kiệt sớm muộn gì cũng chết oan chết uổng thôi.” Thanh niên nam tử nói.
Nói tới đây, Lục Châu đã biết kẻ trước mặt là ai.
Hắn vuốt râu nói: “Ái kiếm tận xương, Giang Ái Kiếm.”
Giang Ái Kiếm vì muốn thể hiện tình yêu đối với kiếm mà ngay cả danh tự cũng đổi, trong khắp tu hành giới chắc cũng chỉ có một người như hắn.
Mà đam mê đó của hắn đã biến thành một loại bệnh.
Hắn là điển hình của một tán tu.
Am hiểu cách sinh tồn tìm đường sống trong chỗ chết ở tu hành giới hiểm ác này, từ việc hắn tránh thoát được cao thủ giết chết Trác Bình đã có thể nhìn ra.
Hắn có hai đam mê lớn nhất đời mình: một là yêu kiếm, hai là không gây chuyện thị phi.
Có thể không dựa dẫm vào một tông môn nào mà sống đến tận ngày hôm nay, đam mê thứ hai của hắn đã có tác dụng rất lớn.
“Thường thôi thường thôi.” Giang Ái Kiếm cười nói.
Lục Châu khẽ giơ tay ra.
Vị Danh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nhỏ nhắn mà tinh xảo.
Giang Ái Kiếm sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn…
Thật xinh đẹp.
Hắn rất thích thanh kiếm này, tuy nhỏ nhắn nhưng trông rất tinh xảo.
“Lão, lão tiên sinh.” Ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên kích động.
Lục Châu tiện tay vung lên. Vị Danh kiếm lại biến mất.
Hắn lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn chết… tốt nhất đừng sinh lòng mơ ước đối với thanh kiếm này.”
Keng ——
Keng ——
Từ phía Thánh đàn truyền đến tiếng chuông trầm lắng.
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Thánh đàn là thịnh điển của ma đạo và chính đạo, sao lại xuất hiện tiếng chuông của Phật gia?
Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Lão tiên sinh, Thánh đàn hiện tại lẫn lộn rất nhiều người, tu hành giả chính đạo và ma đạo đều hội tụ về, vô cùng hung hiểm. Ta đề nghị người đừng đi. Nghe nói lần này thịnh điển chọn ra Thánh nữ chính là ngũ ma đầu của Ma Thiên Các. Ha ha, để ma nữ làm thánh nữ… đúng là chuyện quái lạ trong thiên hạ.”
Lục Châu không đáp lời hắn.
Giang Ái Kiếm đột nhiên nói tiếp: “Nhưng thật ra cũng tốt, nếu lão tiên sinh đến đó, bất cẩn bị người ta giết chết thì ta có thể đạt được thanh kiếm này rồi. Đến lúc đó ta sẽ nhặt xác cho lão tiên sinh rồi tìm một chỗ phong thuỷ tốt để an táng người.”
Hắn vừa nói xong.
Tiểu Diên Nhi đã bừng bừng tức giận: “Ngươi muốn ăn đòn!”
Nàng mảnh mai như yến nhưng khí thế lại như hồng thuỷ.
Nguyên khí mạnh mẽ tạo thành từng đạo gợn sóng khuếch tán ra.
Giang Ái Kiếm vừa ngăn cản vừa lui lại, âm thầm tặc lưỡi: “Tiểu nha đầu thật nóng tính… không giống Thần Đình cảnh bình thường!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hừ! Xem ta đánh ngươi răng rơi đầy đất…”
“Nha đầu, đừng ép ta xuất kiếm.” Giang Ái Kiếm lại lui về sau.
Keng ——
Keng —— ——
Thánh đàn ở đằng xa lại truyền tới tiếng chuông trầm lắng.
Mà tiếng chuông càng lúc càng dồn dập.
Lục Châu nhìn thoáng qua Giang Ái Kiếm, kẻ này chỉ là tán tu, quá yêu thích kiếm mà thôi… Không cần thiết phải lãng phí một tấm thẻ đạo cụ vì hắn.
“Diên Nhi, chúng ta đi.” Lục Châu vung tay lên.
Trong cánh rừng cách đó không xa truyền đến tiếng rít gào.
Con quái vật kiêm toạ kỵ Bệ Ngạn lao vụt tới.
Grừ ——
Thanh âm trầm thấp của nó khiến đám bách thú trong rừng bỏ chạy tán loạn khắp nơi.
Khí thế của chúa sơn lâm khiến người ta không rét mà run.
Giang Ái Kiếm cả kinh.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết… Hắn vội vàng thu tay lại, lăng không lộn ngược ra sau, tránh đi phong mang của Tiểu Diên Nhi.
“Thì ra là một vị cao nhân…”
Có thể có toạ kỵ cấp truyền thuyết thì hẳn là cao thủ danh chấn một phương. Lão tiên sinh này tuy tu vi yếu nhưng hậu trường phía sau chắc chắn không đơn giản.
Giang Ái Kiếm tuy yêu kiếm, nhưng hắn lại càng yêu mạng của mình hơn.
“Lão tiên sinh… Thánh đàn là nơi vô cùng hung hiểm… Hay là người đừng đi?” Giang Ái Kiếm lơ lửng giữa không trung chắp tay nói.
“Lão phu tự có tính toán.”
Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn nhe hàm răng nanh trắng ởn.
Tiểu Diên Nhi hừ Giang Ái Kiếm một tiếng rồi cũng tung người nhảy lên lưng Bệ Ngạn.
Giang Ái Kiếm chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bay về phía Thánh đàn.
Hắn sờ sờ cằm, trầm tư suy nghĩ.
“Rốt cuộc có nên đuổi theo hay không nhỉ?”
“Lỡ như gặp phải lão ma đầu kia thì làm sao đây?”
Giang Ái Kiếm vô cùng xoắn xuýt, trầm ngâm một lát, hắn hạ quyết định. “Ta sẽ không tham dự vào cuộc phân tranh giữa bọn họ… Đúng, cứ làm như thế, chờ ông ta chết rồi thì ta thay ông ta nhặt xác thôi.”
Nói xong hắn liền ngự không đuổi theo.
Keng.
Keng.
Phía trên Thánh đàn.
Phi liễn của Đại Không Tự trôi nổi trên không trung.
Mấy chục tên tăng nhân đứng chắp tay trước ngực, miệng không ngừng niệm kinh văn.
Tiếng niệm kinh lầm rầm không ngừng quanh quẩn trong không gian.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi còn chưa tới nơi đã nghe âm thanh đó như tiếng muỗi liên tục vo ve.
Hắn không tiếp tục tiến lên mà hạ xuống ở một nơi gần Thánh đàn.
Kiến trúc của Thánh đàn cực kỳ rộng lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thánh đàn có hình tròn, được vây tường xung quanh và có tới bốn mươi tám cánh cửa.
Quảng trường khổng lồ có đường kính lên tới vài dặm.
Người bình thường không được phép tự ý đến gần.
Khi Lục Châu bước vào Thánh đàn, tiếng chuông leng keng cũng truyền thẳng vào tai.
Khiến tâm tình phiền não.
Lục Châu khẽ nhấc tay. “Đại Tĩnh Tâm Chú của Phật môn.”
“Một đám hoà thượng kéo đến đây làm gì?” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
Đại Tĩnh Tâm Chú có năng lực chấn nhiếp địch nhân rất mạnh, đó là chiêu số xuất phát từ tiếng tụng niệm của một tập thể, có tác động trên diện rộng.
Làm được chuyện này chỉ có đám lừa trọc của Đại Không Tự!
“Con cứ yên tâm đừng nóng vội. Đại Tĩnh Tâm Chú nhiều nhất chỉ có thể tụng niệm năm lần…” Lục Châu đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn phi liễn trên bầu trời.
Đây có lẽ là chuyện tốt.
Đại Tĩnh Tâm Chú có thể chấn nhiếp đa số các tu hành giả.
Vậy thì việc Lục Châu lo lắng thẻ Một Kích Chí Mạng không thể tấn công trên diện rộng là dư thừa rồi.
Chỉ là…
Hắn đang suy nghĩ, Đại Không Tự luôn không quan tâm đến thế sự, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Từng đạo tiếng chuông vang lên.
Đại Tĩnh Tâm Chú phiền nhiễu hệt như một bầy ruồi vo ve vo ve liên tục.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu… không biết lúc này ai đang hưởng thụ cái món Tĩnh Tâm Chú này nữa, tâm tình hắn có tệ lắm không?
Sau một lúc lâu.
Tiếng lầm rầm của Đại Tĩnh Tâm Chú biến mất.
Toàn bộ Thánh đàn rơi vào yên tĩnh.
“Đi.” Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đi vào bên trong Thánh đàn.
Hai người đi đến quảng trường cạnh Thánh đàn.
Không có ai chú ý đến Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
Hai người thành công trà trộn vào trong đám người.
Tiểu Diên Nhi chỉ vào một toà phi liễn ở gần đó: “Là phi liễn của Ma Sát Tông!”
Ngoại trừ Ma Sát Tông.
Bốn phía trên quảng trường còn bay phấp phới cờ xí của danh môn chính phái Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo.
Quả nhiên… những tu hành giả phe ma đạo và chính đạo đứng quanh quảng trường đều nhăn nhó khó chịu, có người còn thở hồng hộc nhìn lên thiên không.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Thánh đàn… Dưới tác dụng của Chân Thực Chi Nhãn, gần như tất cả mọi người có mặt ở đó đều trong trạng thái đối địch với hắn.
Hắn mà bại lộ thân phận thì xem như tiêu đời.
Muốn mang Chiêu Nguyệt đi từ trong tay những thế lực này, sợ là có chút khó khăn.
Ba tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương, ba tấm thẻ Một Kích Chí Mạng… chắc cũng đủ để hắn toàn thân trở ra.
Đúng lúc này.
Trên Thánh đàn, một hoà thượng bay ra khỏi phi liễn, chậm rãi hạ xuống.
Hắn chắp tay trước ngực, cà sa khoác trên người toả ra kim quang.
“Đại Không Tự Không Huyền?” Có người kinh ngạc hô lên.
Không Huyền vừa chậm rãi hạ xuống vừa nói: “Phương trượng có lệnh, Thánh nữ Chiêu Nguyệt của thịnh điển lần này sẽ do Đại Không Tự mang đi. Các vị thí chủ, xin thứ lỗi.”
“Con lừa trọc! Thánh nữ há có phải là người mà ngươi muốn mang đi thì mang? Ngươi xem Chính Nhất Đạo bọn ta là gì hả?” Một nam tử mặc trường bào chỉ tay vào Không Huyền mắng mỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro